Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 90: Không nên suy nghĩ lung tung, anh sẽ đau lòng



Trong xe yên tĩnh đến mức có chút trống rỗng.

Tô Cẩm Tinh bỗng cảm thấy hơi hối hận, cứ giữ cảnh yên bình giả tạo không tốt hay sao?

Lại cứ phải vạch trần lời nói của anh ta làm gì?

Đều trách cô quá xúc động, không suy nghĩ tới hậu quả. Nếu như Tiên sinh không muốn để cho cô biết thân phận của mình, vậy thì bản thân cô cứ giả vờ không biết là được, tại sao còn phải đối nghịch anh ta hết lần này tới lần khác?

Tô Cẩm Tinh nhắm chặt mắt lại.

“Cô Tô.” Lục Tước vẫn giữ thể diện như trước, dịu dàng nói: “Có vài lời nói dối mang ý tốt, có vài sự lừa gạt cũng mang ý tốt. Hy vọng cô có thể hiểu được.”

Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Xin lỗi, tôi…”

“Cô không cần vội vàng giải thích, cho dù tôi có phải là người mà cô đoán thầm trong lòng hay không, nhưng mà tôi có thể cam đoan với cô tôi không có ác ý gì với cô cả.”

“… Vâng.”

“Có lẽ Hiểu Hiểu cũng sắp quay lại rồi, vậy tôi đi trước đây. Cô… mau chóng quay lại bệnh viện đi, được không?”

“… Được.”

Trước khi Lục Tước rời đi, anh ta nhìn cô với một ánh mắt sâu xa, cuối cùng thở dài một tiếng mới đẩy cửa bước xuống xe.

Ánh mắt Tô Cẩm Tinh dõi theo bóng dáng anh ta, mãi cho đến khi anh ta bước tới một chiếc Maybach màu đen cách đó không xa, tận mắt nhìn anh ta ngồi vào sau đó lái xe rời đi.

Cô thở hắt một hơi nặng nề, dòng suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

“Cẩm Tinh.” Hà Hiểu Hiểu hấp tấp quay trở lại, kéo cửa xe ngồi vào trong: “Ánh mắt của tớ vẫn rất tinh tường, quả nhiên là cô ta.”

Tô Cẩm Tinh giơ tay ấn huyệt thái dương, có hơi mỏi mệt.

Hiện tại cô đã không còn dư thừa tâm tư đi quan tâm Dương Tuyết Duyệt nữa, chỉ mới có Tiên sinh và Lục Tước cũng đã đủ khiến cho cô phải sứt đầu mẻ trán.

Nhưng mà rõ ràng Hà Hiểu Hiểu đang cực kỳ cao hứng, mặt mày hớn hở nói: “Tớ có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho cậu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

Tô Cẩm Tinh bình tĩnh lại suy nghĩ, để cho bản thân trấn tĩnh lại, cô nghĩ một chút, nói: “Nghe tin xấu trước đi.”

“À, tin xấu là con nhóc giả vờ ngây thơ kia có thể sẽ mang thai.”

Tô Cẩm Tinh gật đầu, hơi thiếu hứng thú: “Ồ.”

“Ồ? Ồ gì mà ồ? Cẩm Tinh, loại người như cô ta mà có thể bước chân vào nhà họ Tiêu làm bà chủ, đây quả thực là sự sỉ nhục đối với cậu. Haiz, cậu nói xem, con mắt của Tiêu xấu xa nếu không dùng nữa thì đi hiến tặng đi có được không? Đây là loại mắt kiểu gì vậy chứ! Nếu như anh ta chọn một tiểu thư đài các hoặc con gái cưng của nhà nào đó thì cũng coi như anh ta có con mắt bình thường. Nhưng đằng này lại chọn con nhỏ giả vờ ngây thơ kia? Dù sao tớ cũng không thể nào hiểu nổi.”

Tô Cẩm Tinh cười khẽ: “Nồi nào thì úp vung đấy, Tiêu Cận Ngôn thích là được, cũng không cần chúng ta phải hiểu.”

“Cậu nói cũng phải.” Hà Hiểu Hiểu gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy tức không chịu được: “Cậu thật sự không so đo tính toán gì sao? Nếu là tớ, tớ sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu. Tớ nhất định sẽ tự tay rạch nát cái bản mặt đáng ghét kia, xem xem cô ta còn quyến rũ Tiêu xấu xa như thế nào nữa.”

Tô Cẩm Tinh chỉ cười mà không nói gì.

Thật ra… chuyện đến nước này, chuyện cũ sáu năm trước cô cũng có thể chắp vá ra đại khái chân tướng thật sự là như thế nào.

Hai mẹ con Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt vì để được sống cuộc sống của xã hội thượng lưu nên đã đặt mục tiêu nhắm lên người Lưu Phấn.

Sau đó tai nạn xe cộ xảy ra, nhà họ Tô và nhà họ Tiêu cùng nhau trở thành vật trong tay Lưu Phấn, mà rõ ràng Tiêu Cận Ngôn vẫn là một người rất tiềm năng, làm sao có thể buông tha anh được? Vì thế nên đã có cuộc gặp gỡ tình cờ của Dương Tuyết Duyệt và Tiêu Cận Ngôn ở cửa hàng 4S. Vừa hay trong lúc anh thương tích đầy mình thì có cô ta bầu bạn với anh, trở thành ánh mặt trời soi sáng trái tim anh.

Cô không thể không nói, kịch bản này cực kỳ tốt, nếu thật sự cứ diễn tiếp như vậy thì mong ước của hai mẹ con cô ta sẽ được thỏa mãn.

Nhưng mà e rằng bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới, cô lại liều mạng sinh ra Viên Nguyệt.

Viên Nguyệt ra đời đã trở thành biến cố lớn nhất trong kịch bản này.

Nếu nói Dương Tuyết Duyệt quyến rũ Tiêu Cận Ngôn, thật ra nghiêm túc mà nói cũng không tính là thế. Dù sao thì lúc đó Tiêu Cận Ngôn tự cho rằng mình bị cả thế giới phản bội, thời điểm cô ta xuất hiện lại hoàn hảo như vậy, Tiêu Cận Ngôn cũng là người bình thường, làm sao có thể không động lòng cho được.

Bình tĩnh mà xem xét, con người đang ở trong vực sâu không đáy, thứ mà họ cần nhất chỉ là một sợi dây kéo họ lên trên.

Đối với anh mà nói, Dương Tuyết Duyệt chính là sợi dây ấy.

Mà đối với cô, Tiên sinh cũng là như vậy.

Nói đi nói lại, tất cả đều là vận mệnh.

“Kệ bọn họ đi.” Tô Cẩm Tinh đã rất mở lòng: “Đến ngày hôm qua là hết, tớ đã không còn là bà chủ nhà họ Tiêu, sau này đôi bên có lấy ai cũng không liên quan gì đến nhau nữa. Tớ cũng không muốn lãng phí tâm trí vì một người không xứng đáng.”

Những lời này đã chạm tới tâm khảm của Hà Hiểu Hiểu, cô ấy gật đầu đồng tình: “Đúng, Tiêu xấu xa và con nhỏ giả vờ ngây thơ kia hoàn toàn không xứng để cậu chú ý tới bọn họ. À, nhưng mà vẫn còn có tin tốt, cậu nghe không?”

“Tin tốt gì thế?”

Hà Hiểu Hiểu mở ghi âm trong điện thoại cho cô nghe. Đoạn ghi âm đó rõ ràng là giọng của Dương Tuyết Duyệt, hình như cô ta đang thấp giọng, có chút chột dạ.

“…Lúc trước tôi sinh non, vì vậy… không dễ dàng mang thai lại. Bây giờ tôi chỉ muốn có một đứa con, bất kể là tiêm hay là thụ tinh ống nghiệm đều được hết. Chi phí tôi có thể chi trả được.”

Đoạn ghi âm kết thúc.

Hà Hiểu Hiểu mỉm cười, vẻ mặt đầy sự đắc ý: “Cậu xem, tớ đã nói con mắt của tớ rất tinh mà. Mấy năm trước người tớ gặp ở cửa khoa phụ sản chính là cô ta. Tớ nói cậu nghe, nói không chừng trước đó cô ta còn qua lại với không ít đàn ông, nên mới mang thai nhiều lần như vậy, có khi là nạo phá thai ấy chứ. Kẻ thứ ba không có cách nào ngồi vào vị trí chính thức, vì thế chỉ có thể bỏ đứa bé. Bỏ nhiều lần rồi nên không thể nào mang thai được, thật đúng là nghiệp chướng. Những đứa bé ấy phải xui xẻo đến đâu mà cuộc đời này lại gặp phải con mẹ tàn nhẫn như vậy.”

Tô Cẩm Tinh thì lại nghĩ tới một chuyện khác.

Nếu như Hà Hiểu Hiểu nói không sai, Dương Tuyết Duyệt thật sự không thể mang thai, vậy thì lần trước cô ta sinh non là như thế nào?

Bởi vì cô ta sinh non, Tiêu Cận Ngôn dẫn cô ta ra ngoài đi du lịch một năm, vừa vặn bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ Viên Nguyệt và Tiểu Dương.

Hà Hiểu Hiểu nói: “Còn có thể là gì nữa, lừa người thôi! Dù sao Tiêu xấu xa luôn tin tưởng không nghi ngờ cô ta, cô ta nói thế nào Tiêu xấu xa đều tin hết.”

Tô Cẩm Tinh cười khổ, đúng vậy.

Lúc đã khiến cho một người đàn ông tin tưởng bạn, cho dù là bạn lừa anh ta, anh ta vẫn tin tưởng không chút nghi ngờ. Mà một khi người đàn ông không tin tưởng bạn thì cho dù những lời bạn nói đều là sự thật, anh ta đều sẽ coi tất cả lời đó như cỏ rác.

“Cẩm Tinh, bây giờ tới sẽ gửi đoạn ghi âm này cho Tiêu xấu xa, để cho anh ta biết rõ bộ mặt thật của con nhỏ giả vờ ngây thơ này.”

“Không cần đâu.”

“Cẩm Tinh!” Hà Hiểu Hiểu nói: “Cậu sẽ không cao thượng đến vậy chứ? Để cho Tiêu xấu xa biết được chân tướng khiến cho kế hoạch gả vào nhà giàu có của con bé giả vờ ngây thơ kia hoàn toàn thất bại, hả dạ biết bao nhiêu!”

Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Tớ không phải người cao thượng. Ngược lại, tớ còn muốn trả thù bọn họ hơn bất kỳ ai.”

“Thế mà cậu còn ngăn cản tớ.”

“Hiểu Hiểu, để cho Tiêu Cận Ngôn cưới cô ta đi. Đợi sau ngần ấy năm, người mà anh ta mến mộ thuở đầu biến thành người khiến anh ta chán ghét, đến khi tất cả những sự dịu dàng đều biến thành sự phản bội và lừa dối, nhưng mà lúc đó bọn họ đều đã già rồi, đã không còn cơ hội quay đầu lại được nữa, cả hai chỉ có thể tiếp tục phí hoài mọi thứ với nhau. Từ yêu thương đến căm hận, có hối hận cũng không có tác dụng gì. Đây mới là sự trả thù lớn nhất của tớ đối với Tiêu Cận Ngôn.”

Hà Hiểu Hiểu nhíu mày suy nghĩ: “Cẩm Tinh, tớ nghe không hiểu gì cả.”

“Nghe không hiểu cũng không sao, cậu cứ coi như Tiêu Cận Ngôn là rác rưởi đã trở về trạm thu gom rác thải, bớt chạy ra ngoài mà bốc mùi đến chỗ chúng ta.”

Hà Hiểu Hiểu xì một tiếng, nở nụ cười: “Sau này cậu nói chuyện đơn giản một chút thôi được không? Như vậy tớ có thể hiểu rồi. À, cậu nói không sai, bây giờ ngăn cản bọn họ kết hôn, nói không chừng tên Tiêu xấu xa kia còn tới dây dưa với cậu, phiền chết đi được. Rác rưởi thì về cùng một chỗ với rác rưởi đi. Cậu cứ chăm sóc tốt cho đứa bé, sau này cùng sống vui vẻ với Tiên sinh dịu dàng kia.”

“… Ừ.”

Lúc này Hà Hiểu Hiểu mới vui vẻ: “Được, vậy đoạn ghi âm này tớ tạm thời không gửi nữa, cứ để trong máy. Tớ đợi xem Tiêu xấu xa tuyệt đường con cháu.”

Lời nói ra miệng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Hai đứa con của Cẩm Tinh đều là con của Tiêu Cận Ngôn, anh có trai có gái…

“Cẩm Tinh, xin lỗi cậu, tớ không có ý đó đâu.”

“Tớ hiểu mà.” Làm sao mà Tô Cẩm Tinh lại không hiểu cô ấy: “Thật ra cậu nói cũng không sai. Sau này Tiểu Dương và Viên Nguyệt chính là con của một mình tớ, tớ sẽ sắp xếp tất cả cho chúng nó, sau đó…”

Sau đó tìm một nơi không có người, lặng lẽ mà chết.

Trong góc dưới bóng cây rất khuất.

Chiếc Maybach màu đen lẽ ra đã đi rồi mà giờ đã quay trở lại.

Vừa rồi cô để ý đến biển số xe của Lục Tước, giống y hệt như chiếc xe đang ở cách đó không xa.