Côn Đồ Nuôi Nữ Nhi

Chương 3



Lục Thì Thu cúi đầu, liền thấy một cô bé mắt sáng ngời đang sững sờ nhìn hắn.

Tiểu cô nương này hắn biết, đứa trẻ ngốc khờ duy nhất trong thôn. Năm nay nó năm tuổi, suy nghĩ lại giống như đứa nhỏ hai ba tuổi* vậy, thế nhưng vô cùng khoẻ mạnh, nghe nói đứa nhỏ này ăn một bữa cơm thôi là có thề nuốt trọn năm sáu cái bánh ngô, quả thực nghịch thiên.

*nguyên bản là bảy tuổi, mình thấy hơi sai nên sửa lại

Cũng thiệt thòi cha nàng, bôn ba bán hàng rất lâu mới kiếm được nhiều hơn người khác chút đỉnh, bằng không căn bản sẽ không nuôi nổi đứa nhỏ này.

Lúc này, nàng đang cong ngón tay, ngơ ngác nhìn hắn.

Lục Thì Thu hơi nhíu mày, phất tay giống như đuổi ruồi, "Bên này không tiện, ngươi mau về nhà đi."

Tiểu nữ hài vẫn nhìn chằm chằm hắn, Lục Thì Thu và nàng cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.

Đúng lúc này, một giọng nữ truyền đến, "Nhị Nha? Nhị Nha?"

Tiểu nữ hài cứ như là không nghe thấy, như cũ nhìn Lục Thì Thu.

Thanh âm kia càng ngày càng gần, Lục Thì Thu càng thêm khẩn trương, thử dụ dỗ Vu Nhị Nha một tiếng, "Mẹ ngươi gọi về ăn kẹo mè xửng kìa."

Vu Nhị Nha mở miệng liên hồi, "Nương, ta ở chỗ này!"

Lục Thì Thu nhắm chặt mắt.

【 Kí chủ, nói dối là không đúng. Ngươi không nên gạt nàng! 】

Lục Thì Thu: "Câm miệng đi!"

Vừa dứt lời, liền thấy một thân ảnh gầy yếu xuất hiện cuối hẻm, "Nhị Nha?"

Không đợi nữ nhân nói xong, nàng ta đã nhận ra Lục Thì Thu, chỉ là ánh mắt có chút nghi hoặc. Lục gia đang loạn ầm ầm, đương sự lại trốn chỗ này giống như không có việc gì.

Lục Thì Thu khẩn trương đứng thẳng lưng. Người này là mẹ Vu Nhị Nha, nương tử của Vu đại lang bán hàng rong, người trong thôn cũng gọi nàng ta là Vu nương tử.

Hắn còn nhớ rõ lúc Vu đại lang thành thân thì hắn cùng mọi người ầm ĩ với tân nương, khoảnh khắc lúc nữ nhân này bị xốc khăn cô dâu lên kia, quả thật đẹp không gì sánh nổi. Lúc ấy hắn còn nghe thấy không ít nam nhân hít một hơi khí lạnh.

Không nghĩ đến chỉ ngắn ngủi vài năm, nàng đã già nua nhiều như vậy.

Thời điểm Lục Thì Thu còn đang ngây người, Vu nương tử đã thu hồi ánh mắt, ôm Nhị Nha xoay người rời đi.

Lục Thì Thu nhìn theo bóng lưng nàng, ơ? Cứ như vậy đi sao?

【 Kí chủ, căn cứ theo những gì bổn hệ thống xem xét, nàng rất thích hợp với ngươi! Chín kiếp trước đều xuất thân nghèo khổ, nếu không phải sống không qua nổi hai mươi thì chính là xuất gia đi tu. Đã tích cóp phúc báo cả chín kiếp, đời này nàng ta nhất định sẽ phúc nguyên rộng mở, con cháu đầy đàn. 】

"Nhưng nàng ta đã thành thân rồi." Lục Thì Thu cắn răng nghiến lợi nói. Kể lể khen ngợi trăm nghìn lần, đều không chối nổi sự thật này.

Hắn dù không có phẩm chất, cũng không làm nổi loại chuyện cướp đoạt vợ người khác.

【 Kí chủ xin yên tâm, bổn hệ thống sẽ tiếp tục chọn lựa đối tượng thích hợp, trước mắt đã mở rộng đến phạm vi trăm dặm. 】

Lục Thì Thu gật đầu, "Vậy thì tiếp tục tìm. Nguyệt Quốc lớn như vậy, nữ nhân lại nhiều như thế, sẽ có ngày thành công."

【 Kí chủ tâm tính rất tốt, đáng cổ vũ! 】 Nó nói xong, trong đầu vang lên một loạt tiếng vỗ tay.

Lục Thì Thu bị nó làm cho đau đầu.

Một lúc lâu sau, Lục Thì Thu bụng đói đến mức dạ dày kêu to thì mới nghe được tiếng vó ngựa vang lên.

Lục Thì Thu vểnh tai nghe lén, một thoáng chốc sau, mấy bộ khoái cưỡi ngựa oai nghiêm ầm ầm rời khỏi thôn.

Các thôn dân vây xem Lục gia rốt cuộc giải tán.

"Quả là nghiệp chướng, cả đám đến lấy sạch tiền bạc. Lục lão Tam này thật đúng là phá sản. Không biết kiếm tiền, chỉ biết phá."

"Aizzz. Lục lão đầu làm người hiền hậu như vậy lại sinh ra một nhi tử quá đỗi vô liêm sỉ. Nếu là ta thì đã sớm tức chết."

...

Lục Thì Thu nhảy ra từ hẻm nhỏ bên cạnh, chống nạnh mắng, "Là các ngươi cái rắm! Có mà các ngươi lắm miệng! Lão tử phá tiền cũng không phải tiền nhà ngươi."

Thình lình có người nhảy ra, cho dù là giữa ban ngày, cũng đủ kinh người.

Hai bà lão này nhất thời bị dọa không nhẹ, lại nhìn người trước mặt, chính là nhân vật chính trong câu chuyện họ bát quái.

Xem bộ dáng hẳn là đã nghe được lời các nàng nói.

Làm một bà tám chính hiệu chuyên đồn đãi, các nàng không cảm thấy nói xấu sau lưng có gì sai trái. Bản thân cũng không ăn nói bừa bãi, càng không hề thêm mắm thêm muối.

Các nàng chỉ cảm thấy mình là sứ giả chính nghĩa, người bị các nàng nói xấu nếu đứng ra bao biện thì hẳn là họ cảm thấy mất mặt.

Đầu năm nay thật đúng là quái gở! Việc này nếu rơi xuống trên đầu các nàng, còn bị người khác chế nhạo như vậy, phỏng chừng sẽ thẹn chết, đến cửa cũng không dám bước ra ngoài.

Nhưng người này ngược lại tâm tình rất tốt. Tuyệt không cảm thấy xấu hổ, còn đúng lý hợp tình phản bác nữa cơ!

2 lão bà mang theo ánh nhìn như nhìn tên bệnh thần kinh, nhấc chân rời đi không thèm nói lại Lục Thì Thu.

Hắn cũng sải bước về nhà, trên đường gặp được các thôn dân, bị đối phương dùng ánh mắt khác thường nhìn, hắn cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn hung thần ác sát trừng đối phương.

Da mặt người này quả thật là dày quá đi!

Lục Thì Thu dương dương đắc ý nói, "Bà ba hoa! Cả ngày buôn chuyện đông tây, không sợ gió lớn cuốn lưỡi sao."

【 Kí chủ, các nàng nói cũng không sai. Ngươi quả thật bất hiếu. 】

"Câm miệng! Nhanh chóng tìm vợ cho ta!" Lục Thì Thu mới không thèm nghe những thứ này nói nhảm.

Hắn phá tiền nhà người ta sao? Hắn ăn gạo nhà người ta sao? Cả ngày chỉ biết nói nhăng nói cuội, bảo sao chưa bao giờ thấy họ phát tài.

Lúc này, người Lục gia đang cãi nhau ầm ĩ.

"Cha! Nương! Chúng ta tân tân khổ khổ kiếm tròn một năm mới được hai lượng bạc, người một nhà phải nhịn ăn nhịn mặc, cứ như vậy bị lão Tam phá hơn phân nửa. Ngày xưa lão Tam không kiếm tiền, không đi biển, chúng ta cũng chấp nhận nuôi. Tóm lại chỉ cần tiền chui vào trong bụng người nhà, ta cũng không cảm thấy đau lòng. Nhưng hắn lại chặn đường cướp bóc, cả nhà chúng ta đều phải chịu mất mặt."

Hồng thị thật sự điên rồi. Bảy miệng ăn cả nhà bọn họ, dẫu gió táp mưa sa cũng đều muốn đi biển đánh bắt, bao nhiêu cực khổ đếm cho xuể cả một năm, thật vất vả mới tích cóp chút ít tiền kia.

Vật đặt trong tay còn chưa kịp nóng lên, đảo mắt liền bị lão Tam cuỗm mất.

Lục lão đầu hút thuốc lào, mắt nhìn Lục Thì Xuân, "Lão Đại, ngươi cũng nghĩ như vậy?"

Câu hỏi nhẹ nhàng khiến da đầu Lục Thì Xuân run lên, hắn hướng về phía vợ vung một bàn tay, "La cái gì mà la, cha đang nói, nơi nào tới lượt ngươi than thở to tiếng."

Hồng thị bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, nhanh chóng đỏ mặt, nước mắt mãnh liệt trào ra, quay đầu úp sấp trên giường khóc nấc.

Lục Thì Xuân cũng mặc kệ nàng, "Cha, là vợ ta nóng nảy, ngài yên tâm, ta sẽ giáo huấn nàng."

Lục lão đầu gật đầu, mắt nhìn hai người lão Nhị đang cúi gằm, một từ cũng không ý kiến, rốt cuộc hài lòng.

Ngược lại lão Tứ - Lục Thì Đông đã mở miệng, "Cha, nương, đại tẩu nói lời tuy không lọt tai, nhưng vẫn có một phần đạo lý. Ngài đừng quên ba tử thi bị treo trên cửa thành kia. Huyện lệnh mới là người muốn trong mắt mình sạch không một hạt cát, ổ thổ phỉ ở Nhạn Sơn lớn như vậy, nói diệt liền diệt, liệu sẽ sợ không thể thu thập nổi một gã du côn vô lại như Tam ca sao?"

Mọi người đều sửng sốt. Không nghĩ đến tiểu Tứ bình thường chỉ biết đọc sách giờ đây lại mở miệng khuyên cha mẹ quản lão Tam.

Đúng lúc này, một thanh âm vặn cửa vang lên, Lục Thì Thu nhếch miệng cười hướng về phía mọi người, hắn quét mắt nhìn bàn ghế trong viện ngã trái ngã phải, "Ơ, hình như rất náo nhiệt nha? Ai muốn thu thập ta thế?"

Tiểu Tứ làm người phúc hậu, lần đầu nói xấu sau lưng còn bị phát hiện, trên mặt đỏ bừng, nhất thời chân tay luống cuống.

Lục Thì Thu cười như không cười nhìn hắn.

Tiểu Tứ can đảm trở lại, bắt đầu nhẫn nại khuyên nhủ, "Tam ca, ngươi không đi lên trấn bán hàng nên không biết. Huyện chúng ta vừa đổi huyện lệnh mới. Dưới tay hắn có không ít người tài ba, thế nên hắn giết cả huyện úy và huyện thừa. Thậm chí ngay cả những thổ phỉ bên Nhạn Sơn cũng diệt hơn phân nửa. Nếu ngươi không tin, có thể hỏi cha mẹ một chút, thi thể của ba thổ phỉ lớn nhất Nhạn Sơn kia còn đang bị treo trên cửa thành đó. Ta không hề lừa ngươi."

Lục Thì Thu hơi nhíu mày.

Lục Thì Xuân dựng ghế dựa đã ngã xuống lên, cho Lục lão đầu ngồi.

Lục lão đầu nhìn ba đứa con trai, chậm chạp hút gói thuốc lào thật to, giọng điệu cứng nhắc nói, "Lão... Lão Tam à, ngươi về sau đừng đi ra ngoài nữa. Ngươi không phải thích ăn thịt heo sao? Ngày mai ta bảo mẹ ngươi hầm, ngươi chỉ cần ngồi trong nhà, không cần lăn lộn với những tên lưu manh vô lại kia."

Lời này nói ra vô cùng mềm mại, càng như một thỉnh cầu.

Hồng thị ghé vào cạnh cửa, trong lòng nói thầm, đây rốt cuộc ai là cha, ai mới là con. Nàng còn chưa thấy qua một gia chủ nào nói chuyện nhẹ nhàng nhượng bộ như vậy.

Rõ ràng cha chồng đối với mấy nhi tử khác tuyệt không thế này. Ông quản con trai trở nên vô cùng dễ bảo, ngay cả cái rắm cũng không dám thả. Cố tình, chỉ có đối với lão Tam là sủng đến vô lý.

Vừa mới mất rất nhiều tiền bạc, cha chồng thậm chí ngay cả một câu phê bình cũng không có. Quả thực là!

Lục Thì Thu tiện tay nhặt một cái ghế ngồi xuống, nói, "Ừm."

Lục lão đầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng những người khác lại không coi lời này là thật. Mỗi lần hắn đều đáp ứng, nhưng sang khi khác thì vẫn phạm sai lầm như thường.

Lão Đại yên lặng thu thập đồ vật rơi trên mặt đất, Lục Thì Thu lại nâng tay đánh gãy, "Được rồi, trước không vội, ta có chuyện muốn nói."

Mọi người cùng nhau nhìn về phía hắn.

"Cha, ta muốn thành thân. Ngài tính cho ta bao nhiêu bạc?"

Lục lão đầu rút thuốc lào trong tay xuống, theo bản năng nhìn xuống vị trí ngang hông của nhi tử.

Chỉ một chút lại khiến cho Lục Thì Thu tạc mao, hừng hực nói, "Nó không gây trở ngại tới việc thành thân."

Hắn chỉ là không thể có con, cái kia cũng đâu phải phế đi lên không nổi, ánh mắt của lão nhân đây là ý gì?

Lục lão đầu hung hăng hút thuốc lào, chậm rãi thở ra. Còn tất cả mọi người, lại bị lời này làm cho kinh sợ ngây ngẩn.

Lục bà mụ thì vui mừng khôn xiết, thành thân sẽ có vợ quản, có lẽ thật sự có thể dạy dỗ ngoan ngoãn thì sao? Trước đó nàng không phải không nghĩ tới vấn đề thu xếp vợ cho lão Tam, nhưng mỗi lần chỉ cần nhắc đến, lão Tam liền nháo nhào cả lên.

Hiện tại hắn rốt cuộc đã nguyện ý cưới, Lục bà mụ lập tức tỏ thái độ, "Ôi, vậy thì được nha. Ngày mai nương liền đi tìm bà mối cho ngươi. Thừa dịp ăn Tết, nhà lão Đại đi thăm bạn, ngươi cũng theo chút nhìn mặt mấy nhà."

Tất cả mọi người đều không có ý kiến.

Đến tuổi, nam cưới nữ gả là lẽ đương nhiên. Lão Tam năm nay đã 25, ở trong thôn người tuổi này còn chưa cưới vợ đã là vô cùng ít ỏi.

Thậm chí ngay cả người trong phòng Hồng thị cũng tán thành. Có lẽ lão Tam có vợ rồi, lại sinh đứa nhỏ, có thể thay đổi tính tình tốt lên cũng nên.

Mà nếu coi như không sửa nổi, chờ lão Tứ thành thân, nàng liền khuyên nhủ mẹ chồng phân nhà ra. Tóm lại không thể nào nuôi một Tam đệ cả ngày lười biếng này được.

Tất cả mọi người giống như thấy được một tia sáng le lói từ việc cưới hỏi của lão Tam vậy, đây chính là tương lai tươi đẹp mà họ hướng tới, điều này đại biểu cho việc bọn họ rốt cuộc cũng có cơ hội thoát khỏi trói buộc này.

Nhưng cố tình Lục lão đầu luôn sủng Lục Thì Thu nhất lại âm trầm phản đối, "Không được!"

Mọi người mặt lập tức hóa đá, suýt nữa cho rằng mình nghe lầm.

Lục lão đầu trầm xuống, từ trên ghế đứng lên, chắp tay sau lưng hướng về nhà chính mà bước đi.

Lục bà mụ nhanh theo, cầm cánh tay hắn, thấp giọng nói, "Lão nhân, sao lại không đồng ý. Tam nhi ta thật vất vả mới nghĩ đến việc thành thân, ngươi còn ngăn cản làm gì?"

Trên đời này nào có con trai muốn thành thân mà người làm cha tuyệt không đồng ý, nhất định muốn ngăn cản, chuyện này thật sự kì quặc!

Bốn huynh đệ đều đi theo.

Nhón con dâu và bọn nhỏ cũng muốn theo vào, Lục lão đầu lại bảo nữ nhi duy nhất - Lục Thì Noãn đứng trước cửa nhà chính ngăn cản.

Lạch cạch một tiếng, cửa đóng lại.