Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về

Chương 35



Liễu Huyền An: Tốt nhất đừng để bị thương!

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Mỗi cái cây ngọn cỏ trong ba nghìn thế giới đều là do chủ nhân của thế giới tự tay chọn lựa trồng xuống, cũng theo lý đó, khách tới với thế giới đương nhiên cũng cần có sự cho phép và lời mời của chủ nhân mới có thể bước vào. Lúc này Kiêu Vương điện hạ đã ở đây, chứng tỏ rằng sâu trong nội tâm Liễu nhị công tử, thực ra cũng tồn tại một hình tượng đại tướng quân vô địch "tay cầm trường kiếm, vạn quân không dám trái lời" như vậy, không chỉ có thể thống lĩnh quân đội Đại Diễm, mà còn có thể thống lĩnh chư vị tiên hiền bốn vạn tám nghìn tuổi.

Trong cõi tinh thần rộng lớn vô biên, Liễu Huyền An ngồi trên một con hạc trắng, chậm rãi tự do bay lượn. Thế giới bị lật đổ rồi trùng kiến lại vẫn đang rất hỗn loạn, y cảm thấy có lẽ mình phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể hiểu được thiên đạo một cách tường tận, biến nơi này trở về dáng vẻ ngay ngắn gọn gàng an tĩnh. Có điều, đầu y đã không còn đau như lúc vừa mới được cứu ra khỏi sơn động, có lẽ bởi vì mùi gỗ đàn hương cực kỳ dễ ngửi vương vấn khắp không gian, cũng có lẽ bởi Kiêu Vương điện hạ cầm kiếm trông có vẻ vô cùng an toàn và đáng tin cậy, cho nên y mới có thể thả lỏng cảm xúc, chậm rãi tự hỏi về thế giới và bản thân.

Rồi y cứ tự hỏi, tự hỏi, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cũng không còn cách nào khác, tại tinh thần được thả lỏng quá mà.

Đầu Liễu Huyền An gục thẳng ra đằng trước, Lương Thú nhanh tay lẹ mắt vươn tay ra túm lấy sau cổ y. Liễu nhị công tử vẫn rất bình tĩnh, cả người lâng lâng giữa các tầng mây trong mộng, tìm một chỗ êm ái ngủ tiếp, thậm chí mắt cũng không thèm mở ra.

Mà đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, Lương Thú được người ta sà vào ngực, một tay hắn ôm hờ thắt lưng đối phương, nhíu mày, trong phút chốc, dường như cơn mộng xuân hoang đường ấy lại xuyên vào hiện thực, tiện thể còn đánh thức rất nhiều chi tiết đã bị lãng quên, lời nói của mỹ nhân khẽ rủ rỉ tựa hoa lan, lòng hoa được người ta vân vê, mê đắm như lúm đồng tiền yêu kiều mảnh mai.

Hắn phát hiện ra bản thân mình còn đê tiện hơn nhị tỷ rất nhiều. Nhị tỷ thích người đẹp, nhưng chỉ là thích thưởng thức một cách đơn thuần, chỉ cần đặt vào hậu cung là đã cực kỳ thoả mãn, mà hắn thấy sắc lại nổi lòng tham, cuốn theo tất cả dục niệm hồng trần khó diễn tả được.

Lương Thú đặt y lên giường, đứng dậy ra khỏi xe ngựa.

Chưa được bao lâu, Liễu Huyền An cũng mờ mịt theo ra. Chủ yếu là bởi y đang ngủ, mùi gỗ đàn hương phảng phất trong cánh đồng bát ngát bỗng nhạt dần, y vội vàng tỉnh dậy lại thấy trong xe ngựa quả nhiên còn mỗi một mình mình, cho nên mờ mịt chui ra ngoài tìm người, ai dè đầu tiên là không cẩn thận đụng đầu, sau đó lại không cẩn thận một chân giẫm vào khoảng không phía trước.

"Công tử!" A Ninh hoảng sợ vội tiến lên trước đỡ lấy, đương nhiên là không đỡ được, nhưng Liễu Huyền An cũng không bị ngã sấp mặt, mà được Lương Thú nhấc lên trong không trung, vững vàng đặt lên lưng Huyền Giao.

"Mộng du à?"

"Không."

Vốn dĩ vừa nãy Liễu Huyền An vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ, lúc té ngã còn tưởng mình đang cưỡi hạc trên mây, không hề hoảng loạn. Lúc này được thả lên lưng ngựa cũng không cảm thấy quá may mắn, đầu óc y vẫn duy trì trạng thái mông lung mờ mịt, ngáp thật dài, một lúc lâu sau mới bổ sung thêm một câu: "Không phải mộng du, ta đặc biệt ra ngoài tìm Vương gia."

Khoé miệng Lương Thú khẽ cong lên: "Sao phải tìm ta?"

"Vừa mới tỉnh." Liễu Huyền An cứ ông nói gà bà nói vịt trả lời lại, rõ ràng là lười suy nghĩ, Lương Thú cũng không thúc giục y, chỉ thả chậm tốc độ của ngựa. Cảnh thu núi rừng quả thực rất đẹp, tán cây to rộng che đi ánh nắng mặt trời, chim nhạn cuộn tròn trong đám mây lẻ loi, lá đỏ xuôi theo suối nước.

Lực chú ý của Liễu Huyền An cũng dần bị cảnh sắc trong rừng hấp dẫn, y dự định sẽ trồng một mảnh rừng thu tương tự như thế trong thế giới tinh thần của mình, cho nên cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn hai bên đường. Một lát sau, lại hỏi: "Vương gia có thích lá đỏ không?"

Lương Thú đáp: "Thích."

Liễu Huyền An nghĩ thầm, vậy ta cũng sẽ trồng cho ngài một mảnh rừng như thế.

Hoặc sẽ hào phóng hơn một chút, dứt khoát trồng hẳn một núi.

Lương Thú thấy y lúc này đang rất vui vẻ tươi sáng, dường như đã hoàn toàn tỉnh ngủ, mới hỏi y: "Mấy lão già râu bạc kia có làm phiền ngươi nữa không?"

Trước tiên Liễu Huyền An sửa lại cho đúng, bọn họ đều là bạn của ta, hơn nữa đâu phải tất cả đều là lão già, vẫn có rất nhiều mỹ nhân hương lan, sau đó nghĩ tới chuyện mình vừa tỉnh mộng, bỗng quay đầu lại: "Lần này Vương gia cũng ở đó."

Lương Thú vô cùng bình tĩnh hỏi lại: "Cũng đang luận đạo à?"

Lời này nói ra nghe thực sự rất quỷ dị, ngay cả hắn cũng không tin được.

Quả nhiên Liễu Huyền An lắc đầu, cố kéo lên nụ cười: "Không phải, Vương gia ở đó giúp ta duy trì trật tự."

Lương Thú gõ đầu y: "Ngươi dám, ai cho phép ngươi kéo bổn vương đi làm công thế hả?"

Liễu Huyền An à à ừ ừ cho có lệ, trong lòng lại thầm nghĩ, dù sao thì ta cũng sẽ không kể chuyện sau đó nữa, ngài không biết được đâu.

Y xoay người lại, tiếp tục nhắm mắt thích thú hứng gió. Lương Thú cũng bật cười, trong núi bây giờ tràn ngập mùi thơm ngọt của quả mọng rơi xuống đất, nhưng hắn lại thích hương thơm ở cổ áo đối phương hơn cả, là mùi thảo dược nhàn nhạt xen lẫn với lá trúc, thư thái thấm đượm vào tâm tì.

Cao Lâm chen vào chỗ ngồi cạnh người đánh xe, ôm tay nhìn hai người họ, vẻ mặt hiền từ, trông hệt như một bà mẹ già đang vui mừng, quan hệ giữa Vương gia và Liễu nhị công tử bây giờ đúng là càng ngày càng khăng khít.

A Ninh cũng nghĩ vậy, bởi nỗi lúc trước nhóc ta còn có thể lười biếng nằm một lát bên cạnh công tử, nhưng bây giờ gần như cả ngày trời chỉ được ngồi ngoài xe ngựa, muốn nằm thì cũng phải lên một chiếc xe ngựa khác rồi nằm. Hắn ta cũng từng tò mò, công tử nhà mình và Vương gia ở cạnh nhau cả ngày rốt cuộc làm những gì, cho nên đã đại nghịch bất đạo lén lút xốc màn xe lên hai lần ——

Lần thứ nhất, công tử đang ngủ, Vương gia cũng đang ngủ.

Lần thứ hai, công tử đang ngủ, Vương gia nhìn y ngủ.

Dù sao đi nữa cũng không thoát khỏi chữ 'ngủ'.

Công tử ngủ thì chẳng hiếm lạ gì, điều hiếm lạ ở đây là Vương gia ấy vậy mà cũng tình nguyện ngủ với y, hình như không hề giống như lời đồn. A Ninh bèn hỏi Cao phó tướng, lúc ở Tây Bắc thì sao?

"Tây Bắc á." Cao Lâm ngậm một cọng cỏ trong miệng, "Nếu không có chiến sự thì cũng chỉ quanh quẩn trong phủ Kiêu Vương ở thành Nguyệt Nha thôi, thực ra cũng chẳng có việc gì bận, cơ mà tính tình Vương gia là không chịu ngồi yên, nhiều lắm cũng chỉ ngủ một giấc, rảnh rỗi thì sẽ tìm...... À không, sẽ đi quan tâm chuyện làm ăn buôn bán ở biên cảnh, hoặc là dứt khoát dẫn binh ra đại mạc đánh sói."

Đúng, nghe đồn thì là vậy.

Thế vì sao khi Vương gia ở cạnh công tử nhà ta lại trở nên an tĩnh trầm ổn như vậy?

Thực ra Cao Lâm cũng không suy nghĩ quá kỹ về chuyện này.

A Ninh phân tích: "Hay là Vương gia nghe hiểu được ba nghìn đại đạo của công tử?"

Cao Lâm đưa ra một giả thiết khác: "Cũng có thể là bị trúng tà."

Mà vế sau hình như khả thi hơn một xíu.

Dù sao thì so với ba nghìn đại đạo, Vương gia nhà mình chắc chắn sẽ tình nguyện trao cho người ta ba nghìn nhát đao hơn.

A Ninh: "......"

Không thể như thế được!

Đoàn người đi được hơn mười ngày, đến chiều nghỉ ngơi dưới tán cây. Liễu Huyền An lười biếng gật gật gù gù, A Ninh ngồi tựa bên cạnh y ăn quả dại màu vàng óng, trên đầu gối đặt một cuốn y thư, chỗ nào không hiểu thì kẹp thẻ sách vào, chuẩn bị tích góp nhiều nhiều rồi lát nữa hỏi công tử. Dàn hộ vệ đã quen thân với hai chủ tớ nhà này, thấy thế bèn trêu ghẹo: "Trông y như một bức tranh vậy."

Lương Thú không bác bỏ cách nói ấy, quả thực y như tranh vẽ, nhưng thật ra có đẹp hay không cũng không hề quan trọng, mà là khoảng cách xa xôi giữa hai người tựa vào nhau trong bức tranh thực sự rất trân quý, rất thích hợp để quần chúng yên tĩnh thưởng thức, nhưng chưa yên tĩnh được bao lâu, trên đường núi đã dồn dập tiếng vó ngựa cuốn theo cả tảng bụi đất mịt mù.

Mọi người nghe tiếng bèn quay đầu nhìn lại, Liễu Huyền An cũng mở mắt, A Ninh gấp y thư lại, đứng lên: "Hình như là người của quan phủ."

"Hu ——" Sức trên vó ngựa rất mạnh, không bao lâu sau đã phi đến trước mặt, người trên lưng ngựa gần như cuống quýt loạng choạng quỳ xuống đất, "Vương gia."

"Là ngươi?" Lương Thú lên tiếng, "Đứng lên đi."

Người này tên Hoa Bình Dã, từng là một quan tiên phong trong đại doanh Tây Bắc, sau này chân bị thương rồi được điều đến thành Thuý Cầu làm quan, năm ngoái vừa cưới vợ, còn nhờ người mang cả một xe chất đầy rượu và kẹo mừng tới thành Nguyệt Nha.

"A Bình." Cao Lâm đỡ hắn đứng dậy, "Chậm thôi, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hoa Bình Dã thở hồng hộc: "Vương gia, vùng núi Cao Lương có phản tặc."

Hả? A Ninh hoảng sợ nhìn sang công tử nhà mình, sao thời thái bình hiện nay vẫn có phản tặc cơ chứ?

Liễu Huyền An vỗ vỗ vai hắn ta, ngươi và ta thái bình, thành Bạch Hạc thái bình, không có nghĩa là khắp thiên hạ đều thái bình, không nghe lần trước Cao phó tướng có nhắc đến vụ lũ lụt ở sông Hà đấy à? Cho dù chỉ bị phá mất một mẫu ruộng, nhưng đối với chủ ruộng mà nói, cả năm nay chắc chắn không được coi là một năm thái bình.

Huống chi khi lũ dâng lên, tai ương đâu chỉ dừng lại ở mức phá huỷ mất một nông trang hay một mẫu ruộng.

Hoa Bình Dã gần như đồng thời nhận được tin tức phản tặc ở núi Cao Lương và tin tức Kiêu Vương điện hạ sắp đến thành Thuý Cầu, cho nên đã nhanh chóng giục ngựa ngày đêm đích thân tới nghênh đón. Theo như mật báo, thủ lĩnh của đám phản tặc núi Cao Lương tên là Hoàng Vọng Hương, xuất thân từ thôn làng, đang ở độ tuổi tráng niên ba mươi bốn mươi, bởi vì đồng ruộng của nhà đều bị lũ phá, cha mẹ vợ con cũng thiệt mạng trong trận lũ ngập trời, thấy không còn đường sống nữa, hắn ta mới kéo theo một đám huynh đệ cùng chung cảnh ngộ lên núi Cao Lương xưng vương.

Loại phản tặc này nghe thì có vẻ không đáng hận lắm, nhưng dù sao mưu phản cũng là trọng tội, đáng lẽ ra quân địa phương đã phải phái người tới dẹp loạn ngay từ khi mới xuất hiện, mà bây giờ lại để Hoàng Vọng Hương phát triển mạnh mẽ như vậy, một là quân địa phương thất trách, hai là quân địa phương cố ý không quan tâm.

Nếu cố ý không quan tâm để mặc cho phản tặc hoành hành, thì đây có thể được coi như một cái cớ đòi bạc của triều đình nhiều hơn. Dù sao cũng chỉ là một gã nông dân dẫn theo một đám lưu dân ăn không đủ no, có thể gây ra sóng gió gì được, hoặc nói theo cách khác, nếu đám người đó thực sự gây ra sóng gió lớn thì triều đình cũng sẽ điều binh từ nơi khác tới, không tới lượt bọn họ phải nhọc lòng, nhân cơ hội vớt vát mới là việc đứng đắn.

Lương Thú và Cao Lâm đã chứng kiến quá nhiều những kẻ sâu mọt như thế, Hoa Bình Dã cũng hiểu nội tình, hắn ta không tiện nhiều lời, chỉ nói: "Nếu biết được Vương gia tới thành Thuý Cầu, bọn chúng có lẽ sẽ thu liễm lại một chút."

Lương Thú đưa thư mật cho Liễu Huyền An: "Về xe ngựa đi, trước mắt theo ta tới thành Thuý Cầu một chuyến, trên đường đi nếu rảnh rỗi sẽ xem qua quỹ đạo hoạt động của Hoàng Vọng Hương."

Lúc này Hoa Bình Dã mới chú ý tới dưới tán cây còn có hai người, hắn ta liếc nhìn hai lần, khẽ hỏi Cao phó tướng: "Vị này chính là Liễu nhị công tử trong lời đồn hả?'

Cao Lâm ngạc nhiên, ngươi được lắm, liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi?

Hoa Bình Dã nói: "Cũng không khó mà." Dù sao thì lúc trước cả thiên hạ đều đồn rằng công chúa muốn gả cho Liễu nhị công tử, người có được diện mạo như vậy thực sự không nhiều lắm.

Hắn ta lại tiếp tục đoán mò: "Lần này Vương gia muốn mời Liễu nhị công tử về vương thành là để gặp mặt công chúa à?"

Lương Thú quay đầu lạnh lẽo liếc một cái.

Hoa Bình Dã rùng mình, thức thời ngậm miệng lại.

Liễu Huyền An ngồi trong xe ngựa, đọc kỹ thư mật một lần. Có lẽ vì muốn che đậy sự cố ý dung túng của quân địa phương, cho nên Hoàng Vọng Hương trong thư mật được miêu tả là một kẻ vô địch mê hoặc lòng người, thân cao chín thước, được người người ủng hộ, khen ngợi hùng hồn vài trang lận, chẳng có chữ nào hữu ích.

Đến cả A Ninh cũng không đọc nổi nữa, bực tức nói: "Sao đám người này lại vô dụng như vậy chứ! Cùng là người trong quân, ấy thế mà chẳng so được bằng một cọng tóc của Vương gia, có khi ta còn làm tốt hơn bọn hắn."

"Ngươi và Vương gia muốn thiên hạ an ổn, nhưng bọn họ lại ước gì hỗn loạn tiếp tục không ngừng." Liễu Huyền An nói, "Mục đích khác nhau, cách thức và kết quả tất nhiên cũng sẽ khác nhau, không có nghĩa là ai thông minh hơn, ai ngu dốt hơn."

Y gấp thư mật ngay ngắn rồi cho vào lại bao thư. A Ninh hỏi tiếp: "Nếu đã có lưu dân, vậy chắc chắn cần dược liệu, chúng ta có cần chuẩn bị trước một ít không ạ?"

"Sợ là không dễ mua đâu." Liễu Huyền An nghĩ nghĩ, "Thôi được, ngươi đi bàn bạc với Cao phó tướng trước đi."

A Ninh vâng lời, khom lưng chui ra khỏi xe ngựa. Một lát sau, màn xe lại nhoáng lên, Lương Thú lại vào ngồi.

"Sao rồi?"

"Tốt nhất không nên đọc."

Lương Thú cười: "Ta cũng nghĩ như vậy, ngươi cứ coi như xem truyện hài đi, nhìn một gã người đời vì để thoả mãn ham muốn riêng mà có thể vô liêm sỉ ngớ ngẩn đến mức độ nào."

Liễu Huyền An trả lại thư mật: "Có điều, Hoàng Vọng Hương có thể tập trung một số lượng đông đảo nhân mã trong thời gian ngắn ngủi như vậy, chắc chắn có chỗ hơn người, Vương gia phải chú ý nhiều hơn."

"Cái này thì không cần." Lương Thú nhìn y, thản nhiên thốt ra một câu, "Dù sao nếu bị thương thì cũng có người chữa trị cho ta."

+++++++

22/09/2023

Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555