Con Gái Trở Về

Chương 5



8

Vào buổi tối, chú cháu nhà họ Phó đúng giờ đến đón chúng tôi.

Lưu Nhân mặc chiếc váy xinh xắn màu hồng nhạt và trang điểm nhẹ, trông dáng vẻ dễ thương giống như một công chúa nhỏ.

Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại.

Trên người tôi mặc chiếc váy màu đỏ sẫm cùng với lớp trang điểm diễm lệ, kích cỡ của chiếc váy đã được may theo vóc người tôi nên mặc vừa như in.

Phó Tầm lớn hơn tôi năm tuổi, thế nên tôi phải ăn mặc trưởng thành hơn để sánh đôi đi cùng anh ấy.

Nhưng mà Phó Hoài An nhất định là cố ý. Buổi tối hôm đó, anh ta lái một chiếc xe thể thao 2 chỗ rồi nói với tôi với giọng điệu áy náy.

"Xin lỗi cô, xe không còn chỗ, cô có thể đi xe của chú tôi cũng được."

Vừa nói, anh ta vừa cúi người mở cửa xe cho Lưu Nhân.

Rất là lịch sự, rất là ga lăng.

"Được thôi."

Tôi mỉm cười đáp lại, trùng hợp là cũng giống như ý tôi mong muốn.

Phó Tầm cũng đang tự mình lái xe, nhưng anh không xuống xe mà chỉ hạ cửa sổ xuống, tùy ý chống khuỷu tay lên cửa sổ hút một điếu thuốc.

Cho đến khi tôi lên xe thì Phó Tầm mới dập điếu thuốc trên tay.

Cửa sổ xe nâng lên và tách ra khỏi tiếng ầm ĩ bên ngoài, chiếc xe ngay lập tức yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.

9

Suốt quãng đường đi không ai nói với ai câu gì.

Phó Tầm cứ lạnh nhạt y như một tảng băng trôi, mà tôi cũng không biết tìm chủ đề nào để nói, thế là đôi bên cứ yên lặng, khiến cho không khí trong xe cực kỳ khó xử.

Cho đến khi…

Phó Tầm dừng xe chờ đèn đỏ, và "Rầm" một tiếng, xe lại bị đâm từ phía sau. Mặc dù va chạm không mạnh nhưng sắc mặt anh lập tức trở nên xấu xí.

Trước khi xuống xe, Phó Tầm nhìn tôi rồi trầm giọng: “Nói thật đi, nhà cô bán bảo hiểm ô tô à?”

Tất nhiên là không.

Nhưng tôi vẫn hỏi "Phó tiên sinh muốn mua sao? Tôi có thể đăng ký giúp anh."

Ngày nào ra đường cũng bị đâm xe như thế này thì đúng thật là nên cần bảo hiểm.

"Không mua."

Phó Tầm đóng sầm cửa lại và bước ra khỏi xe.

Khi xử lý xong xuôi mọi chuyện thì chúng tôi đã trễ hơn nửa tiếng. Bữa tiệc tối cũng đã bắt đầu.

Bên trong đại sảnh cực kỳ đông đúc, và tôi nhìn thấy lão Lưu cũng đang mặc một bộ tây trang màu đỏ và nói chuyện cười đùa với một mỹ nữ xinh đẹp.

Nói gì thì nói, cha con ruột ăn mặc vẫn rất hợp ý nhau.

Vừa ngoảnh mặt đi thì tôi lại nhìn thấy Lưu Nhân. Cô ta đường hoàng ôm lấy cánh tay của Phó Hoài An và đang cười nói với những người khác.

Trước khi bước vào bàn tiệc, tôi nhẹ nhàng hỏi Phó Tầm là tôi sẽ tham gia với thân phận gì.

Anh trả lời là bạn gái. Thế là tôi khoác tay anh ấy và nhẹ nhàng bước vào bên trong.

Vì đã quá muộn nên cũng không ai để ý là chúng tôi vừa tới.

Tôi khoác tay Phó Tầm và đi thẳng đến bên cạnh Lưu Nhân.

Vừa đi được vài bước thì nghe được rõ ràng tiếng cô ta nói chuyện với người khác, mới vừa nãy còn cười đùa khúc khích với người ta, thế mà chớp mắt một cái lại tủi thân khóc nức nở.

"Thực ra trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với chị ấy, đều là vì tôi nên chị ấy mới phải lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, cả tôi và ba đều cố gắng muốn bù đắp, nhưng mà…"

"Nhưng mà chị ấy căn bản không muốn chấp nhận tôi, vừa về nhà được ngày đầu tiên thì tôi đã vui vẻ chạy ra mở cửa đón chị ấy vào, tôi còn đích thân xuống bếp chuẩn bị dọn cơm để chào mừng chị ấy, thế mà chỉ vì không hài lòng thì chị ấy đã tát cho tôi một cái."

Sau khi dứt lời thì những người kia lập tức trở nên phẫn nộ và lần lượt an ủi cô ta.

Tôi dừng lại một chút và hỏi Phó Tầm "Đây là tiệc tối kiểu gì? Nếu xảy ra chuyện thì có nghiêm trọng không?"

"Không có gì nghiêm trọng."

Phó Tầm dường như đã đoán được tôi định làm gì, anh nhẹ nhàng bổ sung "Nếu cô gây chuyện thì coi chừng lão Lưu xử cô luôn đấy."

Tôi gật đầu, sau đó bước tới vỗ nhẹ vào vai Lưu Nhân.

Lưu Nhân quay lại, khi nhìn thấy tôi thì tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng cô ta cũng không tỏ vẻ hoảng loạn, vừa định mở miệng nói gì đó thì tôi đã thẳng tay cho cô ta một tát.

Tiếng “bốp” giòn giã nghe rất vui tai.

Tôi thu tay về rồi cười tủm tỉm "Tất cả mọi người ở đây đều biết tôi vừa về nhận tổ quy tông thì đã tát cô 1 cái, nếu bây giờ tôi không tát thật thì chẳng phải “có tiếng mà không có miếng” sao?”

Hôm qua khi nhìn thấy Lưu Nhân bí mật nhổ nước bọt vào cốc uống nước của tôi thì tôi đã muốn cho cô ta một bạt tai rồi.

Chỉ là lúc đó lão Lưu cũng đang ở nhà, ngày đầu tiên về nhà tôi cũng không muốn gây chuyện nên đành phải nhịn cục tức này xuống.

Hôm nay cũng nhờ cô ta ăn nói xằng bậy với người ngoài nên tôi mới có cơ hội đường đường chính chính cho cô ta một cái bạt tai.

"Chị..."

Lưu Nhân sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn. Trên mặt có vết đỏ to bằng lòng bàn tay, các dấu vân tay hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Cô ta ôm lấy khuôn mặt, biểu cảm từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ, sau đó biến thành xấu hổ và giận dữ.

Lưu Nhân cũng không thèm đóng vai công chúa nhỏ duyên dáng nữa mà định lao đến tát lại tôi, nhưng tôi nhanh chóng tránh được cái tát của cô ta.

Lưu Nhân lại cầm một chiếc cốc tinh xảo rồi thẳng tay ném nó về phía tôi…

Vì cú ném quá bất ngờ, tôi lại chỉ cách cô ta vài bước nên tất nhiên là sẽ không tránh được.

Nhưng đúng lúc đó thì Phó Tầm lại đột ngột đứng chắn trước tôi. Chiếc cốc viền vàng đập mạnh vào trán anh rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cả buổi tiệc rơi vào hỗn loạn.

Khuôn mặt của Phó Tầm dính đầy m.áu tươi.

Tôi vì sợ quá nên định đưa tay ra xem anh bị thương thế nào, nhưng lại e ngại không dám động vào vết thương.

Phó Tầm liếc nhìn tôi “Không việc gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

Có người đưa đến một chiếc khăn lụa, Phó Tầm nhận lấy rồi thản nhiên băng bó lại vết thương đang chảy m.áu.

Anh nghiêng đầu nhìn Lưu Nhân rồi lạnh giọng.

"Chiếc cốc mà cô vừa đập là thuộc bộ sưu tập cá nhân của ông Trần, trị giá mười ba triệu tệ.

"Bồi thường đi."

Lưu Nhân sững người, cô ta kinh ngạc nhìn vết thương trên trán Phó Tầm rồi gào lên “Tận 13 triệu?”

Tôi không nhịn được mà giật giật cổ tay áo Phó Tầm, thấp giọng hỏi anh:

“Cái cốc này đáng tiền như vậy sao?”

"Không." Phó Tầm bình tĩnh nói.

"Nhưng cái mặt tôi thì đáng tiền."