Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 260



Đại quân chiến thắng trở về, dân chúng tranh nhau vây xem.

Móng ngựa boong boong, khải giáp leng keng, chúng tướng sĩ khí phách hăng hái, chỉ không thấy thân ảnh Hoài vương.

Từ Tấn theo tuần phủ Thiểm Tây Quách Lỗ cùng nhau tiến cung diện thánh, Gia Hòa đế không nhìn thấy lục tử, nhíu mày hỏi: "Hoài vương đâu?"

Từ Tấn trầm giọng nói: "Tối hôm qua nhi thần và Lục đệ nâng cốc chúc mừng, không ngờ trong rượu bị người hạ độc, vạn hạnh phát hiện sớm, Lục đệ không bị nguy hiểm tính mạng, chỉ là mặt bởi vì độc tố sưng phồng lên, e rằng muốn dưỡng mấy ngày mới khỏe, hắn hồi vương phủ trước, mấy ngày nữa thương lành rồi tiến cung thỉnh an phụ hoàng."

"Có thích khách?" Gia Hòa đế thần sắc ngưng trọng đứng lên.

Từ Tấn mắt chỉ nhìn thẳng: "Vâng, thích khách hỏng việc đã phục độc tự vận, nhi thần suy đoán hẳn là dư nghiệt người Hồ."

Gia Hòa đế không nói tiếng nào, trầm mặc một lát sau dặn dò hắn cần phải điều tra rõ.

Đêm đó từ yến mừng công, Từ Tấn đi Hoài vương phủ.

"đón người về chưa?" Vừa vào nhà, Từ Tấn hỏi nam nhân ngơ ngác ngồi trước cửa sổ.

Từ Hạo má phải liên tục chịu bốn bàn tay, tuy rằng đã bôi dược giảm sưng tấy tốt nhất, hiện tại vẫn rất rõ ràng, một khối máu đọng lớn. Từ Tấn không chút xúc động, chỉ nhìn chằm chằm mắt Từ Hạo.

Từ Hạo đờ đẫn gật đầu.

Hắn vừa hồi phủ, liền phái người đi đón Thôi Oản, sau khi Thôi Oản trở về hắn không đi gặp nàng, nàng cũng không cầu kiến hắn.

"Bây giờ đưa tới đây, nếu nàng thừa nhận, chính ngươi giải quyết, nàng không thừa nhận, ngày mai ta liền phái người tra rõ."

Từ Tấn giọng lạnh lẽo nói, nói xong đi ra phía sau tấm bình phong.

Việc này quan hệ mặt mũi Lục đệ, trước mắt ở trong mắt Lục đệ chỉ có huynh đệ bọn họ, Thôi Oản cùng với người của Thành vương biết, Từ Tấn không muốn cho thuộc hạ trực tiếp đưa chứng cớ tới để Lục đệ trong ngoài đều mất thể diện. Nhưng Lục đệ lại dễ dàng bị Thôi Oản lừa gạt, hắn cũng chỉ có thể đánh hắn ta một cái tát.

Thạch thị vệ người này Từ Tấn lúc trước cũng không biết, ám vệ của hắn cũng đều là người, không có khả năng biết rõ tất cả quân cờ Thành vương lưu lại ở bên ngoài. Dù sao loại con cờ này bình thường toàn dựa vào thư lui tới, như cá nhập biển mênh mông, khó có thể điều tra rõ mỗi người, nhưng hắn biết người của Thành vương khẳng định sẽ ra tay lúc Lục đệ giết hắn, liền sai Hứa gia ở bên ngoài nhìn chằm chằm.

Tử sĩ kín miệng, nhưng cũng không phải là không thể đối phó, bằng không bọn họ cũng sẽ không tùy thời mang theo độc dược, còn không phải là sợ chịu không được khổ sở thà rằng phục độc sảng khoái chết đi? Thạch thị vệ không chết, Từ Tấn để Hứa gia ngay trước mặt huynh đệ bọn họ thẩm vấn hắn, không kiên trì nổi một canh giờ cái gì cũng khai hết. Kỳ thật Thạch thị vệ biết cũng không nhiều, Thành vương chỉ sai hắn ra tay lúc Hoài vương giết huynh xong, nhưng điều này đã đủ rồi.

Từ Hạo bị đánh bốn cái tát, thương tâm vì người trong lòng bị lăng nhục, phẫn nộ bị huynh trưởng phản bội đều từ cơn khóc rống kia bình phục xuống không ít, có lẽ cũng không bình phục, nhưng ít nhất không xúc động mà quên suy xét. Khôi phục lý trí, lại nghe Thạch thị vệ cung khai, không cần Từ Tấn nhắc nhở, hắn cũng đoán được vài phần.

Vì sao Thành vương sẽ biết hắn muốn giết huynh trưởng?

Vì sao Thôi Oản muốn vu oan huynh trưởng?

Nàng bảo hắn giết huynh trưởng báo thù cho nàng, đó là Tứ ca bọn họ a, nàng thật sự là cô nương thiện lương hắn thích mười mấy năm sao?

Có lẽ, phong thư này là người của Thành vương giả tạo? quản sự của nàng cũng bị Thành vương thu mua? Vậy nàng vì sao không tới giải thích cùng hắn? Nàng biết hắn hôm nay về kinh, vì sao không từ nhà mẹ đẻ trở về từ sớm chờ hắn?

Mỗi lần vừa thay nàng nghĩ được cớ, đều mau chóng lại bị chính mình đả đảo.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Từ Hạo ngẩng đầu, nhìn ra.

Thôi Oản một mình đi vào trong, người mặc một bộ quần áo trắng tinh, trên váy không có bất kỳ hình thêu nào, trên đầu chỉ dùng một trâm bạch ngọc giản dị tự nhiên. Nhìn thấy trượng phu ngồi ở chỗ kia gò má sung to, trong mắt rơi lệ, Thôi Oản đầu tiên là giật mình, sau đó nhàn nhạt mỉm cười, "Lục ca như vậy, là Tứ ca đánh sao? Lục ca có phải là thật muốn giết Tứ ca hay không?"

Nam nhân ngốc nghếch này, quả nhiên vẫn xúc động như vậy, tin nàng như vậy.

Từ Hạo trân trân nhìn khuôn mặt cười quen thuộc kia: "Lá thư đó, thật sự là nàng viết?"

Thôi Oản thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn nói: "Đúng vậy, ta ở trong thư nói với chàng, cũng gần như đều là sự thật, chỉ là khi dễ ta không phải Tứ ca, là Thành vương. Thành vương bức ta viết, ta không viết, hắn sẽ hủy ta, Lục ca, ta sợ chết, ta thật sự sợ chết, sau đó ta liền viết."

Tới tình trạng hôm nay, nàng nói dối còn cần thiết sao?

Từ Tấn còn sống trở về thuyết minh hắn nhìn thấy lá thư đó, Từ Tấn vốn oán hận nàng, hiện tại biết được nàng xúi giục quan hệ huynh đệ bọn họ, còn có thể bỏ qua cho nàng? Không lập tức giết nàng, chính là vì làm cho Từ Hạo thấy rõ ràng mà thôi. Thay vì nói dối lại bị người cười nhạo chết, Thôi Oản hi vọng chính mình chết được yên ổn một chút.

Thật là kỳ quái, lúc trước bị Thành vương uy hiếp, sợ chết như vậy, thà rằng giết huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo cũng muốn tiếp tục sống tạm, nghĩ mọi cách tranh thủ một đường sinh cơ kia. Hiện tại biết mình nhất định phải chết, thân thể dường như bỗng chốc thoải mái, lại không cần lo lắng ngày sau bị Từ Tấn phát hiện nàng ám toán Phó Dung trả thù nàng, lại không cần lo lắng Thành vương đột nhiên đem sự tình của nàng tố giác ra.

Kỳ thật ở dưới thân Thành vương tỉnh lại một khắc kia, Thôi Oản chỉ biết chính mình chết chắc rồi, chỉ là không cam tâm nhận mệnh, không cam tâm bại bởi Phó Dung, Lý Hoa Dung hay bất kỳ một nữ nhân nào, cho nên nàng đã quên công ơn bác dưỡng dục, đã quên tình cảm từ nhỏ cùng Lục ca, lựa chọn buông tay đánh cược một lần. Nếu thành nàng có thể giẫm lên Phó Dung Lý Hoa Dung để sống sót, nếu bại, cũng bất quá chỉ là chết, dù sao không cược cũng là chết.

"Nàng vì sao không nói cho ta?"

Nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh làmTừ Hạo cảm thấy đây hết thảy phảng phất chỉ là giấc mộng, hắn nắm lấy tay nàng, khóc hỏi nàng: "Nàng vì sao không nói cho ta? Nói cho ta biết, ta sẽ giết hắn, ta sẽ càng thêm thương tiếc nàng a, chẳng lẽ nàng cho là ta sẽ ghét bỏ nàng? Chẳng lẽ ta đối tốt với nàng đều là giả sao?"

Từ lúc hắn thị sát Hoàng Hà trở về tới khi xuất chinh, có thời gian dài như vậy, nàng vì sao một câu cũng không nói?

Thôi Oản cầm lấy khăn giúp hắn lau nước mắt, nước mắt cũng rơi xuống, "Nói cho chàng biết thì có thể làm gì? Hắn cũng là vương gia, hắn sẽ không đề phòng chàng sao? Chỉ sợ Lục ca mới ra ngoài muốn tìm hắn, hắn đem sự tình nói ra trước, khi đó, Lục ca cảm thấy ta có thể sống? Ta chính là sợ hãi, mới không dám nói cho chàng biết, mới biến thành một cái..."

Bị ác quỷ dính thân, hoặc là chết, hoặc là cũng biến thành quỷ, Thôi Oản sợ chết, chỉ có thể lựa chọn cách sau.

"Lục ca, ta đời này, xin lỗi nhất chàng. Hồi nhỏ chàng thích ta như vậy, trong mắt ta lại chỉ có Tứ ca, ta thích hắn, thích hắn như vậy, chẳng sợ hắn lạnh như băng đối với ta, ta cũng ngóng trông gả cho hắn. Lục ca chỉ sợ chàng không biết đi, vì có thể gả cho hắn, ta mưu hại Tứ tẩu, muốn đánh rớt con của nàng, còn giết một cung nữ, này đó các ngươi đều không biết. Sau này ta rơi xuống nước, cũng là hi vọng Tứ ca cứu ta, như vậy hắn đã chạm ta, ta liền có thể gả cho hắn, chuyện đó làm ta phát hiện Tứ ca trong lòng đích thực một chút cũng không có ta, mới lập tức đáp ứng gả cho chàng. Lục ca đừng khóc, ta không đáng giá cho chàng khóc. Lòng ta ác độc ác ích kỷ tự lợi, ỷ vào chàng thích ta, không từ bất cứ việc xấu nào. Lục ca, ta số tốt, có chàng vẫn thích ta, nhưng ta thật sự không xứng đáng để chàng đối với ta như vậy..."

Nàng nằm ở trong ngực hắn khóc, Từ Hạo bản năng mà ôm nàng, trong đầu một khoảng trống rỗng.

Nguyên lai nàng căn bản chưa từng thích hắn.

Hắn không tin.

"Kết hôn rồi nàng đối với ta tốt như vậy, cũng đều là giả vờ ra sao?" Từ Hạo nâng đầu nàng lên, nhìn khóe mắt nàng đỏ vì khóc.

Thôi Oản không lảng tránh, đón ánh mắt hắn không dám tin tưởng còn như thể ẩn chứa chờ mong, ăn ngay nói thật: "Không phải giả vờ, nhưng cũng không phải thích. Ta cho dù không thích Lục ca, cũng coi Lục ca là ca ca, đã gả cho chàng, ta chỉ muốn làm một người thê tử nên làm, vì chàng sinh con dưỡng cái. Nhưng chuyện ta làm sai quá nhiều, lão thiên gia cũng cảm thấy ta không xứng với Lục ca thương yêu..."

Nàng nhất định phải chết rồi, mà Từ Hạo đời này là người đối với nàng tốt nhất, mẫu thân lợi dụng nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, bác đãi nàng như nữ nhi nhưng cũng sẽ hoài nghi nàng. Chỉ có Từ Hạo, hắn ngơ ngơ ngáo ngáo nâng niu nàng trong lòng bàn tay, nàng nói cái gì hắn đều tin, hắn tốt như vậy, Thôi Oản không nhẫn tâm để nàng chết rồi hắn còn nhớ thương nàng...

"Lục ca, chàng quên ta đi, ta số khổ, nhưng ta cũng xứng đáng, chàng xem ta ác thế nào, vì chính mình có thể sống sót, thà rằng châm ngòi chàng vàTứ ca tàn sát lẫn nhau... Lục ca chàng có biết không? Sáng nay nghe thấy ngươi cùng Tứ ca bình an vô sự trở về, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta là thất vọng, sau đó mới là nhận mệnh."

Lời trong lòng đều nói ra, Thôi Oản thần kỳ bình tĩnh, dùng tay áo lau lệ trên mặt, nàng đứng dậy, lùi một bước, quỳ xuống trước Từ Hạo: "Lục ca, Vũ ca nhi không phải cốt nhục của chàng, hắn là khuất nhục lớn nhất đời này của ta, sau này chàng tìm cớ đưa hắn xuống bồi ta, hai mẹ con chúng ta dưới mặt đất làm bạn với nhau."

"Lục ca, ta biết ngươi sẽ báo thù cho ta, nhưng chàng phải nghe Tứ ca, âm thầm báo thù là được, đừng đem việc này nháo ra, nếu nháo ra, ta trên đường xuống Hoàng Tuyền không an bình, Lục ca mặt mũi cũng không dễ coi. Tứ ca thông minh như vậy, hắn nhất định có thể nghĩ ra sách lược vẹn toàn đối phó Thành vương."

"Lục ca, ta cô phụ công ơn dưỡng dục của bác, ta cũng không có mặt mũi nào gặp lại bà, chỉ cầu Lục ca hảo hảo bảo trọng mình, thay ta tận hiếu một phần cũng là được rồi."

Quay sang hướng hoàng thành, Thôi Oản nhẹ nhàng dập đầu lạy ba cái, lại lê gối tới trước người Từ Hạo, nghiêng đầu ngả lên trên đầu gối hắn, khóc hỏi hắn: "Lục ca, ta xấu xa như vậy, nếu như còn có kiếp sau, ngươi còn có thể thích ta sao?"

Từ Hạo cúi đầu nhìn nàng, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, chua xót mặn chát, không biết nên đáp lại như thế nào.

Thôi Oản chậm rãi cười, nhắm mắt lại.

Sau bình phong, mắt thấy Thôi Oản từ trong tay áo lấy ra một dao găm ngắn nhỏ cầm ở tay phải, Từ Tấn không biết là nàng thật muốn tự sát hay là mưu sát Lục đệ, bước nhanh xông ra ngoài, thấy Thôi Oản đột nhiên ngã gục về phía sau, Từ Tấn mới thu lại bước chân.

"Oản Oản!"

Quần áo tuyết trắng trên người Thôi Oản mau chóng nhuộm đỏ, Từ Hạo mờ mịt nhìn màu đỏ kia, sửng sốt một lát mới hoàn hồn, khóc quỳ xuống, ôm lấy người "Nàng sao lại ngốc đến vậy, nàng sao lại ngốc đến vậy..."

ánh mắt Thôi Oản vượt qua đỉnh đầu hắn, tới chỗ Từ Tấn.

Nàng nhìn hắn, trong lòng không thể ức chế ủy khuất, hút khí hỏi hắn: "Tứ ca, vì sao mười tuổi năm ấy, chàng đột nhiên bất hòa nới ta? Chàng nói cho ta biết? Ta không muốn chết không nhắm mắt."

Trước kia, Tứ ca đối với nàng tốt hơn hẳn với Vân Ngọc, sau này hắn bỗng nhiên lạnh xuống, cũng không nhìn thẳng vào nàng.

Từ Tấn mặt không biểu cảm, đến khi Thôi Oản triệt để ngừng hô hấp, hắn cũng không nói một câu.

PS: Bạn TO chết rồi, ta lại thấy hơi thương thương. Chỉ tội nghiệp đứa bé ko sớm thì muộn cũng sẽ bị đưa đi theo mẹ nó. Ngày xưa thật là độc ác. Trẻ con là vô tội mà.