Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 66



Cảnh Dương Hầu phủ, kết quả tuyển chọn Phó Thần, Lương Thông còn chưa đưa trở về, thiếp Khánh quốc công phủ tới trước.

Lâm thị nhìn thiếp, nhất thời có chút không quyết định chắc chắn được.

Mẹ con Kiều thị tính toán 25 đi, Vĩnh Ninh công chúa cuối tháng chúc thọ, có thể đi lộ mặt thọ yến thân cô mẫu Hoàng Thượng, cơ hội như vậy, nữ quyến nào không hướng tới? Nếu như nàng mời Kiều thị cùng đi, Kiều thị tất nhiên vui vẻ đáp ứng.

Nhưng nàng không nghĩ mang theo mẹ con Kiều thị.

Buông xuống thiếp, Lâm thị tựa nghiêng vào trên giường, một tay xoa nắm mi tâm, xoa xoa xoay người nằm qua, tay siết chặt.

Phó Phẩm Xuyên học tập chung trường cùng một đường huynh của nàng, trước khi kết hôn nàng mơ hồ nghe nói, Phó Phẩm Xuyên có người trong lòng, chỉ là không biết là ai. Gả tới thì nàng có chút không yên, nhưng nàng rất nhanh phát hiện trượng phu tuy rằng không hay cười, buổi tối cũng không có lời ngon tiếng ngọt, đối với nàng lại rất tốt. Mẹ chồng có ý làm khó dễ, hắn sẽ che chở nàng, nàng sinh nhi tử, hắn cũng thật lòng thích, tự mình giáo dưỡng, cho nên chẳng sợ từ thái độ mẹ chồng mơ hồ đoán được người trong lòng trượng phu có lẽ là Kiều thị, nàng cũng không có quá mức khó chịu, bất kể như thế nào, Phó Phẩm Xuyên đã là trượng phu của nàng rồi.

Lâm thị cho là mình sẽ vẫn thỏa mãn, không ngờ Phó Phẩm Ngôn dẫn người một nhà phóng ra ngoài, ngày hôm sau trượng phu say bét nhè. Ban đêm nàng cực nhọc không nghỉ mà chiếu cố hắn, hắn lại một lần rồi lại một lần gọi "Tố nương", kêu nhủ danh Kiều thị.

Khi đó, Lâm thị mới biết được cảm tình trượng phu đối Kiều thị có bao nhiêu sâu đậm.

Nàng không có chỉ rõ, mà là càng thêm ôn nhu đối hắn, giúp hắn xử lý nội viện Hầu phủ ngay ngắn rõ ràng, giúp hắn hiếu thuận mẫu thân chiếu cố đệ muội sớm góa, chờ mong từng chút đuổi đi bóng dáng trong lòng hắn, đổi thành mình. Mười mấy năm qua, Lâm thị cảm thấy mình đã làm được, nhưng Kiều thị trở về, trượng phu nhiều lần tránh không gặp, Lâm thị rốt cuộc phát hiện, vẫn đều là nàng lừa mình dối người.

Phát hiện lại có thể làm gì?

Lâm thị chỉ hy vọng mẹ con Kiều thị đi nhanh một chút, 1 ngày đều không muốn các nàng ở lâu, không nhìn thấy thì càng đỡ ngứa mắt, nàng tình nguyện tiếp tục dối gạt mình.

Nhưng nàng không thể tự tiện làm chủ, Khánh quốc công phủ đưa thiếp đến, lão thái thái nơi đó hơn nửa đã được tin.

Lâm thị một lần nữa ngồi dậy, sửa sang xiêm y, cầm lấy thiếp đi Ngũ Phúc đường.

"Mẫu thân, Vĩnh Ninh công chúa chúc thọ, mời chúng ta đi náo nhiệt một chút." Lâm thị cười đưa thiếp cho lão thái thái, đợi lão thái thái nhìn xong rồi, nàng thử thăm dò nói: "Chuyện tốt như vậy, ta cần nói một tiếng cùng Nhị đệ muội hay không, để các nàng trễ hai ngày lại đi?"

Lão thái thái nhìn nàng một cái, trong lòng cười lạnh.

Nàng không nguyện ý nhìn thấy Kiều thị, tức phụ con cả sợ rằng so với nàng càng phiền chán đối phương, cố ý lại đây, chẳng qua sợ nhi tử biết sau trách nàng không cho mẹ con Kiều thị lộ mặt trước mặt quý phụ nhân kinh thành, cho nên hi vọng nàng mở miệng, như vậy nhi tử biết cũng chẳng thể nói được gì.

Đổi lại lúc khác, lão thái thái thật không nguyện giúp Lâm thị, bất quá lần này...

"Không cần thiết, nàng sốt ruột về nhà, cần gì dùng cái này treo nàng, khiến nàng khó xử." Lão thái thái biếng nhác nói, lại ý vị thâm trường nhìn về phía con dâu: "Việc này chỉ có người bên cạnh ngươi biết đi? Trông chừng cẩn thận một chút, đừng để các nàng toái miệng truyền ra tin đồn, quấy rầy các nàng thanh tĩnh."

Phảng phất nhìn không hiểu thâm ý trong mắt mẹ chồng, Lâm thị thuận theo gật đầu: "Con dâu hiểu, mẫu thân yên tâm đi."

Lão thái thái phát ra một tiếng cười khẽ.

Lâm thị cáo từ rời đi, trở lại chính viện, phân phó nha hoàn bên người không cho phép truyền ra ngoài, cũng không cho phép nhắc với Tứ cô nương.

Ban đêm vợ chồng ở một mình, Lâm thị nhắc chuyện thiếp với trượng phu: "Náo nhiệt như vậy, Tam đệ muội trước nay không vui tham gia, ta liền không đi phiền nàng, nhưng ta nghĩ tới Nhị đệ muội khó được hồi kinh một lần, liền hỏi nàng muốn mang hai cháu gái đi gặp gỡ quen mặt hay không."

Nói đến đây dừng lại, lặng lẽ quan sát trượng phu.

Phó Phẩm Xuyên cầm sách trong tay nhìn, không mấy quan tâm hỏi: "Nàng nói như thế nào?"

Thần sắc hắn như thường, phảng phất chỉ là chuyện phiếm, Lâm thị nhìn không ra cái gì, có chút tiếc hận mà nói: "Nhị đệ muội chối từ. Cũng phải, trong nhà Quan nhi mới 3 tuổi, nàng khẳng định gấp trở về, đổi ta ta cũng sốt ruột."

Phó Phẩm Xuyên cười cười, vừa lật trang vừa nói: "Các ngươi làm nương đều như vậy."

Lâm thị thấy tâm tình hắn dường như không sai, thử thăm dò dựa gần đến, đầu dán lồng ngực hắn: "Nhị đệ muội liên tiếp sinh năm đứa trẻ, thật khiến người hâm mộ." Tay bảo dưỡng được trắng nõn nhẵn mịn khoác lên ngang hông Phó Phẩm Xuyên, nhẹ nhàng giật giật, tháng này hai vợ chồng còn chưa có thân mật qua.

Ánh mắt Phó Phẩm Xuyên đọng lại, lại nhìn hai hàng chữ, đứng lên nói: "Không sớm, ngủ đi, ta cất sách."

Lâm thị cười dịu dàng nhìn theo hắn đi để sách thổi đèn, lúc nam nhân quay người về giường, khẩn trương chờ, trượng phu, hẳn là lĩnh hội ám chỉ của nàng đi?

Kết quả Phó Phẩm Xuyên lên giường đắp tốt chăn mền của mình, hô hấp rất nhanh liền vững vàng đều đều.

Lâm thị không thể tin nổi, nhẹ nhàng hô tiếng, "Hầu gia?"

Không có đáp lại.

Lâm thị một đêm không ngủ.

Kiều thị lại làm một đêm mộng đẹp, buổi sáng tỉnh lại sảng khoái tinh thần.

Nhi tử cùng con rể tương lai đều làm quan, tiền đồ cực tốt, nàng có thể mất hứng sao?

Sau khi ăn xong hai người Phó Thần, Lương Thông chuẩn bị ra ngoài thì Kiều thị lại lặng lẽ cho Phó Thần một tấm ngân phiếu: "Mời bọn họ đi tửu lâu tốt nhất kinh thành, ra tay hào phóng, đừng để người ta chê cười chúng ta." Đến kinh thành, nữ quyến các nàng ở Hầu phủ đợi, hai thiếu niên có Phó Định mang theo, ở bên ngoài làm quen không ít bằng hữu, hiện tại phong quan, không thể thiếu ăn uống xã giao.

Tiền trên người Phó Thần đủ dùng, sợ mẫu thân lải nhải, vẫn là thu ngân phiếu vào ngực, quay người muốn đi.

Kiều thị đột nhiên kéo hắn lại, ngó nhìn hai nữ nhi ngồi bên cạnh, túm Phó Thần đi xa xa, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Ăn tiệc uống rượu nương mặc kệ ngươi, đừng uống say gây sự là được, nhưng nếu có người khuyến khích các ngươi đi loại địa phương đó, ngươi dám đi, ta đánh gãy chân của ngươi, còn có Thiếu Cừ, ta không tiện nói hắn, ngươi trông chừng một chút, đừng để Uyển Uyển chịu ủy khuất."

Ánh mắt Phó Thần nhanh trợn tròn, không thể tin tưởng nổi nhìn nàng: "Nương lo lắng không đâu cái gì a? Lười nói với người, chúng ta đi rồi!"

Kiều thị còn muốn đuổi theo, Phó Dung nhanh chóng tới đây ngăn lại nói: "Nương đừng nói nữa, ca ca khi nào làm cho người bận tâm?"

"Ngươi hiểu cái gì?" Kiều thị chọc chọc cái trán nữ nhi.

Phó Dung bĩu bĩu môi, nhỏ giọng hừ nói: "Ta cái gì đều hiểu, nương lại cho ca ca một tấm ngân phiếu, ta cùng Tuyên Tuyên cái gì đều không có."

Kiều thị nghe nữ nhi nói cái gì đều hiểu hoảng sợ giật nảy người, một cô nương trẻ làm sao có thể biết nơi bướm hoa? Đang suy nghĩ nha hoàn trong nhà có phải nên quản lý hay không, liền nghe nữ nhi kéo đến chuyện ngân phiếu, không khỏi buồn cười, xoa bóp mặt Phó Dung nói: "Đợi ngày nào tỷ muội các ngươi mời khách, nương cũng cho các ngươi!"

Lúc này Phó Dung mới vừa lòng.

Kiều thị nhìn xem canh giờ, thúc giục các nàng: "Không phải nói muốn đi tướng quân phủ sao? Nhanh đi tìm A Bảo đi, đừng để nàng chờ sốt ruột. Chúng ta sắp về, ngày hôm nay đại khái là lần cuối cùng các ngươi đi ra ngoài chơi."

Lần trước Phó Dung ở trên thuyền hoa ngẫu nhiên gặp gỡ Tần Vân Ngọc, tiểu cô nương rất thích tỷ muội Phó Dung, hai ngày trước mời các nàng đi tướng quân phủ làm khách.

Phó Dung từ biệt mẫu thân, cùng Phó Tuyên đi chính viện.

Nghe bọn nha hoàn nói các nàng tới, Phó Bảo buồn lo đầy mặt từ trong phòng Lâm thị ra, nhìn hai người giải thích: " Thân thể nương ta không thoải mái, ta muốn lưu lại bồi nàng, Tam tỷ tỷ cùng Lục muội muội đi thôi, thay ta giải thích cùng Vân Ngọc một tiếng."

Lâm thị bị bệnh?

Phó Dung vội nói: "Đại bá mẫu khi nào bệnh? Chúng ta đều không biết, nhanh lĩnh chúng ta đi vào nhìn xem." Mẫu thân có bản lĩnh, ngoại trừ mấy ngày ban đầu muốn đến bên này bồi lão thái thái dùng cơm, rất nhanh liền dỗ được lão thái thái "Đau lòng" các nàng, để các nàng ban ngày có rảnh đi qua ngồi một chút là được, không cần mỗi ngày bình minh và hoàng hôn đi vấn an, bởi vậy chính phòng bên này xảy ra chuyện, các nàng bên kia không lập tức được tin tức.

Phó Bảo lĩnh các nàng đi vào.

Trong phòng sáng sủa sạch sẽ, Lâm thị nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, thê tử Phó Định Tần Vân Nguyệt đang hầu hạ mẹ chồng uống thuốc.

"Đại bá mẫu." Phó Dung đi qua, ân cần hỏi thăm, "Ngài đây là làm sao vậy?"

Lâm thị lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Thói xấu lâu rồi, nghỉ ngơi hai ngày là tốt, không có gì đáng ngại. Các ngươi cứ việc đi chơi, không cần để ở trong lòng, quay đầu cũng không cần nhắc cùng nương ngươi, chuyện bé xé ra to, ta thấy khó xử."

Phó Dung nghe lời này, lòng sinh nghi hoặc.

Nàng cùng muội muội thật đi tướng quân phủ, Phó Bảo không đi, Tần gia khẳng định sẽ hỏi, biết được Lâm thị bị bệnh, Phó Bảo lưu lại ở Hầu phủ hầu hạ mẫu thân, hai người bọn họ cháu gái lại vui vẻ hết cỡ ra ngoài làm khách, Tần gia sẽ thấy Nhị phòng giáo dưỡng con cái thế nào?

Đạo lý dễ hiểu như vậy, tâm tư Phó Bảo đơn giản không nghĩ được, Lâm thị làm Hầu phu nhân nhiều năm như vậy, không có khả năng không hiểu.

Chẳng lẽ Lâm thị muốn phá hư thanh danh các nàng?

Nhớ đến cái này, Phó Dung lo lắng nói: "Đại bá mẫu ốm đau liệt giường, chúng ta nào còn có tâm tư đi chơi. Ngài an tâm dưỡng, chúng ta liền trở về nói cùng mẫu thân, để nàng tới đây nhìn ngài." Nói chuyện thì âm thầm quan sát thần sắc Lâm thị.

Nằm ngoài nàng dự kiến, Lâm thị chẳng những không có thất vọng kế hoạch thất bại, ngược lại càng như là bộ dáng nhẹ một hơi.

Phó Dung có chút hồ đồ, chẳng lẽ Lâm thị khẩu thị tâm phi, gọi các nàng đi ra ngoài chơi, kỳ thật càng hy vọng các nàng ở lại trong nhà?

Lúc trước Tần Vân Ngọc thân cận các nàng, cũng không thấy Lâm thị mất hứng, hiện tại ngăn trở các nàng đi tướng quân phủ, có ý nghĩa gì?

Phó Dung nhất thời nghĩ nửa khắc không hiểu, quan tâm khách sáo hai câu, dẫn muội muội trở về Đông viện.

"Nương, người xem, có phải ta nghĩ quá nhiều rồi hay không?" Phó Dung nhất nhất nói cho mẫu thân.

Kiều thị nhíu mày, hỏi Phó Tuyên: "Tuyên Tuyên cũng có loại cảm giác này?"

Phó Tuyên gật gật đầu: "Quả thật có chút cổ quái."

Mẹ con ba người đang âm thầm trầm tư, Lan Hương trở lại, nhìn Phó Dung nói: "Cô nương, ta hỏi thăm, hai ngày này Hầu phủ cũng không có dị thường."

Phó Dung nhìn về phía mẫu thân.

Kiều thị nghĩ ngợi một lúc, nói: "Quản nàng gây sức ép cái gì, chúng ta nên như thế nào thì như thế đó, các ngươi trở về phòng chơi, ta đi qua nhìn xem."

Quan hệ Tần gia cùng Từ Tấn không cạn, lo lắng sẽ ở tướng quân phủ nhìn thấy Từ Tấn, kỳ thật Phó Dung cũng không phải đặc biệt muốn đi, liền ngoan ngoãn trở về phòng đùa Đoàn Đoàn. Đến cùng có lòng nghi hoặc, buổi trưa lúc ăn cơm Phó Dung lại tò mò hỏi một câu, Kiều thị lắc đầu nói: "Ta cũng không dò hỏi ra, thôi, mặc kệ nàng."

Ngay cả mẫu thân đều không phát hiện cái gì, là nàng nghĩ nhiều đi?

Phó Dung cúi đầu, an tâm ăn cơm.

Kiều thị chỉ cho nữ nhi một lòng nhớ thương đi ra ngoài chơi, cười nói: "Không có việc gì, hôm nay không thể ra cửa, ngày mai nương mang các ngươi đi Phượng Lai Nghi, lần trước nói đi không đi được, lần này tuyệt không nuốt lời, thuận tiện lại chọn cho tỷ tỷ ngươi một bộ đồ trang sức tốt thêm đồ cưới."

Phó Dung đoán được mẫu thân hiểu lầm, bất quá có thể mua trang sức, Phó Dung sao có thể mất hứng?

Ngày hôm sau, ba mẹ con ngồi xe ngựa đi Phượng Lai Nghi.

Là trang sức lầu nổi danh nhất kinh thành, khí phái Phượng Lai Nghi không phải Như Ý trai có thể sánh bằng, trang hoàng tráng lệ, khắp nơi Châu Quang Bảo Khí.

Phó Dung chọn hoa cả mắt, thế cho nên mẹ con quận vương phi đi tới thì nàng sửng sốt một lát mới xác định mình thật sự không có nhìn lầm người.

Kiều thị thân thiện tiến lên chào hỏi: "Ngài khi nào tới kinh thành?"

Quận vương phi là mĩ nhân lãnh, thoạt nhìn có chút cho người ta cảm giác xa cách nghìn dặm, kỳ thật nói chuyện cũng tính ôn hòa, ít nhất đời trước trước khi Phó Dung gả sang đều là cảm thấy như vậy. Tựa như lúc này, cũng là quận vương phi trước nhìn đến mẹ con Kiều thị chủ động lại đây hàn huyên, " Buổi sáng hôm qua tiến kinh, thật trùng hợp, nhanh như vậy liền gặp được cố nhân Tín Đô."

Mọi người chuyển tới nhã gian làm khách.

Từ Tịch không thích Phó Dung, nhưng nàng không dám ở trước mặt mẫu thân biểu hiện ra thất lễ, chỉ lặng lẽ trừng Phó Dung. Phó Dung lười xem nàng, làm như không nhìn thấy, mỉm cười nghe mẫu thân nói chuyện cùng quận vương phi.

Hỏi lần vì sao đến kinh, quận vương phi mỉm cười nói: " Tổ mẫu Tịch Nhi cuối tháng chúc thọ, không biết phu nhân khi nào rời kinh? Nếu là không vội, cuối tháng cũng đến quốc công phủ họp gặp đi."

Kiều thị nghe vậy, bừng tỉnh hiểu ra, Lâm thị ngăn trở nữ nhi đi tướng quân phủ, là sợ nữ nhi từ bên kia nghe được tin tức, sợ mẹ con các nàng quấn đi?

Lộ ra một cái tươi cười thụ sủng nhược kinh, Kiều thị vui mừng đáp ứng: "Vậy thì tốt, lần này mẹ con chúng ta nhưng muốn mở mang tầm mắt, Nùng Nùng Tuyên Tuyên, còn không nhanh cảm ơn nương nương."

Phó Dung, Phó Tuyên vội vàng đứng dậy hành lễ.

Quận vương phi gật gật đầu, hàn huyên vài câu, dẫn Từ Tịch đi.

Phó Dung buồn cười hỏi mẹ: "Nương không sốt ruột về nhà?"

Kiều thị quét mắt nhìn ngoài cửa sổ, cười lạnh nói: "Gấp cái gì? Người ta trăm phương ngàn kế không muốn cho ta lộ mặt, ta lại càng không cho nàng như nguyện."

Khánh quốc công phủ, thọ yến Vĩnh Ninh công chúa, gần như kinh thành tất cả quý phu nhân có uy tín danh dự đều sẽ có mặt. Nàng đã là nương năm đứa trẻ, kỳ thật không để ý chút thể diện này, nhưng Nùng Nùng của nàng mười bốn tuổi, chính là thời giờ cực tốt, nói không chừng liền vào mắt vị quý nhân nào? Người khác không nhắc, quận vương phi lễ ngộ như thế, Thế Tử Từ Yến liền rất khá.

Kiều thị tự hào đánh giá nhị nữ nhi bảo bối, trưởng nữ có người trong sạch, hôn sự Nùng Nùng cũng nên bắt đầu chuẩn bị sớm.