Con Đường Trọng Sinh Của Mỹ Nữ Ngốc

Chương 1



1.

Sau khi đích tỷ của ta rơi xuống nước, con người tỷ ấy đã thay đổi, không còn nụ cười ấm áp và rạng rỡ như trước nữa, trông tỷ ấy thật đáng sợ.

Có điều gì đó kỳ lạ và nguy hiểm trong mắt tỷ ấy.

Tuy nhiên, mọi người xung quanh đều nói rằng tỷ ấy đã trở nên tinh tế và ưu nhã hơn.

2.

Đích tỷ là nữ nhi của Định Quốc tướng quân. Mẫu thân mất sớm, bỏ lại hai huynh muội.

Sau đó, mẫu thân của ta, Trưởng công chúa Thanh Dương đã quỳ trước cửa cung của tiên hoàng suốt hai ngày, cầu xin được gả cho phụ thân.

Ta là con một của Định Quốc tướng quân và Thanh Dương trưởng công chúa. Sự ra đời của ta là việc vô cùng vinh quang.

Ca ca là một nhân vật sáng chói, tỷ tỷ thì mỹ nhân nổi tiếng, thứ đệ và thứ muội thì bị bỏ rơi, à không, phải nói là cả hai rất ngoan ngoãn và nghe lời.

Ta chỉ cần yên tâm làm Nhị tiểu thư của phủ tướng quân là được.

Một số người sinh ra đã ở trên đỉnh, ví như ta.

3.

Hôm nay là ngày sinh nhật của Thái hậu, chính là ngoại tổ mẫu của ta.

Trong cung có yến tiệc lớn, phụ thân và mẫu thân dẫn ta cùng tỷ tỷ đi dự tiệc, không nghĩ là thứ muội cũng trà trộn theo.

Ta không để ý nhiều đến thứ muội. Một nữ nhi do thiếp thất sinh ra, không được mọi người biết đến.

Điều ta chú ý chính là đích tỷ của ta. Nàng đang nở nụ cười vô cùng lạnh lùng.

Khi nhận ra ta đang nhìn thì tỷ liền quay lại nhìn ta với vẻ mặt vô cùng dịu dàng, tiến đến nắm tay ta.

"A Trúc, tối nay cứ ở bên cạnh tỷ, có nghe không?”

Ta nhân cơ hội nắm tay tỷ ấy. Sau khi đích tỷ té xuống hồ và được cứu sống thì luôn quý trọng đôi tay của mình và cẩn thận giấu đi, không để ai chạm vào.

Bàn tay rất mềm, cảm giác rất dễ chịu.

“Tỷ ơi, tối nay sẽ xảy ra chuyện gì à?” Ta ngây thơ hỏi.

Tỷ tỷ siết chặt tay, dường như đã nghĩ đến chuyện gì rất tệ, sợ làm ta sợ nên nói: "Không có gì nghiêm trọng đâu, có tỷ ở đây, tỷ sẽ không để người khác làm tổn thương muội."

Ta nũng nịu ôm lấy nàng: “Muội sẽ không bao giờ rời xa tỷ!”

4.

Chuyện gì sẽ xảy ra trong yến tiệc?

Ta rất nóng lòng muốn biết điều đó.

5.

Một lúc sau, Thái tử điện hạ cầm ly rượu đi tới, khuôn mặt như một viên ngọc quý, dáng người cao lớn.

Ta đang dựa vào vai đích tỷ và cảm thấy buồn ngủ. Đột nhiên ta cảm nhận vai tỷ tỷ cứng đờ.

"Phù Tang muội muội, lần trước là sinh nhật của muội, nhưng ta lại ở Vị Thành xa xôi, không kịp về tặng quà cho muội. Đừng buồn trách ta!” Thái tử nhìn tỷ tỷ cười nói.

Quà gì mà nhất định phải tặng trong yến tiệc này?

Đích tỷ cúi đầu nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ, chỉ là sinh nhật thần nữ đã qua, không bằng điện hạ để sang năm hãy tặng quà.”

Đây là lời từ chối rõ ràng. Tỷ tỷ từ chối món quà sinh nhật, cũng là từ chối việc Thái tử lấy lòng.

Vẻ mặt tươi cười của Thái tử lập tức cứng đờ.

Cơn buồn ngủ chợt bay biến và ta lập tức trưng ra vẻ tò mò.

Vui thật! Quả nhiên thú vị!

Mấy ngày trước, tỷ tỷ và Thái tử điện hạ còn tình chàng ý thiếp, vậy mà mới vài ngày ngắn ngủi đã trở mặt thế này.

"Phù Tang muội muội, chẳng lẽ nàng đang trách ta? Lúc trước ta đã nói cô nương ngày ấy nàng nhìn thấy chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.” Thái tử thấp giọng giải thích.

Ta ở gần nên đã nhận ra quả dưa lớn đang ở trước mặt.

Tỷ tỷ khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng và trả lời: "Thái tử điện hạ đã hiểu lầm rồi. Ta và điện hạ chẳng là gì của nhau. Điện hạ ở cùng ai cũng không liên quan gì đến ta.”

Thái tử lắc đầu thở dài: "Phù Tang muội muội, xin đừng nhỏ mọn như vậy, nếu không..."

Nếu không thì sao?

Ta dỏng tai chờ đợi.

Không ngờ Thái tử lại không nói tiếp mà rời đi.

Hoàng thất là vậy đó! Nói chuyện thích giữ lại một nửa!

Tỷ tỷ siết chặt tay, sắc mặt tái mét ngồi xuống.

Cách đó không xa, phụ thân và Hoàng thượng đã say khướt, ôm nhau như huynh đệ.

Mẫu thân cũng trìu mến ngồi cạnh Hoàng hậu.

6.

Đột nhiên, tiểu bạch liên hoa thứ muội chọc chọc ta một cái, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nhị tỷ, ta đau bụng.”

Ta nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ, đau bụng thì phải làm sao? Ta không phải là thái y.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thứ muội đỏ bừng: “Nhị tỷ, ta muốn đi sang chỗ kia.”

Ồ, hóa ra ta đã chặn đường cô ta.

Ta đứng sang một bên và nhường đường cho cô ta.

Tỷ tỷ cười nhìn thứ muội nói: "Muội muội chớ quên, đi ra ngoài là đại biểu cho thể diện phủ tướng quân, đừng ở bên ngoài gây sự lung tung."

Khác với nụ cười khi tỷ tỷ nhìn ta, nụ cười dành cho thứ muội khiến ta liên tưởng đến con rắn độc lạnh lẽo.

Nước mắt của thứ muội lập tức rơi xuống, cô ta cúi đầu phục tùng.

Ta thấy cô ta khóc rất đẹp nên ta muốn cô ta khóc nhiều hơn.

"Tỷ tỷ nói đùa, muội ấy làm gì có được vinh dự đại biểu cho phủ tướng quân?”

Thứ muội lặng lẽ khóc nhiều hơn, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

7.

Thứ muội vừa đi, tỷ tỷ nói sẽ đưa ta đi xem kịch vui.

Chúng ta bí mật đi theo thứ muội.

Sau khi thứ muội rời khỏi chính điện, cô ta lượn bảy tám vòng để đến một hòn núi giả, lao vào vòng tay của một kẻ mặc y phục màu vàng nhạt.

Hay lắm, đây chẳng phải là Thái tử điện hạ sao?!

"Thái tử ca ca..." Thứ muội nức nở.

Ta nhìn mặt đích tỷ, rồi nhớ lại khuôn mặt của thứ muội, thì thầm: "Không thể nào! Người quen ăn sơn hào hải vị lại có thể ăn cháo xanh, rau rừng sao?”

Đích tỷ có khuôn mặt đẹp nhất kinh thành. Ta chỉ có thể miễn cưỡng cùng tỷ ấy cạnh tranh cao thấp, nhưng thứ muội làm sao có thể so sánh với tỷ ấy?

Hơn nữa, “Thái tử ca ca” là cái quỷ gì?

Mẫu thân của ta là muội muội ruột thịt của Hoàng thượng. Thái tử là biểu ca danh chính ngôn thuận của ta. Ngay cả ta còn chưa từng gọi hắn là “Thái tử ca ca”.

"A Trúc, nhìn kỹ đi! Trên đời này có những người biết mặt nhưng không biết lòng.” Đích tỷ cười cười, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống.

Không hổ là tỷ tỷ của ta, lúc nàng khóc cũng rất đẹp.

Cảm giác mong manh dễ vỡ này thật sự là tuyệt vời.

“A Trúc sẽ không bao giờ phụ tỷ.” Ta lắc lắc cánh tay của tỷ tỷ.

8.

Ta đã đến đây rồi thì nhất định phải xem kịch hay.

Thứ muội buồn đau khóc một trận, tiếng khóc vừa ai oán vừa kìm nén.

"Thái tử ca ca, Hà Nhi rất nhớ huynh."

“Hà nhi, có phải trong phủ nàng lại bị bắt nạt không?” Thái tử dỗ dành.

"Không phải như vậy! Đại tỷ rất tốt với ta, thậm chí còn dẫn ta tới cung yến." Thứ muội nói.

Thái tử càng tức giận hơn: "Hà Nhi! Nàng quá tốt bụng. Khương Phù Tang đúng là lòng dạ rắn rết. Nàng ta có lòng đưa nàng đến cung yến lại để nàng mặc quần áo của nha hoàn."

Lúc này ta mới nhận ra Khương Hà thực ra đang mặc y phục của nha hoàn màu xanh da trời.

Tuy nhiên, phần ngực và eo đã được sửa.

Đây là y phục dành cho nha hoàn sao?

Sau núi giả rất nhanh truyền đến âm thanh không ám muội, ta và tỷ tỷ xấu hổ lui về phía sau một bước, chuẩn bị rời đi.

Sau khi trở lại yến tiệc, chúng ta phát hiện yến tiệc đã kết thúc, các đại thần đều đang từ biệt nhau.

Không ngờ, vào lúc này đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết, cung nhân hét lớn: "Lấy nước mau!"

"Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ còn ở Ngự hoa viên!" Vài tiếng kêu hoảng sợ truyền đến.

Mọi người đều nhanh chóng chạy đến Ngự hoa viên.

Tỷ tỷ sửng sốt hồi lâu, như đang nhớ lại điều gì đó, lẩm bẩm: “Sao có thể… kiếp trước rõ ràng là không có chuyện này...”

Nhưng rất nhanh sau đó nàng ấy đã bình tĩnh lại. Chuyện giữa Thái tử và Khương Hà bị phát hiện cũng là điều tốt cho nàng.

Đương kim hoàng thượng không có công chúa, ta lập tức đảm đương trọng trách, nói với các vị mệnh phụ: "Các vị phu nhân, Thái tử ca ca còn ở trong biển lửa, phải làm sao đây?"

Thượng Thư phu nhân lập tức trả lời: "Làm sao có thể bỏ rơi Thái tử điện hạ vào thời khắc sinh tử này?"

Nữ nhi nhà Thượng thư phu nhân đang bàn chuyện thành thân, chắc hẳn đối với vị trí Thái tử phi cũng có ý dòm ngó.

“Mọi người mau triệu tập nha hoàn, bà vú đi dập lửa!" Mọi người mồm năm miệng mười hét lên.

Gia đình có nữ nhi đều không ngừng tranh thủ cơ hội này.

Rất nhiều người lấy nước chạy về phía Ngự hoa viên, ngọn lửa không lớn, nhưng trong Ngự hoa viên có quá nhiều hoa và cây, khói dày đặc bao trùm khắp nơi.

Thái tử và Khương Hà bị kẹt trong biển lửa, họ sợ hãi và hét lên mà không quan tâm đến hình tượng của mình