Con Đường Trọng Sinh Của Mỹ Nữ Ngốc

Chương 4



18.

Sang ngày thứ hai sau khi ta và tỷ tỷ cãi nhau, nha hoàn của ta báo cho ta biết là Lê vương đã c.h.ế.t.

Lê vương là trưởng tử của Hoàng thượng, cũng là người có địa vị ngang hàng với Thái tử.

Thái tử từ trước đến nay chưa lộ ra bất kỳ hành động đối phó nào với y.

Tỷ tỷ vừa mới nói cho ta biết Thái tử trọng sinh thì ngay sau đó đối thủ lớn nhất của hắn, Lê Vương đã c.h.ế.t. Nếu nói chuyện này không liên quan gì đến Thái tử thì chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Nhưng điều tôi không thể hiểu là hiện tại sức khỏe của Hoàng thượng rất tốt, vậy tại sao Thái tử lại có động thái lớn như vậy?

Một lúc sau, Tấn vương vội vàng tìm đến cửa.

“Khương Ngạn Trúc, Lê vương c.h.ế.t rồi!"

Ta có chút ghét bỏ hắn vì thân là hoàng tử còn hành động lúc nào cũng vội vàng.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, tiếp theo chính là ta.” Tấn vương vô cùng lo lắng.

Hắn đáng thương, còn rất đáng yêu.

Tấn vương nói cho ta biết, Lê vương c.h.ế.t ở Phong Nguyệt quán, đường đường là hoàng tử lại c.h.ế.t ở nơi bẩn thỉu như thế, quả thực là sỉ nhục lớn lao.

“Bách Du, mấy ngày nay huynh ở lại chỗ muội đi." Ta đột nhiên mở miệng.

Có lẽ đã lâu rồi ta không gọi tên hắn nên Bách Du trợn tròn mắt.

Từ nhỏ, mỗi lần ta gọi tên hắn là dấu hiệu ta sắp đánh hắn.

Không thể không nói, Bách Du thật sự rất đẹp. Nhưng cái đẹp của hắn khác hẳn vẻ thanh khiết của Trì Quân Hạc, cũng khác vẻ độc đoán, rắn rỏi của Thái tử.

Hắn đẹp trai, chí khí, nhìn rất ngoan ngoãn, tuy nhiên hắn lại thừa hưởng nước da như tuyết của mẫu thân hắn, còn thêm môi đỏ, răng trắng, nhìn qua như yêu nghiệt trên núi tu thành người.

Trong triều đại trọng võ tướng, hình tượng công tử thanh tú của hắn thực sự không được ưa chuộng lắm.

“Muội... muội để ta ở chỗ muội à?” Bách Du sợ đến mức nói năng không rõ ràng.

“Muội muốn làm gì ta?!”

Ta nhất thời cảm thấy như mình là một ác nữ giở trò với nam nhân. Nên ta nổi lên hứng chơi đùa hắn: “Huynh nghĩ thế nào? Cái ta muốn chính là thân thể của huynh...”

“Không được, không được.” Bách Du nói nhanh, nói xong còn lén nhìn ta.

“Im đi!” Ta thẹn quá hoá giận.

“Bản quận chúa chỉ muốn cung cấp cho huynh một nơi trú ẩn an toàn mà thôi.”

Bách Du sáng mắt: “Ta biết ngay muội sẽ không giống ta... Quên đi, cô nương rắn rết, ở bên cạnh muội rất an toàn...”

19.

Nhưng chỉ mới mấy ngày mà tỷ tỷ của ta đã gầy đi rất nhiều. Cho dù ta và tỷ ấy đang chiến tranh lạnh thì cũng không thể cứ đứng yên nhìn tỷ ấy trở nên như thế.

Vì vậy, ta đã yêu cầu nhà bếp chuẩn bị một số bánh ngọt và đến gặp tỷ ấy.

Tinh thần của tỷ tỷ rất tệ. Cho dù có sống lại lần nữa cũng không thể giúp tỷ ấy mạnh mẽ hơn.

Ngay khi bước vào Bích Ngọc viện của tỷ ấy, ta đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng sột soạt đáng ngờ.

Khi ta quay đầu đã xuất hiện vài nam tử mặc đồ đen còn đeo khăn che mặt chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn qua đã biết không phải dạng tốt lành.

Kẻ cầm đầu rất cao lớn, đôi mắt hổ rất có thần.

Đây không phải Thái tử sao?

Hắn đang đùa với ta à? Thực sự có người nghĩ rằng đeo khăn che mặt thì người khác sẽ không nhận ra phải không?

Ta hét to hết sức: “Người đâu, có thích khách!”

May mắn thay, ta có thói quen mỗi khi trời tối mà ra ngoài thì sẽ mang theo tất cả thị vệ.

Đám người ít ỏi của Thái tử rất nhanh đã bị bắt sống.

Ta hét lên: "Tên khốn này từ đâu đến đây? Ban đêm sao lại dám đột nhập vào hậu viện của ta. Đánh cho ta!”

Ban đêm dám vào Bích Ngọc viện, rõ ràng là muốn làm mất thanh danh của tỷ tỷ ta.

Thái tử bị đánh đến mặt mũi bầm tím, sưng tấy, cuối cùng hắn không chịu nổi mà hét lên thân phận: “Đừng đánh nữa! Là ta, là Thái tử đây.”

Ta giả vờ nhanh chóng đẩy thị vệ ra: "Thái tử ca ca! Sao lại là Thái tử ca ca?! Đừng đánh nữa, dừng tay cho ta!”

Thái tử chật vật bò dậy khỏi mặt đất, kéo khăn che mặt ra, sắc mặt đen như đáy nồi.

Còn không đợi hắn mở miệng, ta liền trách hắn: "Thái tử ca ca, ban đêm không ngủ lại chạy đến hậu viện tướng phủ làm gì vậy?”

"A ta biết rồi, huynh nhất định là nghe nói nhà ta mới tới một nha hoàn xinh đẹp. Ta hiểu rồi!" Ta nháy mắt với Thái tử.

Thái tử nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nổi điên.

"A Trúc muội muội, ta tới tìm tỷ tỷ của muội.”

“Tỷ tỷ sao? Nàng không nói với huynh sao? Mấy ngày nay tinh thần tỷ ấy bất an nên đã ra ngoài bái Phật rồi.” Ta thuận miệng bịa chuyện.

Thái tử tựa hồ rất hài lòng với hai chữ "bất an", đột nhiên cười nhạt: “Vậy mong A Trúc muội muội chuyển lời cho Phù Tang muội muội, nói cho nàng biết thứ nợ ta, sớm muộn ta cũng phải tự tay lấy lại.”

"Thái tử ca ca! Tỷ tỷ của ta nợ tiền huynh sao? Nàng nợ bao nhiêu? Ta trả cho... Không thể nào, Thái tử ca ca, nửa đêm đến nhà ta chỉ để đòi tiền thôi sao?”

Bóng dáng tiêu sái của hắn có chút lảo đảo đứng không vững khi rời đi.

20.

Sau khi đi vào Bích Ngọc viện, ta dặn dò nha hoàn trong viện buổi tối không được đốt đèn, đi ngủ sớm. Ai mà biết Thái tử có lại đến thăm dò phủ tướng quân vào ban đêm hay không.

Tỷ tỷ nằm trên giường, thân thể mỏng manh, mới qua mấy ngày mà đã tiều tụy hơn rất nhiều.

Thấy ta đến, tỷ tỷ ngồi dậy.

"A Trúc, kiếp trước tỷ bị tra tấn quá thảm rồi. Tỷ thật sự rất sợ hãi, loại sợ hãi này sau khi nhìn thấy Thái tử sống lại đã đạt tới đỉnh cao. Tỷ rất sợ... Tỷ sợ đời này vẫn là phải c.h.ế.t, sợ cả phủ tướng quân đi vào vết xe đổ...” Tỷ tỷ sợ hãi ôm chân chính mình.

Ta đặt ngón trỏ lên môi tỷ ấy để ngăn tỷ ấy tiếp tục nói.

“Ta hỏi tỷ, tỷ có sợ Khương Hà không? Nếu Khương Hà cũng sống lại thì tỷ có sợ hãi như bây giờ không?”

Ánh mắt của tỷ ấy đầy vẻ bối rối.

“Tỷ... tỷ cũng không biết...”

“Tỷ nói kiếp trước người tra tấn tỷ chính là Khương Hà, tính kế phủ tướng quân cũng là Khương Hà. Thái tử nhiều lắm cũng chỉ là vô tình vô nghĩa, bỏ mặc tỷ mà thôi.”

“Tỷ tỷ, vì sao tỷ không hận Khương Hà mà lại hận Thái tử? Vì sao tỷ dám ra tay trị Khương Hà mà lại không dám ra tay xử Thái tử?”

“Tỷ là đích nữ của phủ tướng quân, huynh trưởng là Phiêu kỵ tướng quân, ngoại tổ phụ là Thượng thư bộ Công, người nuôi lớn tỷ là Thanh Dương trưởng công chúa, muội muội là quận chúa duy nhất của triều đại này. Tỷ sợ cái gì?”

Tỷ tỷ muốn phản kháng, nhưng nàng chỉ muốn giải quyết Khương Hà, rời xa Thái tử. Thái tử là vua, Thái tử là nam tử. Từ xưa đến nay, nam tử đều là để nữ tử đặt lên đầu, nàng cho dù có muôn vàn oán hận cũng chỉ dám ở hậu viện đấu đá mà thôi.

"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa A Trúc. Tỷ quá hèn nhát. Dù có sống lại thì tỷ vẫn không có đủ dũng khí...”

Ta ôm tỷ ấy vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ không cần mạnh mẽ. Tỷ chỉ cần biết có muội ở đây là đủ rồi.”