Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 147



Editor: Vy Vy 1505

Nhường ngôi phong hậu dư vị chưa tiêu, thực mau liền đến tháng chạp.

Cuối năm có hai chuyện lớn, một là Thái Thượng Hoàng di giá hành cung Tây Sơn, cũng ở đó lâu dài dưỡng bệnh. Thứ hai là sinh nhật một tuổi của Đại hoàng tử, con nối dõi duy nhất dưới gối kim thượng.

Ngự y đã bẩm báo nhiều lần, nếu di cư chỗ thanh tĩnh dưỡng bệnh, có lợi rất lớn cho bệnh tình của Thái Thượng Hoàng.

Bệnh tình của Thái Thượng Hoàng lặp lại hai lần, tân đế liên tục hạ chỉ thúc giục Công Bộ đẩy nhanh tiến độ tu sửa hành cung Tây Sơn. Công Bộ khẩn đuổi chậm đuổi, rốt cuộc ở đầu tháng mười một, hành cung đã được tu chỉnh thỏa đáng.

Giữa tháng mười một, Thái Thượng Hoàng di giá.

Vào tháng chạp, An nhi liền đủ một tuổi, cho dù tiểu tử này bướng bỉnh, ngẫu nhiên còn trêu cợt phụ thân, Cao Húc như cũ thương bé tận xương.

Trong cung cử hành đại yến, mời văn võ triều thần, huân quý tôn thất, bốn phía ăn mừng.

An nhi một tuổi đã biết đi, trời lạnh bé mặc dày, đi được không quá vững. Bé thông minh lanh lợi, có thể nghe hiểu rất nhiều lời nói, biết dỗ dành người, biết làm nũng, còn giận dỗi.

Đại yến bé thực hưng phấn, cũng không chịu ngủ trưa, làm ầm ĩ một ngày, mệt thật sự, yến tiệc tan, bé nằm trong lòng ngực phụ thân ngủ.

Một nhà ba người về Khôn Ninh Cung, tuy Thái Thượng Hoàng trường trú Tây Sơn, Cao Húc đã di cư Càn Thanh cung, nhưng này chỉ là mặt ngoài, ngày thường hắn như cũ ở bên cạnh vợ con.

Cao Húc xoa xoa lưng con trai, lại sửa sửa một chút mũ đầu hổ bị lệch, ánh mắt cực ôn hòa, mang theo thương tiếc.

Gom lại áo choàng lông trên người An nhi, hắn mới ngẩng đầu nói: “Thanh Nhi, An Nhi đã một tuổi, ngày thường chúng ta nên châm chước chút, không thể quá nuông chiều.”

Lời này, Cao Húc kỳ thật là nói cho chính mình nghe, nói về yêu thương con trai, hắn không thể ít hơn thê tử chút nào.

Nhưng An nhi là đích trưởng tử, người thừa kế đế vị, giáo dục cần thiết thích đáng mà thận trọng, không thể chậm trễ nửa phần, quá sủng nịch chẳng những hại con, còn hại giang sơn tổ tông truyền xuống.

Cao Húc cho rằng, qua một tuổi, khi nên nghiêm khắc hắn không thể khoan dung, nghiêm phụ từ phụ hắn đều phải sắm vai, không thể rơi xuống cái nào.

Mặt khác, đại điển sắc phong Hoàng Thái tử đã chuẩn bị thỏa đáng, hiện giờ trời lạnh, đợi xuân về hoa nở liền cử hành.

Cao Húc tính toán sinh hai con trai, dù sao hoàng tử chỉ có một không thỏa đáng. Hắn không vội, chờ thê tử điều dưỡng hai năm lại nói, sinh sản quá thường xuyên, bất lợi với cơ thể mẹ.

Nhưng đã có hai con trai, từ nhỏ giáo dục, gia đình hun đúc, khiến huynh hữu đệ cung là một chuyện. Bên kia, nên làm chuẩn bị cũng phải sớm làm.

Trước khi con thứ hai sinh ra, định danh phận sẽ càng tốt.

Cho nên Cao Húc tính toán, An nhi tròn một tuổi, liền sắc phong Hoàng Thái tử.

Kỷ Uyển Thanh rất rõ ràng phu quân tính toán, hai vợ chồng cũng thương lượng vài lần, nàng biết tâm tình của hắn, chỉ ôn nhu đáp: “Dạ, thiếp biết, nhất định sẽ không quá nuông chiều con.”

“Nàng cũng không thể quá nghiêm khắc, con còn nhỏ, đúng là tuổi tác nên chơi đùa.”

Chặt quá sợ căng, buông quá sợ lỏng, tâm tư cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, Cao Húc nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu.

Kỷ Uyển Thanh buồn cười, nhưng nàng vẫn ôn nhu ứng.

Nàng đặt tay lên tay hắn, hắn trở tay nắm chặt, cũng mở cánh tay ôm thê tử vào lòng.

Kỷ Uyển Thanh cọ cọ, mỉm cười nhắm lại mắt đẹp.

Tuyết trắng bay lả tả, đêm dài tuy lạnh, nhưng bên người hắn luôn ấm áp hòa hợp.

Đại tuyết bay tán loạn, tháng chạp qua, tháng giêng đã đến.

Hoàng đế đổi tên thành Kiến An, mười chín cùng tháng, sắc lập Hoàng trưởng tử Cao Cảnh do trung cung Hoàng hậu Kỷ thị sinh làm Hoàng Thái tử, cũng lần nữa đại xá thiên hạ.

Giang sơn có người kế tục, cả triều vui mừng khôn xiết.

Rất nhiều người từ đáy lòng vui mừng, nhưng người có tâm tư khác cũng không ít.

Qua hai ngày, dư vị phong Thái tử chưa tiêu, có triều thần thượng triều khải tấu, nói Hoàng đế nên tuyển tú nữ, phong phi tần, tràn đầy hậu cung.

Người này khẳng khái trần từ, nước miếng bay tứ tung, ý chính chỉ có một, hậu cung của Hoàng đế chỉ có một nữ nhân, quá ít, nên thêm người.

Cao Húc sớm có chuẩn bị tâm lý, chỉ nhàn nhạt tỏ vẻ, đây là việc nhà của trẫm, không quan hệ tới chư khanh, các ngươi thân là bề tôi, nên chuyên chú triều vụ, phụ trợ hoàng đế, an thiên hạ.

Mọi người vừa nghe liền hiểu, Hoàng đế không thích bị người nhọc lòng hậu cung.

Cao Húc mặt ngoài ôn hòa, thực tế cường thế, thủ đoạn lôi đình không dung chất vấn, đăng cơ mấy tháng, cho dù không phải tâm phúc từ trước của hắn, cũng hiểu biết phong cách xử sự của hắn.

Phần lớn người có tâm tư nghe vậy tuy âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng lập tức thức thời đánh mất ý niệm.

Người không biết điều còn có sao?

Đương nhiên là có, đầy bụng tư tâm, còn tròng cho chính mình tên tuổi đại nghĩa, thậm chí một vài người tình thế cấp bách, lời nói ẩn ẩn đề cập Khôn Ninh Cung.

Cao Húc giận tím mặt, ngay tại chỗ cắt chức người này, vĩnh viễn không thể khởi phục.

Lôi đình thủ đoạn, làm bọn họ im như ve sầu mùa đông.

Từ đây về sau, đề tài này lại không người nhắc tới.

Tháng hai, tuyết sớm tan rã không thấy bóng dáng, gió xuân quất vào mặt, đầu cành
nhú chồi non.

Sau giờ ngọ, cửa cung mở ra, một chiếc xe ngựa to điệu thấp được lái ra.

“An Nhi, hôm nay chúng ta đi nhà cữu cữu, con có cao hứng hay không?”

Mặt ngoài xe ngựa tầm thường, kỳ thật bên trong có càn khôn, thoải mái rộng mở, nhuyễn tháp bàn nhỏ đầy đủ mọi thứ, Cao Húc dẫn vợ con cải trang ra cung.

Hôm nay là ngày giỗ của phụ thân Kỷ Uyển Thanh, nàng về nhà mẹ đẻ, đồng thời cũng tế điện cha mẹ.

Rất sớm trước đó, nàng muốn nói cho cha mẹ chính mình sau khi thành hôn sống rất tốt, được phu quân yêu thương, sinh con trai đáng yêu, để bọn họ không cần lo lắng.

Chỉ là thời cơ vẫn luôn không quá thích hợp.

Cao Húc biết tâm tư thê tử, cũng vẫn luôn để trong lòng, An nhi còn nhỏ, mùa đông không thích hợp ra cửa, chờ trời đông giá rét qua, xuân về hoa nở, hắn liền chủ động đưa ra việc này.

Vừa lúc gặp ngày giỗ Kỷ Tông Khánh.

Cảm xúc Kỷ Uyển Thanh khó tránh khỏi có chút thấp, nhưng nàng không hy vọng phu quân lo lắng, dời lực chú ý đánh lên tinh thần, ôm con trai cười nói: “An Nhi còn nhớ cữu cữu sao? Khi con còn nhỏ, cữu cữu từng bế con đấy.”

An nhi khẳng định không nhớ rõ.

Hài tử hơn một tuổi, đúng là lúc đáng yêu nhất, bé nghe hiểu được, oai đầu nhỏ nghĩ nghĩ, không nhớ, lại ngửa đầu nhìn phụ thân.

Cao Húc ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, An nhi cũng xếp chân ngồi trong lòng hắn, con trai trừng con ngươi tròn xoe đen láy, miệng nhỏ hơi hơi giương, vẻ mặt ngây thơ, hắn mỉm cười gia tăng.

Hai cha con một người ngưỡng mặt một người cúi đầu, mắt to trừng mắt nhỏ không chớp, Kỷ Uyển Thanh không nhịn được cười ra tiếng.

Sờ sờ đầu con trai: “An Nhi không nhớ cũng không sao, đợi lát nữa nương liền nói cho con biết.”

“Dạ!”

Tiểu hài tử vô ưu vô lự, An nhi lập tức ném nghi hoặc ra sau đầu, vui sướng gật gật.

Tay nhỏ mò lên bàn chỗ mấy dĩa sứ, bắt một khối điểm tâm con thỏ tinh xảo, trước tiên đưa tới bên môi cha trên đỉnh đầu.

Cao Húc há mồm, cắn một bên lỗ tai con thỏ.

Bé lại đưa cho nương, Kỷ Uyển Thanh cười cắn lỗ tai bên kia của con thỏ.

An nhi thật cao hứng, thu hồi tay, “A ô” một ngụm, nhét con thỏ to cỡ hai đốt ngón vào trong miệng, nhai nhai.

Cao Húc cười nói: “An Nhi của chúng ta thật là đứa bé ngoan ngoãn hiếu thuận.”

An nhi biết là khen bé, quai hàm phình phình khó mà nói lời gì, vội không ngừng dùng sức gật gật đầu nhỏ.

Phu thê đồng thời cười ra tiếng.

Hoan thanh tiếu ngữ một đường không ngừng, xe ngựa lộc cộc, thực mau liền đến Tĩnh Quốc công phủ.

Tin tức đã sớm truyền xuống, mấy ngày nay, Tĩnh Quốc công phủ mỗi ngày quét tước phố hẻm trước cửa, chỉnh lý trong ngoài phủ, tới ngày hôm nay, sớm chờ ở cửa lớn nghênh đón.

Bệ hạ nói muốn cải trang, không được kinh động người khác, Kỷ Minh Tranh cũng không dám động tác quá lớn, chỉ phái người thủ ở cửa cung và đầu phố, vừa thấy xe ngựa lập tức chạy như bay trở về bẩm báo.

Hắn lại mở cửa chính nghênh giá.

Cửa chính mở rộng ra, Cao Húc lãnh vợ con xuống xe vào phủ, mọi người công phủ lập tức quỳ nghênh.

Cao Húc nhìn lướt một vòng, xẹt qua Hà thái phu nhân run run rẩy rẩy, dừng trên người Kỷ Minh Tranh, đối với anh vợ, hắn cực kỳ ôn hòa, gật đầu nói: “Không cần đa lễ, đứng dậy đi.”

Quốc lễ đã xong, Kỷ Uyển Thanh mới mở miệng.

“Tổ mẫu.” Nàng gật đầu với Hà thái phu nhân, thái độ không nóng không lạnh, ẩn ẩn mang một tia xa cách.

Trong lòng Hà thái phu nhân lộp bộp, vội lon ton gật đầu, ân cần không mất quan tâm đáp lời. Nhưng Kỷ Uyển Thanh cũng không lại phản ứng đối phương, lên tiếng kêu gọi chỉ là mặt mũi thôi.

Nàng nhìn về phía Kỷ Minh Tranh, lập tức lộ ra ý cười vui mừng: “Ca ca!”

“Ừ,” Kỷ Minh Tranh đồng dạng kích động, hôm qua hắn trằn trọc ngủ không được, chỉ cảm thấy có một bụng lời muốn nói, gặp mặt ngược lại không thể mở miệng, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Gần đây nương nương có khỏe không?”

“Khỏe, đều khỏe, muội thực khỏe, An Nhi cũng thực khỏe!”

Kỷ Uyển Thanh cúi đầu nhìn con trai, An nhi vẻ mặt tò mò, nàng cười nói: “An Nhi, đây là cữu cữu.”

Thanh niên nam tử anh tuấn đang mỉm cười nhìn bé, An nhi oai đầu nhỏ nhìn hắn một lát, “Nga” một tiếng, nhào vào trong lòng mẫu thân nhìn.

Kỷ Minh Tranh trộm liếc mắt Cao Húc, thấy Hoàng đế hơi hơi mang cười, cũng không phản đối xưng hô “cữu cữu”, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra.

Gần vua như gần cọp, thời khắc cẩn thận mới là đạo lâu dài.

“Bệ hạ, nương nương, xuân hàn chưa tiêu, Thái tử điện hạ còn nhỏ, vẫn nên vào nhà rồi nói.”

Cao Húc đang có ý này, đoàn người chuyển dời đến tiền thính.

Hắn chỉ đơn giản nói vài câu, săn sóc để thê tử nói chuyện với huynh trưởng nhiều chút, không khí tiền thính rất nhẹ nhàng.

Nói nói, An nhi giãy giụa muốn xuống đất, Kỷ Uyển Thanh liền thả bé xuống.

Tiểu tử này tay nhỏ chân nhỏ linh hoạt, hiện giờ cũng không cần mặc quần áo dày, đặng đặng đặng chạy rất nhanh, nhìn xem nơi này, lại nhìn nơi đó, khiến một phòng người hầu hạ bận rộn.

Bé vốn dĩ lá gan không nhỏ, quen thuộc tiền thính càng thoải mái hơn nữa, chơi đùa một thời gian, bé liền nhìn Kỷ Minh Tranh, người này nương nói là cữu cữu.

An nhi ngắm nửa ngày, đặng đặng đặng xông lên, đứng trước mặt Kỷ Minh Tranh, ngưỡng mặt nhìn đối phương.

Kỷ Minh Tranh kiềm chế kích động, đứng lên lại cười nói: “Thái tử điện hạ.”

An nhi nghiêng đầu nhìn một lát, nghịch ngợm nắm vạt áo cữu cữu, giơ lên gương mặt tươi cười lộ ra mấy cái răng sữa nho nhỏ, xong việc bé liền xoay chạy về bên cạnh phụ thân, ôm đùi Cao Húc bò lên trên.

“Kỷ khanh không cần câu nệ như thế.”

Cao Húc tư thái thanh thản, cúi người bế lên con trai chạy tán loạn, trực tiếp đặt bé trong lòng ngực, An nhi quen cửa quen nẻo ngồi xếp bằng, dựa vào trong lòng phụ thân, lại đưa mắt nhìn cữu cữu.

Kỷ Minh Tranh cung kính ứng, ngẩng đầu, dư quang theo bản năng liếc muội muội.

Kỷ Uyển Thanh mỉm cười nhìn hai cha con, má phấn hồng nhuận, khí sắc cực tốt, mặt mày giãn ra, không mang theo mảy may sầu lo.

Giờ khắc này, hắn mới hoàn toàn yên lòng.

Hoàng đế cự tuyệt nạp phi, hắn biết, nhưng chỉ có chính mắt thấy muội muội hạnh phúc, hắn mới tin tưởng.

Hắn thực hiểu biết chính mình muội muội, sống thư thái hay không, không thể gạt được hắn.

Này cực tốt.

Huynh muội lại trò chuyện khoảng một chén trà nhỏ, canh giờ tế bái đã tới, đoàn người dời đến từ đường.

Kỷ Uyển Thanh ý cười biến mất, trầm mặc, cung cung kính kính bái tế cha mẹ, nàng mặc niệm trong lòng: “Cha, nương, con sống rất tốt, hai người không cần lo lắng.”

Nàng nhìn hai bài vị phía trên thật lâu, tuy năm sáu năm qua đi, nhưng nàng không thể quên được dung nhan cha mẹ hiền từ.

Đời này cũng không quên được.

“Nương nương đừng quá thương cảm, cha nương trên trời có linh thiêng, chắc là vui mừng lắm.”

Kỷ Minh Tranh thấp giọng an ủi, Kỷ Uyển Thanh gật đầu: “Dạ.”

Tế bái tiến hành đâu vào đấy, khiến người Kỷ gia kinh ngạc chính là, chẳng những Cao Húc tự mình tới, còn tự mình dâng ba nén nhang.

Hoàng đế dâng hương cho triều thần, ý nghĩa quá lớn, phải biết rằng cho dù danh thần được thờ phụng trong Thái Miếu, cũng không phải được đặt cùng chủ vị, Hoàng đế chỉ tự mình tế bái chính điện.

Cao Húc không tế bái, lại lấy thân phận con rể thắp hương.

Kỷ Uyển Thanh không nói lời cảm kích gì, nói thế liền xa lạ, nàng nghiêng đầu nhìn Cao Húc, vẻ mặt hắn bất biến, ánh mắt lại trấn an.

Nàng dư quang thoáng nhìn đệm hương bồ trên mặt đất, hơn hai năm trước, không biết con đường tương lai gập ghềnh như thế nào, một ngày trước đại hôn, nàng một mình đi vào từ đường, lôi kéo đệm hương bồ ngồi dưới bài vị cha mẹ, lẩm bẩm nói nhỏ thật lâu.

Đơn giản chính là nói, nàng sẽ nỗ lực sống rất tốt, làm cha mẹ đừng lo lắng.

Hơn hai năm đi qua, nàng xác thật sống rất tốt, phu quân yêu thương, con trai ngoan ngoãn, đã tốt đến không thể lại tốt hơn.

Nàng hốc mắt hơi nóng lên, gợi khóe môi cười với hắn.

Tế bái xong đã là chạng vạng, lưu luyến không rời ra Tĩnh Quốc công phủ, Kỷ Uyển Thanh ôm con trai béo , dựa vào trong lòng phu quân.

An nhi thực mẫn cảm cảm xúc của mẫu thân, bé ôm cổ mẫu thân, dán mặt béo lên mặt mẫu thân.

Cao Húc ôm hai mẹ con vào trong ngực, nhẹ vỗ về lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng nhớ nhà mẹ đẻ, chúng ta nhàn rỗi lại đến, có được không?”

Bên tai là tiếng tim đập “Bang bang” hữu lực, hắn ôm ấp rộng lớn mà ấm áp, nàng dán dán cọ cọ, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Được.”