Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 57: Anh có một người bạn



Dưới bóng đêm, hình bóng của Tiên sinh đặc biệt đẹp mắt, tựa hồ cũng có chút cô đơn.

Cô không biết rốt cuộc Tiên sinh đã trải qua chuyện gì, có thể khiến một người phụ nữ dứt khoát phân định ranh giới với anh, kết hôn với người khác.

Từ cái nhìn của cô, những người ổn định, vững vàng, dịu dàng như Tiên sinh là người chồng lý tưởng trong giấc mơ của tất cả phụ nữ.

Anh từng nói, anh từng làm chuyện có lỗi với người phụ nữ kia, chẳng lẽ là nɠɵạı ŧìиɦ?

Nhưng bây giờ mỗi tối Tiên sinh đều ngủ bên cạnh cô, cô chưa từng thấy qua sự tồn tại của người phụ nữ khác, hơn nữa Tiên sinh lợi hại như vậy, nếu đã yêu sâu đậm thì không thể làm ra chuyện phản bội.

Vậy thì vì điều gì?

“Cẩm Tinh, đang suy nghĩ gì mà không nói gì vậy?”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu, cầm ly rượu trong tay cụng ly với anh: "Không, chỉ là có chút mệt.”

Giọng nói của Tiên sinh rất mềm mại, giống như gió xuân thổi qua: “Gần đây em mệt mỏi nhiều rồi, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Tiên sinh, tôi có thể cầu xin anh một chuyện hay không.”

“Con gái?”

"Không phải, là… anh có biết cô nhi viện nào ở thành phố H đáng tin cậy không? ”

Tiên sinh có chút bất ngờ: "Em hỏi cô nhi viện làm gì? Sợ Tiêu Cận Ngôn đưa con gái em vào cô nhi viện sao?”

“Tôi có một người bạn, tôi hỏi giúp cô ấy.” Tô Cẩm Tinh nói: “Cô ấy bị bệnh nặng, cô ấy sợ sau khi qua đời sẽ không có ai chăm sóc đứa bé, cho nên muốn tìm cô nhi viện trước, tôi nghĩ Tiên sinh có thể giúp được…”

Tiên sinh khẽ cười, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, khóe môi cong cong: "Cẩm Tinh, em biết không, ‘Tôi có một người bạn’, cách mở đầu này rất dễ bị người khác nghe ra. Vậy, em bị bệnh gì? ”

Tô Cẩm Tinh bác bỏ: "Tôi thực sự có một người bạn, không phải tôi, tôi… tôi ổn.”

“Đứa bé đó bao nhiêu tuổi?”

“Khoảng sáu bảy tuổi, con trai.”

“Diệp Lăng Phong không muốn nuôi con nữa hay sao?”

Tô Cẩm Tinh lại một lần nữa bị Tiên sinh làm cho bất ngờ.

Anh ấy biết cả Diệp Lăng Phong.

“…Tiên sinh, thật sự không phải tôi. Con trai tôi Tiểu Dương đi theo Diệp tổng ở Mỹ, Diệp tổng sẽ để ý tới thằng bé.”

“Ồ?” Tiên sinh hoài nghi: "Diệp Lăng Phong rất tốt với con trai em?”

“…Diệp tổng vốn là người tốt, thời gian tôi ở nước ngoài, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều.”

“Vậy em có thích anh ta không?”

Tô Cẩm Tinh thành thật lắc đầu: "Đời này, tôi không có cách nào thích người thứ hai nữa.”

Anh hỏi: "Có vẻ như cuộc hôn nhân với Tiêu Cận Ngôn đã tạo ra một cái bóng tâm lý không nhỏ cho em.”

Tô Cẩm Tinh mở miệng, không biết nên nói như thế nào.

“Không sao.” Tiên sinh nói: “Anh sẽ làm cho em tin vào tình yêu một lần nữa.”

“…”

“Sao, em không có niềm tin ở anh à?”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu: "Không.”

Không phải cô không có niềm tin vào Tiên sinh, mà là không có niềm tin vào chính mình.

Đối với cô, ngày mai và cái chết, không biết cái nào sẽ đến trước.

“Anh sẽ nhờ người lập danh sách cô nhi viện để bạn em chọn.” Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi: "Cám ơn Tiên sinh.”

“Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”



Đinh đinh ~

Tiếng chuông điện thoại đánh thức cô khỏi giấc ngủ.

Cô nhận cuộc gọi: "Xin chào?”. Ngôn Tình Tổng Tài

“Xin hỏi là cô Tô Cẩm Tinh đúng không?”

“Đúng, anh là…?”

“Cô có một bưu phẩm chuyển phát nhanh, tôi đang ở cửa phòng cô, phiền cô mở cửa ký nhận.”

Chuyển phát nhanh?

Ai gửi cho cô vậy, lại còn gửi đến Khách sạn Dung Thành?

Cô đi mở cửa, một người đàn ông trẻ đứng ngoài cửa, đưa cho cô một túi giấy tờ: "Làm phiền rồi, cô ký tên vào đây.”

“Được.”

Ký nhận xong, người giao hàng rời đi, Tô Cẩm Tinh đóng cửa, mở túi đồ ra.

Trong túi giấy chỉ có một tờ giấy liệt kê các cô nhi viện lớn nhỏ của thành phố H, nhìn sơ qua có năm sáu mươi cô nhi viện.

Mỗi cô nhi viện đều được đánh dấu rất chi tiết, từ môi trường đến tài chính, đến việc sắp xếp đầu ra trong tương lai của trẻ em, rất chi tiết, viết rất rõ ràng.

Tốc độ của Tiên sinh thật sự rất nhanh, tối hôm qua cô mới nhắc đến, sáng sớm Tiên sinh đã cho người ta chuyển phát nhanh kết quả cho cô.

Nhưng…

Chuyển phát nhanh?

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nhặt túi giấy vừa ném ở một bên, cẩn thận tìm kiếm nhãn dán của công ty chuyển phát nhanh.

Người nhận, là tên của cô.

Và cột của người gửi ghi.

Tiên sinh.

Chỉ có hai từ.

Địa chỉ nhận hàng cũng là một điểm giao hàng của công ty chuyển phát nhanh, cách khách sạn lớn Dung Thành không xa, không hề lộ ra bất kỳ thông tin nào của anh ấy.

Tô Cẩm Tinh cười khổ, Tiên sinh là ai, làm sao có thể sơ hở được chứ.

Cô gọi cho mẹ của Tiểu Hào, biết được buổi chiều cô ấy sẽ đến khách sạn Dung Thành làm việc, vì thế cô xuống dưới tầng.

Khi cô đi thang máy xuống, mẹ của Tiểu Hào đã thay quần áo lao động và đang dọn dẹp sảnh khách sạn.

Nhìn thấy cô đi xuống, người phụ nữ vội vàng nghênh đón: "… Cô Tô.”

Tô Cẩm Tinh đưa giấy tờ trong tay cho cô: “Đây là tất cả các các cô nhi viện ở thành phố H, cô có thể tham khảo.”

Người phụ nữ cảm kích rơi nước mắt: “Cô Tô, thật sự rất cảm ơn cô…”

“Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng nhờ ông chủ tìm hiểu giúp thôi.”

“Tô tiểu thư, ông chủ của cô và cô đều là người tốt, tương lai nhất định sẽ được báo đáp.”

Tô Cẩm Tinh nhếch môi: "Hy vọng là như vậy.”

Cách đó không xa, người quản lý không hài lòng hét lên: "Ôi, cô không làm việc mà trò chuyện cái gì vậy? Một lần nữa, tôi sẽ trừ tiền lương của cô!” Người phụ nữ giật mình, vội vàng thu gọn tờ giấy, rụt cổ lại và nói: “Cô Tô, tôi phải đi làm rồi, công việc này tôi mất rất nhiều công sức mới tìm được, không thể bị mất việc.”

Tô Cẩm Tinh thở dài, cũng chỉ có thể gật đầu: "Cô mau đi đi, Tiểu Hào còn đang ở cửa chờ cô sao? ”

“Vâng, tôi chỉ là một người dọn dẹp thôi, quản lý không cho thằng bé vào, chỉ có thể đợi ở cửa.”

Hiện tại đã vào mùa thu, bên ngoài gió lạnh thấu xương, Tiểu Hào chỉ mặc một chiếc quần áo mỏng, lạnh đến mức co rúm lại thành một cục, khiến người nhìn vào cảm thấy chua xót.

Tô Cẩm Tinh nhớ tới Tiểu Dương, đáy lòng một trận đau đớn.

Cô nói: “Tôi sẽ đưa cậu bé vào.”

Nói xong, Tô Cẩm Tinh đi ra cửa khách sạn lớn Dung Thành, Tiểu Hào một mình ngồi xổm ở cửa khách sạn, bàn tay nhỏ chống cằm, trong miệng đang lẩm bẩm cái gì đó.

“Dì!”

Tiểu Hào nhìn thấy cô, vui sướng chạy tới.

Tô Cẩm Tinh xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, cô nắm lấy tay cậu bé nói: "Đi, chúng ta đi vào chờ mẹ.”

Tiểu Hào có chút sợ hãi, đứng yên tại chỗ: “Nhưng bên trong có một chú rất hung dữ, chú ấy không cho cháu vào.”

Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng nói: "Không cần sợ, có dì ở đây.”

Tiểu Hào vẫn có chút lo lắng, nhưng thật sự là nhịn không được muốn gặp mẹ, vẫn là đi theo Tô Cẩm Tinh vào sảnh khách sạn.

Chỉ là mỗi bước chân của đứa nhỏ đều rất nhỏ nhẹ, sợ làm ra động tĩnh quá lớn bị người ta chán ghét.

Điều sợ hãi đã đến, quản lý đại sảnh vẫn nhìn thấy cậu bé, cau mày đến đuổi người: "Ôi, thằng bé này, vừa rồi không phải đã bảo không được vào sao, sao lại vào? Ra khỏi đây ngay!”

Tiểu Hào sợ hãi trốn sau lưng Tô Cẩm Tinh: “Dì, hay là đi ra ngoài đi…”

Tô Cẩm Tinh ôm chặt cậu bé, giương mắt nhìn về phía quản lý đại sảnh: "Vì sao không thể để thằng bé vào? ”

“Thằng bé không phải là khách của khách sạn, chỉ là con trai của một người dọn dẹp, không thể vào được.” Quản lý đại sảnh có chút khinh thường nhìn cô, ánh mắt hoài nghi: "Cô cũng đến tìm việc à? Đi đi, chúng tôi không tuyển người lau dọn đâu, đi ra ngoài!”

“Tôi không biết.”

"Tôi nói cho cô biết, phòng rẻ nhất trong khách sạn chúng tôi, lương nhân viên quét dọn một tháng cũng không đủ trả đâu! Đây là khách sạn cao cấp, cô xem cô đang mặc cái gì, có chỗ nào giống như có thể thuê được phòng ở đây? Đi nhanh đi, đừng làm ảnh hưởng khách khác.”

Quản lý bực tức dùng sức đẩy cô một cái, đẩy trúng vết thương giữa ngực cô.