Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về

Chương 37



Ném tất cả ra cho sói ăn

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Lần này lên đường phải cưỡi ngựa cho nhẹ, không thể sử dụng xe ngựa đi vào đường nhỏ quanh co, con ngựa nhỏ chân ngắn của Liễu Huyền An tuy linh hoạt, sức chịu đựng cũng khá tốt, nhưng chạy rất chậm, cứ cộc cộc cộc cộc như thể thời gian được kéo dài vô hạn. Cho nên Hoa Bình Dã lại tìm cho y một con ngựa nâu, chân dài sánh ngang với Huyền Giao, có điều tính nó hơi kiêu ngạo, thấy ai cũng đá chân sau.

Cao Lâm đến phục: "Ngươi ngồi lên tổ tông này còn khó, thế mà lại để cho Liễu nhị công tử cưỡi nó?"

Hoa Bình Dã cũng rất ngạc nhiên: "Không được à? Nhưng mà đến cả Huyền Giao Liễu nhị công tử còn thu phục được, ta tưởng y là cao thủ thuần ngựa."

Hai người họ đang nói chuyện thì Liễu nhị công tử đứng bên cạnh đã bị con ngựa nâu kia doạ hoảng lùi về sau hai bước, cổ chân vấp phải một cây gậy gỗ nát, suýt chút nữa đặt mông vào vũng bùn.

Lương Thú kịp thời tiếp được y, tiện tay xách người đặt lên lưng Huyền Giao: "Ngồi cho vững, ngươi cưỡi nó."

Hai tay Liễu Huyền An chống lên yên ngựa: "..... Được."

Lương Thú xoay người sải bước lên con ngựa nâu, một tay ghìm cương ngựa, thấp giọng mắng: "Thành thật chút!"

Con ngựa nâu không nghe lời lùi ra sau, tuy trông nó có vẻ vẫn không cam lòng nhưng cuối cùng cũng không dùng dằng nữa, bốn vó giậm tại chỗ, không thèm hé răng.

A Ninh buộc chặt tay nải, cũng trèo lên một con ngựa lớn. Trên suốt quãng đường vừa rồi được nghe được trải qua nhiều chuyện, trong lòng hắn ta cũng có chút thay đổi, càng ngày càng trở nên thành thục hiểu chuyện, người cũng gầy đi mấy phần, nét trẻ con trên gương mặt dần rút đi, cằm nhọn hơn, dáng dấp như cành liễu đã vào xuân, càng ngày càng giãn ra.

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi thành Thuý Cầu trong ánh bình minh nhàn nhạt.

Lưu dân ngoài cổng thành bị đánh thức bởi tiếng ngựa hí, dáo dác mở to mí mắt nặng trĩu, bọn họ hoang mang nhìn đội ngũ bị bao phủ trong sương mù, phi nhanh như đạp gió, chớp mắt đã biến mất ở cuối đường núi.

......

Lúc mới ra khỏi thành, lưu dân tụ tập ven đường còn rất nhiều, nhưng đi khoảng vài ngày sau, số lượng lưu dân ít dần, mãi mới gặp được một gia đình năm người y phục rách rưới tả tơi, hộ vệ đi tới hỏi thăm tình huống, người thanh niên kia nói: "Nghe nói quan lớn của thành Thuý Cầu không mở cổng thành, đến đó cũng vô ích, chỉ có thể chết đói trong núi rừng, cho nên mọi người đều tới cậy nhờ thành Tam Thuỷ, ở thành Tam Thuỷ có lương thực để ăn."

Không ăn cơm nhất định sẽ chết đói, nhưng chưa chắc mưu phản sẽ không thể sống nổi, khi một người hãm sâu vào bước đường cùng, suy nghĩ tưởng như xa vời nhất chỉ là "sống sót", sẽ không suy xét nhiều liệu rằng lương thực ở thành Tam Thuỷ có dính máu của những người dân khác hay không, cũng sẽ không cân nhắc rằng trong số những người bị quan binh vây giết rốt cuộc có ai vô tội hay không.

Loạn lạc, không chỉ mỗi thói đời loạn lạc, mà còn có cả lòng người. Liễu Huyền An nói với A Ninh: "Bây giờ chỉ có một hộ gia đình thôi, sẽ không diễn ra cảnh cướp đoạt nữa, ngươi cho bọn họ một ít đồ ăn đi."

A Ninh lấy một chồng bánh từ trong tay nải ra, gói kỹ lại rồi đưa cho thanh niên kia: "Thành Thuý Cầu sẽ không mở cổng trong một thời gian ngắn, người dân trong thành cũng không còn cơm ăn, chút đồ ăn này các ngươi đi đường tiết kiệm một chút, chắc có lẽ sẽ kiên trì tới được thành Vạn Hoà, hoàn cảnh ở đó tốt hơn rất nhiều."

Thanh niên nọ cứ như đang nằm mơ, vợ hắn cũng lau nước mắt. A Ninh lại dặn dò tiếp: "Dọc đường đi các ngươi phải giấu đồ ăn thật kỹ, đừng ăn trước mặt người khác, cũng nhất định không được mềm lòng chia cho những lưu dân khác, nếu không sẽ không những không cứu được người khác, mà cũng không cứu nổi bản thân mình."

Một nhà năm người liên tục nói cảm tạ, sau đó đi tiếp về hướng đường núi.

Lương Thú hỏi Liễu Huyền An: "Ngươi dạy hắn à?"

Liễu Huyền An lắc đầu: "Không phải ta dạy."

"Cũng đúng." Lương Thú nói, "Chỉ có yên vui hưng thịnh mới nuôi ra được một đứa nhóc ngốc nghếch trong gia đình phú quý khá giả, sau khi chứng kiến nhìn nhận lòng người ở thời loạn lạc vài lần thì ngây thơ hồn nhiên gì cũng tan biến hết."

Liễu Huyền An lập tức nói lại: "Vậy mong muốn suốt đời này của Vương gia chẳng phải là biến Đại Diễm thành một đàn ngốc à?" Nói xong chợt ngẫm lại, "Có điều như vậy cũng không tồi, chỉ cần không phải kẻ đại gian đại ác, trong thành có thêm vài vị công tử ngốc ngốc ăn chơi nghịch ngợm, cả ngày chỉ đi khoe chim đấu dế, thực ra cũng khá xứng đôi với hai chữ 'hưng thịnh'."

Dù sao thì thịnh nào cũng là thịnh, dân chúng an nhàn hơn một chút cũng được. Lương Thú nghe Liễu Huyền An nói vậy, bỗng cảm thấy mấy đám nhóc hay trêu gà chọc chó trong phủ quan đáng yêu hơn vài phần, đương nhiên, đánh thì vẫn đáng đánh, đánh xong lại thả bọn nó ra tô điểm tiếp cho thời thái bình hưng thịnh cát tường.

Hôm nay, bọn họ bắt gặp một tiểu cô nương ở trong núi, khắp người dính bẩn, gầy yếu như con khỉ con, chỉ có đôi mắt to tròn tràn ngập ánh sáng. A Ninh lau mặt cho cô bé, rồi lại cho chút đồ ăn, mới đầu bọn họ còn tưởng đây là một đứa nhóc bị lưu dân bỏ roi, đang sầu muộn không biết sắp xếp cho cô bé như thế nào, sau đó trong rừng chợt có một người phụ nữ vội vội vàng vàng chạy ra, túm cô bé về phía mình, vừa kéo cổ tay vừa chạy.

"Ôi thẩm ơi, khoan đã ạ, bọn ta không phải người xấu!" A Ninh chặn người lại, "Chân của con gái thẩm đang bị trật khớp."

Hộ vệ nhanh chóng ngăn hai người lại, người phụ nữ có vẻ rất sợ hãi, vẫn đang run rẩy. A Ninh nhỏ nhẹ dỗ dành một hồi lâu mới kéo hồn nàng về được. Người phụ nữ lắp bắp nói, mình là người ở thôn Tiểu Triệu, mấy ngày trước có một đám quan binh xông vào thôn, nói rằng muốn thu quân lương, giết rất nhiều người, bởi vậy mà những thôn dân còn sót lại cũng chỉ có thể lẩn trốn trong tận núi sâu.

Cao Lâm thầm mắng một câu, cái thứ khốn nạn.

Việc này đơn giản chỉ có hai khả năng ——

Thứ nhất, lưu dân giả mạo thành trú quân, đốt giết cướp bóc, coi như là Lữ Tượng không làm tròn bổn phận.

Thứ hai, trú quân thực sự đã ngạo mạn đến mức ấy, nhân cơ hội khi tình thế đang không ổn định, giết hại dân chúng để béo bở túi tiền của mình, càng là sự vô trách nhiệm của Lữ Tượng.

Theo lời kể của người phụ nữ, đám quan binh kia cướp đồ xong vẫn chưa rời đi mà quang minh chính đại ở lại thôn Tiểu Triệu, hôm trước có vài thanh niên lớn gan xuống dò tình hình, thấy bọn chúng vẫn còn ở đó.

Liễu Huyền An nói: "Đi tiếp về phía trước, dưới eo núi này chính là thôn Tiểu Triệu, có lẽ sẽ tới kịp trước giờ Tý."

(Giờ Tý: từ 23:00 ngày hôm trước đến 01:00 sáng hôm sau)

"Đi thôi." Lương Thú quay đầu ngựa lại, "Đến xem xem rốt cuộc là súc sinh rúc từ đâu ra."

A Ninh liếc trộm vẻ mặt của Vương gia, cảm thấy...... đám cướp bóc kia chắc cũng chỉ có thể sống được đến giờ Tý.

Hắn ta băng bó vết thương cho cô bé kia rồi cũng vội vàng giục ngựa đi theo.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Liễu Huyền An và A Ninh trước mắt đã được rèn luyện khá tốt, không liên luỵ đến tốc độ của cả đoàn. Khi bóng đêm bao trùm, đoàn người cũng đã thuận lợi tiến vào thôn Tiểu Triệu, chỉ thấy trước cửa thôn cắm một ngọn cờ huênh hoang, bên trên có vẽ hoa văn của trú quân Đại Diễm. Mấy gã quan binh đang tuần tra qua lại, canh giữ một đống lửa trại sáng bừng, trên bàn bày sẵn rượu thịt để xua đi cái lạnh. Một gã kéo ghế ra ngồi xuống, tuỳ tiện rút một khúc xương ra gặm gặm hai miếng, có lẽ cảm thấy không ngon cho nên tiện tay ném cho con chó dại bên cạnh.

Con chó dại khẽ dịch xích sắt, hất bay lửa trại, một khúc củi đang cháy lăn ra nền đất, chiếu sáng một khoảng đất mới. Đồng tử Liễu Huyền An hơi co lại, bấy giờ mới phát hiện ra ở đầu xích sắt bên kia ấy vậy mà đang trói một người, tóc tai rối bù, trên người chi chít vệt nâu đen, hình như là máu.

Có lẽ vừa ngửi thấy mùi thịt, người nọ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn về phía con chó dại kia. Lũ quan binh cười phá lên, sau đó còn cố ý vứt một miếng thịt khác cho chó ăn, dùng chân giẫm lên sống lưng người nọ, kéo giật tóc, ép người nọ phải đoạt thức ăn với chó.

"Có ăn không kìa? Chẳng phải ngươi đói bụng lắm à, ăn đi chứ!" Quan binh không ngừng nhục mạ chế giễu người nọ, rồi rút ra một cây roi định quất, nhưng gã vừa mới giơ roi lên đã nghe thấy một tiếng "rắc" truyền đến từ tay mình, cả người nghiêng ra sau, kêu gào thảm thiết trên mặt đất.

"Cái thứ còn không bằng súc sinh." Cao Lâm buông tay ra, nhìn đám cặn bã trước mặt, "Ta cũng không biết Đại Diễm còn có loại binh lính như các ngươi đấy."

"Ngươi là ai?" Đám quan binh cảnh giác chạm vào kiếm, có lẽ thấy nhóm người này y phục ngăn nắp, không giống người thường, cho nên không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cảnh cáo, "Bọn ta là Dũng Tự doanh dưới trướng Tưởng đại nhân, phụng mệnh tới đây thu gom quân lương, ta khuyên các ngươi tốt nhất vẫn đừng nên xen vào việc của người khác."

"Tưởng đại nhân, Tưởng đại nhân nào, Tưởng Đào hay Tưởng Trung Khởi?"

"Đều...... Đều không phải, là Tưởng đại nhân Tưởng Uy."

"Một chức quan nhỏ bé không đáng nhắc tới, ngay cả tên họ cũng chưa đủ tư cách nói ra trước mặt Vương gia, ấy vậy mà lại nuôi ra được một lũ quỷ quái đi ức hiếp dân chúng như các ngươi." Cao Lâm nghe thế lập tức bùng lửa giận, ra hiệu cho thủ hạ đi cứu người thanh niên kia trước. A Ninh thấy người nọ hình như đang rất đói bèn xé một miếng thịt còn dư trên bàn đưa cho hắn, người nọ lại mím chặt miệng, không chịu ăn, giọng khàn đục: "Đây...... là chó mà ta nuôi, bị bọn họ giết thịt."

Tay A Ninh cứng đờ, không đành lòng, vội vàng bỏ thịt xuống rồi vào xe ngựa lấy thức ăn.

Liễu Huyền An đút cho thanh niên nọ vài ngụm nước, ở một bên khác, Cao Lâm đã đá cho lũ quan binh kia tả tơi rách nát, dọn sạch một đoạn đường. Lương Thú bước vào trong thôn, động tĩnh ở cổng thôn cùng với tiếng kêu gào thảm thiết đã đánh thức không ít người, bọn chúng vẫn còn đang ngủ dở, mơ mơ màng màng chạy ra ngoài, chưa kịp rõ đầu đuôi câu chuyện đã bị hộ vệ phủ Kiêu Vương bắt hết lại, tổng cộng gồm ba mươi sáu người, có văn thư và phê chuẩn đàng hoàng, cả bốn góc đều được ấn con dấu lớn đỏ tươi, đúng là trú quân chính quy của Đại Diễm.

Cho nên việc này còn đáng giận hơn cả việc lưu dân giả mạo, lưu dân chỉ hoá tà hoá ác khi đang vật lộn giữa sự sống và cái chết, nhưng đám người này cầm trong tay bổng lộc triều đình, lại nhục nhã dân chúng của triều đình, thực sự rất đáng chết.

Trong thôn vẫn còn một vài dân làng bị cầm tù, đa phần là những nữ tử trẻ tuổi, có thể thấy đám khốn nạn kia ngay cả nửa chữ ác cũng không bỏ lại được. Người thanh niên nọ là con trai của trưởng thôn, tên A Dũng, hôm đó hắn ta đã che chở cho rất nhiều người chạy trốn ra khỏi đường mòm, bản thân lại bị rớt phía sau, vốn định đồng quy vu tận với đám cướp, nhưng dù sao cũng đơn độc lẻ loi, mấy ngày nay đã phải chịu đựng rất nhiều hình thức tra tấn vô nhân đạo.

Cao Lâm đá một kẻ đang không ngừng rên rỉ trên mặt đất: "Có bao nhiêu đội như các ngươi được phái đi?"

"Bọn ta, bọn ta chỉ biết Tưởng đại nhân phái đi ba đội nhân mã, còn lại hình như đều ở doanh trại, muốn đánh giặc, việc thứ nhất là phải thu gom quân lương, tốc độ còn phải thật nhanh, không lại bị người ta đoạt trước."

Trên Tưởng Uy hai cấp nữa mới là Tưởng Đào, lên thêm một bậc nữa mới là Tưởng Trung Khởi, lại lên một bậc nữa mới là Lữ Tượng. Gã Tưởng Uy chưa từng nghe danh này lại có thể phái đi ba đội nhân mã, vậy nếu cả khu trú quân kia đều được thả ra, chẳng phải sẽ nhũng loạn dân chúng trong phạm vi mấy trăm dặm này không có ngày nào yên ổn được à?

Mà trú quân đáng lẽ ra không thể nào thiếu lương thực được, không ai hiểu rõ vấn đề này hơn Lương Thú, cho nên cũng không ai phừng phừng lửa giận hơn hắn. Những nữ tử trẻ tuổi được giải cứu vẫn đang khóc thút thít, chân người thanh niên nọ cũng bị tra tấn gần như lộ ra cả xương trắng, Lương Thú khẽ nhắm mắt lại, ra lệnh: "Ném tất cả ra cho sói ăn."

"Vâng!"

Hộ vệ kéo đám người trên mặt đất ra ngoài cổng thôn, tiếng kêu xin thảm thiết dần ẩn mình vào sâu trong đêm tối. Cao Lâm nói với A Dũng: "Tiểu huynh đệ, ngươi làm tốt lắm, nhưng bọn ta phải nhanh chóng lên đường, không thể ở lại bảo vệ thôn làng này, sau này có thể còn sẽ có những đám cướp như thế nữa, ngươi hãy tự mình quyết định rằng sẽ dẫn những người còn lại vào trong núi, hay là vẫn muốn tiếp tục ở lại nơi này."

"Ta biết rồi." Thanh niên nọ thở hổn hển, "Ta sẽ bàn bạc với ông nội."

"Được." Cao Lâm nói, "Bảo trọng."

"Đại ca!" Người nọ gọi Cao Lâm lại, do dự nhìn ra ngoài sân, "Ban nãy ta nghe thấy các ngươi nói, Kiêu......"

Cao Lâm vỗ vai hắn ta: "Ngươi yên tâm, Vương gia tất nhiên sẽ đòi lại công bằng cho người dân."

+++++++

26/10/2023

Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555