Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 137



Trưởng tử của Thái Tử phi, 3 tuổi năm ấy chết non.

Từ Tấn nhớ rất rõ ràng, bởi vì hoàng trưởng tôn chết, phụ hoàng một quãng thời gian rất dài trên mặt không cười nữa.

Hiện tại Phó Dung lo lắng nàng cũng không bảo vệ được đứa nhỏ, ngoài miệng nói là sợ đứa nhỏ sinh bệnh, nhưng trong lòng nàng chân chính sợ điều gì Từ Tấn hiểu.

Nếu như hết thảy dựa theo đời trước, bốn năm sau hắn sẽ chết, Phó Dung phía trước bởi vì không muốn làm quả phụ, tự nhiên cũng sẽ...

Sợ hắn chết rồi nhi tử không có phụ thân?

Từ Tấn biết Phó Dung kiêng dè không phải là chuyện này.

Nàng so với ai cũng kiên cường hơn, chỉ cần nàng chân chính để ý thì sẽ bình an, nàng sẽ sống sót cho tốt. Từ Tấn tự nhận lúc này hắn ở trong lòng Phó Dung, khẳng định là kém hơn đứa nhỏ chưa ra đời kia. Cho nên Phó Dung không phải sợ nhi tử thiếu phụ thân thương yêu, mà là sợ nhi tử không có phụ thân làm chỗ dựa này, sẽ xảy ra chuyện.

Từ Tấn rất muốn hỏi Phó Dung, trong mấy năm nàng sống lâu hơn hắn đó, kinh thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng hắn không thể hỏi, không thể bại lộ bản thân cũng trùng sinh, không thể làm cho nàng biết hắn đã sớm tính kế nàng.

Cũng may hắn có thể đoán được.

Mưu hại huynh đệ bọn họ, không ngoài An vương, Thái Tử, Thành vương ba phe này.

Bọn họ huynh đệ lên chiến trường thì phụ hoàng bệnh nặng, khi tin dữ truyền đến kinh thành, phụ hoàng nghe tin bệnh tình càng nghiêm trọng. Những người kia đang chằm chằm vào hoàng vị lúc này động thủ thật sự vô cùng thích hợp. Mà trong quá trình này, muốn đoạt được hoàng vị người đó nhất định sẽ thừa loạn tiêu trừ hết thảy tai hoạ ngầm.

Phó Dung nhất định là thấy con nối dõi của vương phủ khác đều bị hại mới có thể sợ hãi như thế, sợ con của mình cũng chịu độc thủ.

Cho dù nàng chưa từng thấy, Phó Dung cũng sẽ lo lắng nàng sinh con ra, tương lai lúc hắn chết rồi sẽ tiếp tục bị phía đối địch nhổ cỏ tận gốc, cho nên không dám sinh.

Nàng hết thảy sợ hãi, đều là bởi vì không thể xác định hắn đời này có thể sống sót hay không.

Nàng không khóc không nói, hắn không biết. Nàng nói, hắn mới hiểu được trong lòng nàng có bao nhiêu khổ sở, mới hiểu được nàng vì sao luôn trốn hắn.

Ai bảo hắn đời trước lãnh đạm đối với nàng, khiến nàng chịu nhiều ủy khuất như vậy? Ai bảo hắn sơ ý mất mạng, khiến nàng có nhiều kiêng dè như vậy?

Từ Tấn ôm thật chặt cô nương trong ngực, nâng mặt nàng, nhìn ánh mắt của nàng, chậm rãi kiên định nói cho nàng nghe: "Nùng Nùng không cần sợ, nàng cứ việc an tâm sinh, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa nhỏ cũng bảo vệ tốt nàng. Chúng ta trong phủ có thần y, nàng không cần sợ đứa nhỏ sinh bệnh, bên ngoài hết thảy có ta."

Phó Dung hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, mắt phượng bị nước mắt làm mơ hồ nói: "Vậy chàng ở bên ngoài xảy ra chuyện thì làm thế nào đây? Ta, ta sợ ta cùng Tam bá mẫu giống nhau, mang theo nữ nhi một đời đau khổ vắng vẻ, nhà người ta đều là vợ chồng mỹ mãn, phụ từ tử hiếu, hai mẹ con chúng ta lại..."

Lời này có chút ý tứ nguyền rủa Từ Tấn, nếu bình tĩnh thì Phó Dung tuyệt đối sẽ không nói với Từ Tấn. Nhưng hiện tại, hắn ôn nhu kiên định cam đoan với nàng, hắn vì nước mắt của nàng, đem nàng trở thành bảo bối ôm vào trong ngực thương yêu, Phó Dung liền nghĩ phá lệ một lần, muốn tin hắn một lần, ngóng trông hắn sẽ đáp ứng giống chuyện tránh thai lần trước, cởi bỏ khúc mắc cho nàng.

Nàng lên tiếng bất kính, Từ Tấn lại cao hứng nàng nguyện ý tin hắn, "Sẽ không, ta sẽ không bỏ lại các nàng. Nùng Nùng, trước khi thành thân, ta thường thường sẽ làm một ít hành động khinh suất. Ví dụ như ở trên chiến trường khinh địch liều lĩnh, liên lụy di phụ vì ta gãy một cánh tay, hay như lúc Lục đệ cưỡi ngựa bị hoảng loạn, ta vì cứu hắn thiếu chút nữa cũng ngã rớt xuống ngựa. Nhưng sau này sẽ không thế nữa, ta đã có vương phi, rất nhanh còn sẽ có đứa nhỏ đáng yêu giống Quan ca nhi, ta sẽ vì các người sống thật tốt."

Phó Dung nhìn hắn, rất muốn bởi vì hắn lần này cam đoan triệt để yên tâm, nhưng nàng không buông xuống được.

Chẳng lẽ đời trước Từ Tấn không muốn sống thật tốt sao? Hắn khẳng định muốn, nhưng đâm sau lưng khó phòng...

Trên mặt nàng lại có nước mắt lăn xuống, trong mắt là do dự bàng hoàng. Từ Tấn hôn nước mắt của nàng, âm thanh càng thêm ôn nhu, "Nùng Nùng nàng tin ta một lần. Đứa nhỏ sinh ra, nàng thương hắn bao nhiêu, ta so với nàng càng thương bấy nhiêu. Vì hai mẹ con các nàng, ta sẽ không để cho mình mạo hiểm. Nùng Nùng nàng không biết là ta có mười sáu hộ vệ. Mỗi người thân thủ đều không thua Hứa gia. Trước kia ta ỷ vào chính mình công phu cao, thường thường sẽ điều bọn họ đi. Bây giờ ta đáp ứng nàng, tương lai vô luận ra ngoài đi săn hay là lên chiến trường, ta đều để bọn họ tùy thân theo cùng, lần này nàng có thể yên tâm chưa?"

"Chàng có mười sáu hộ vệ?" Phó Dung lẩm bẩm hỏi.

Từ Tấn cười gật đầu: "Ngày kia ta nghỉ công việc, ta mang nàng cùng Quan ca nhi đi nhìn bọn họ tỷ thí? Có bọn họ, cho dù bị vây giữa thiên quân vạn mã, ta cũng có cơ hội thoát thân."

Phó Dung nháy nháy mắt.

Đời trước Từ Tấn có phải hay không đem mười sáu người kia điều đi, cho nên mới bị hại?

"Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, sau này chàng đi chỗ nào đều phải gọi bọn họ đi theo." Phó Dung mau chóng dặn dò.

Nàng rốt cuộc chịu bỏ qua, Từ Tấn vội nói: "Nhất định nhất định, Nùng Nùng yên tâm, ta đã cưới nàng, sẽ cho nàng và đứa nhỏ những thứ tốt nhất. Nàng cứ an tâm sinh con, ta nói được thì làm được, sẽ không làm cho nàng thất vọng."

Phó Dung muốn cười, kết quả nước mắt lại rớt xuống: "Vậy ta, ta có thể sinh con?"

Nàng ngốc khiến người ta đau lòng, Từ Tấn hôn môi nàng: "Sao mà không thể? Nàng muốn sinh vài đứa, chúng ta liền sinh vài đứa."

Phó Dung dựa vào đầu vai hắn, vẫn không yên lòng: "Vậy thân thể ta có vấn đề thì làm thế nào đây?"

Nàng triệt để ngốc, Từ Tấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ôm nàng nâng lên cao, trong một tích tắc đem quần của mình cởi ra, lại một bên hôn nàng một bên thay nàng cởi áo: "Nàng cứ miên man suy nghĩ đi, ta không biết nên khuyên nàng thế nào, đành phải trước hết để nàng mang thai, Nùng Nùng, chúng ta đêm nay sinh một đứa nhỏ..."

Môi hắn nóng như lửa, Phó Dung rất nhanh đã chống đỡ không được, vịn bả vai nghênh hắn lại trốn hắn.

Trong màn lụa tiếng khóc mau chóng thay đổi mùi vị.

Từ Tấn nâng nàng lên, lại chậm rãi thả xuống.

Phó Dung không muốn như vậy, kiên quyết không chịu, nhưng nàng khí lực nhỏ, bị Từ Tấn cứng rắn triệt để ấn ngồi trên đùi hắn.

"Nằm xuống, ta lạnh..." Phó Dung túm lấy bả vai Từ Tấn nhỏ giọng cầu xin, âm thanh run run.

"Như vậy còn lạnh?" Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mặt nàng đỏ bừng, một chút cũng không tin, lại cố ý nói: "Nghe nói người nghèo mùa đông không có áo bông chống lạnh, bọn họ liền đứngtại chỗ nhảy, rất nhanh sẽ ấm áp, ta làm nhanh một chút, Nùng Nùng sẽ không lạnh nữa."

Vừa nói vừa bận rộn, hơi thở bất ổn.

Hắn nâng càng cao, Phó Dung thực sự có cảm giác như nhảy lên, nhưng nàng chịu không nổi, nhân lúc Từ Tấn buông nàng xuống dưới thì gắt gao ôm lấy eo hắn, "Vương gia, vương gia ta không thích như vậy..."

"Không thoải mái?" Từ Tấn kéo tóc nàng sang một bên, hôn lỗ tai nàng.

Phó Dung cắn cắn môi, nhắm mắt nói: "Ngồi không dễ dàng, không dễ dàng có thai..."

Từ Tấn lần đầu nghe được cách nói này, căn bản không tin, vừa hôn vừa hỏi: "Ai nói cho ngươi biết? Nùng Nùng cố ý lừa gạt ta?"

Phó Dung trên mặt nóng đến không được, nhưng nàng khúc mắc mởi giải, muốn vội vã mau chút mang thai cốt nhục của mình, bất cứ giá nào xấu hổ nói: "Chàng, chàng nghĩ xem, chàng dốc ngược cốc nước, nước ở trong cốc, có thể không đổ ra ngoài sao..."

Nói đến một nửa, thật sự không nói được nữa, vừa ngượng vừa bực mà đấm bả vai hắn.

Nàng nói lắp bắp, Từ Tấn đem những chữ kia nối lại mới bừng tỉnh hiểu ra, sau đó không nhịn được phì cười, ôm lấy nàng, nhưng cười đến suýt nữa thì lặng lẽ hành quân mới vội vàng thu lại. Liên tục khi dễ nàng vài lần, một lần nữa ổn định sĩ khí, hôn lỗ tai nàng, "Nùng Nùng nàng sao lại ngốc đến vậy, nàng nói xem, nàng sao lại ngốc đến vậy..."

Hắn còn chưa phun ra đâu, nàng lo lắng không đâu cái gì?

Phó Dung một chút cũng không cảm thấy chính mình choáng váng chỗ nào, tiếp tục giục thúc hắn mau nằm xuống.

Từ Tấn mặc kệ, đến lúc nàng gấp đến độ sắp phát giận thì hắn mới dán vào mặt nàng nói: "Nùng Nùng yên tâm, ta đều giữ lại cho nàng, sẽ không lãng phí."

Nùng Nùng của hắn thật là tham lam, đưa cho nàng một hộp trân châu, nàng còn nhỏ mọn tới mức không muốn chia cho hắn năm hạt, hiện tại...

Hắn có nhiều như vậy, nàng đến vài giọt cũng luyến tiếc.

Nhìn cô nương khả ái nhắm mắt bất mãn phản kháng, trong mắt Từ Tấn tràn đầy nhu tình.

~

Mười tám tháng hai, trưởng tôn Cảnh Dương Hầu phủ làm lễ mừng đầy tháng.

Phó Dung rất sớm đã trở về nhà mẹ đẻ, đây cũng là lần đầu tiên quay về Hầu phủ kể từ lần trước cùng lão thái thái nháo ra chuyện không vui.

"Nương, bên kia không có tìm Đông viện chúng ta gây phiền toái đi?" Đi về phía viện của vợ chồng Tần Vân Nguyệt, Phó Dung nhỏ giọng cùng mẫu thân hỏi thăm.

Kiều thị nhìn một bên Phó Tuyên nắm Quan ca nhi, nhẹ giọng nói: "Không, giống như là đã an phận, Nùng Nùng không cần lo lắng."

Lão thái thái trong lòng tức giận, bị cháu rể vương gia khiển trách một trận, nàng cũng không dám làm tiếp chuyện thiêu thân chỉnh người.

Phó Dung gật gật đầu, vừa định hỏi tỷ tỷ mới ra kỳ ở cữ không lâu hôm nay có thể đến hay không, thì thấy bên kia Tam phu nhân dẫn Phó Mật đi tới.

Mẹ con vài người dừng bước chân lại, đợi đối phương cùng đi.

Tam phu nhân nhìn thấy Phó Dung, kinh ngạc nói: "Nùng Nùng sớm như vậy đã tới a?"

Phó Dung cười nói: "Đúng vậy, nhân lúc khách nhân còn ở phía trước, ôm cháu nhỏ nhiều thêm một lúc, cũng cùng vài muội muội hảo hảo gặp nhau." Ánh mắt rơi vào trên người Phó Mật, ngơ ngác, tự đáy lòng khen nói: "Vài ngày không thấy, Ngũ muội muội càng thêm tinh xảo."

Nàng nói là lời nói thật.

Năm nay Phó Mật cũng đã mười ba, chải búi tóc song nha đơn giản, một thân bối tử hồng đào làm tôn lên màu da trắng hơn tuyết, bộ dáng nhìn lại so Phó Bảo còn đẹp hơn vài phần. Câu nệ đứng ở chỗ đó, nhút nhát e ngại ngược lại có khí chất nhu nhược làm cho người khác thương tiếc một phen.

Tam phu nhân khiêm tốn cười cười, cúi đầu nhìn nữ nhi.

Phó Mật lúc này mới theo thứ tự chào: "Nhị bá mẫu, Tam tỷ tỷ, Lục muội muội." Tới phiên Quan ca nhi, mắt nàng lóe lóe, khóe miệng rốt cuộc tươi cười, "Quan ca nhi dường như lại cao thêm."

Quan ca nhi thích được người khen, ngẩng đầu hướng Phó Tuyên cười.

Phó Tuyên sờ sờ đầu hắn.

Hàn huyên xong, mọi người tiếp tục đi về phía trước, đổi thành Kiều thị Tam phu nhân ở trước, Phó Dung mấy tiểu bối đi ở phía sau.

Quan ca nhi đi giữa Phó Dung Phó Tuyên, bá đạo để hai tỷ tỷ cùng nhau dắt hắn.

Phó Mật đi cạnh Phó Tuyên, thoáng lùi sau nửa bước, vụng trộm nhìn Quan ca nhi mặt cười đáng yêu, nhìn nhìn, ánh mắt rơi vào trên váy Phó Dung. Đó là một loại chất liệu nàng chưa bao giờ thấy qua, tính chất mềm nhẹ như nước, mặt trên thêu mẫu đơn kiều mị phảng phất như thật, ở trong nắng sớm nở rộ sáng rọi.

Nàng hơi mím môi, rũ rèm mắt xuống.

Tam phu nhân quay đầu thì vừa vặn nhìn thấy bộ dáng này của nàng, thở dài trong lòng.

Nữ nhi bộ dáng tốt, đáng tiếc quá hướng nội, trong nhà thân tỉ muội cũng không thể chơi chung với nhau.

Trách nàng a.

Trượng phu chết, hai năm đầu nàng đắm chìm trong bi thống, vô tâm lo nghĩ chuyện khác. Đến khi nàng nhớ tới còn có một nữ nhi cần nàng hảo hảo nuôi nấng thì tính tình nữ nhi đã định rồi. Nàng bảo cái gì nữ nhi đều làm theo, chỉ là làm xong rồi lại thành Ngũ cô nương hướng nội ít nói, ngay cả mẫu thân này cũng nhìn không ra trong đầu nàng ấy đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.