Con Hồ Ly Đáng Yêu Với Muôn Ngàn Chiêu Trò

Chương 12: Đến để phụ mẹ ạ



Đến chiều vẫn là bốn tiết như buổi sáng.

Thực ra, về cơ bản, một học sinh lớp mười hai tiêu chuẩn là phải học xong tất cả những nội dung cần học, thời gian còn lại chỉ dành để luyện các loại đề nhằm bổ sung những chỗ còn thiếu sót. Nhưng đối với Trần Gia Ngư thì quả thực không còn kiến thức gì cần phải bổ sung. Bởi dẫu sao thì cậu cũng làm bài thi tuyển sinh đại học hàng trăm lần rồi, nhiều đến nỗi cậu còn nhớ hầu hết mọi dấu câu.

Vì đây là lớp học thêm hè nên không quá hình thức, lớp tự học buổi tối được miễn, nhưng giáo viên mỗi môn đều tuân thủ nguyên tắc không để học sinh lớp mười hai tương lai lãng phí một phút giây nên đã phẩy tay áo, lần lượt mang bài thi đến, rồi mặc kệ ánh mắt ai oán của đám học sinh mà rời khỏi với công lao và cống hiến thầm kín.

Bốn tiết học cứ trôi qua một cách nhạt nhẽo như thế.

Tan học.

Ngoại trừ đám học sinh phải trực nhật ngày hôm đó thì những người còn lại bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Trong khi nhét sách vào cặp, Chu Thư quay sang phía Thái Giai Di và hỏi: "À này, nhà cậu ở đâu thế?"

Thái Giai Di nói một địa chỉ ra.

Chu Thư có chút tiếc nuối: "Ở đấy à, thế thì không cùng đường rồi, không về cùng được với nhau."

Thái Giai Di mỉm cười: "Đúng thế."

“Á!” Chu Thư đột nhiên hét lớn một tiếng. Thì ra là có một bàn tay vươn ra từ đằng sau, nắm lấy đoạn tóc đuôi ngựa của cô và giật một cái.

Chu Thư tức giận quay đầu lại hét lên: "Hầu Tử Phàm, rỗi hơi hả, kéo bím tóc của tôi làm gì!"

Hầu Tử Phàm vừa chạy vừa quay đầu lại, cười tí tửng hô ta: "Ai làm kéo bím tóc của bà sướng vậy, kìm không nổi!"

Chu Thư trừng mắt nhìn bóng lưng của Hou Hầu Tử Phàm, nghiến răng nghiến lợi: "Tên khốn trẻ con này!"

Sau khi thu dọn sách vở xong, Thái Giai Di xách cặp lên và nở nụ cười rạng rỡ với Trần Gia Ngư: “Bái bai, hẹn ngày mai gặp lại.” Sau đó bước ra khỏi lớp với Chu Thư.

Vài phút sau, Chen Jiayu cũng bước ra khỏi lớp học.

Chợ nông dân đường Vĩnh Thanh.

Giống với bất kỳ chợ bán thức ăn nào khác, nó ồn ào, tấp nập, và thậm chí còn khá bẩn thỉu và lộn xộn. Có rất nhiều vết bẩn và lá rau bị vứt trên mặt đất, không khí thì tràn ngập mùi bùn đất của rau tươi, mùi tanh của thịt và mùi thơm của gia vị được rang lên.

Giờ đang là giờ tan sở nên khu chợ khá sôi động với hàng loạt người đến và đi.

Trước một quầy bán cá nào đó, Nguyễn Tú Liên mặc tạp dề đang ngồi xổm trước dòng nước thải chảy ngang, làm cá rất điêu luyện.

Như một màn ảo thuật, chỉ sau hơn chục giây, con cá đen to nặng ít nhất hai tạ đã được cạo sạch vảy, mổ bụng, moi mang và nội tạng, sạch bóng.

"Xong rồi."

Đưa tay với một chiếc túi ni lông, bỏ con cá đã làm sạch sẽ vào đó rồi đưa cho vị khách trước mặt.

Đối phương nhận lấy túi xách, cầm điện thoại hỏi: "Quét ở đâu?"

"À, ở đó." Nguyễn Tú Liên chỉ vào mã QR được bọc nhựa treo bên cạnh, nhiệt tình nói: "Đừng quên lấy bao lì xì, bao lì xì dạo gần đây khá nhiều, có khách vừa quét được hơn năm tệ đấy.”

Sau khi người mua cá rời đi, bà cúi xuống nhặt ống nước lên, bắt đầu rửa sạch đống bừa bộn trên mặt đất.

"Mẹ."

Nguyễn Tú Liên ngẩng đầu lên thì sửng sốt khi thấy chàng thanh niên cao to trước mặt.

"Gia Ngư? Sao lại đến đây làm gì?"

"Hôm nay không có lớp tự học buổi tối nên con đến để phụ mẹ ạ." Trần Gia Ngư cười nói.

"Giúp? Đùa à, con thì giúp cái gì?" Nguyễn Tú Liên nhíu mày, đuổi cậu về với vẻ mặt chán ghét: "Đi đi, mau về nhà làm bài tập."

"Không phải là làm cá, bán cá thôi sao? Chẳng nhẽ còn khó hơn thi đại học?" Trần Gia Ngư giật ống nước khỏi tay bà, vừa xả xuống đất vừa nói, "Hơn nữa chợ sắp đóng cửa rồi, đến lúc đấy mẹ con mình về một thể."

...

Do không thể khiến con trai đổi ý nên Nguyễn Tú Liên đành mặc kệ cậu ở đây.

Lúc này, một chủ sạp cá khác bên cạnh giơ ngón cái lên khen: "Chị Nguyễn, Gia Ngư nhà chị giỏi thật đấy, vừa đẹp trai, vừa học trường trung học trọng điểm, không những thế còn rất hiếu thảo, biết điều. Chị có phúc thật đấy, nếu con em mà biết quan tâm ba mẹ bằng một nửa cháu nó thôi thì tốt biết mấy."

Khóe miệng của Nguyễn Tú Liên không khỏi cong lên, sau đó nói: "Quên đi,

Hôm nay không biết ngày gì mà lại chạy đến đây phụ mẹ. Em khen nhiều như thế lát nữa đuôi nó lại vểnh lên trời đấy."

Chủ sạp cá lại hỏi Trần Gia Ngư: "Năm mấy cấp ba rồi?"

“Sắp lớp mười hai rồi ạ.” Trần Giai Ngư đáp.

"Cũng biết sắp bước sang lớp mười hai rồi cơ à!" Nguyễn Tú Liên thu dọn quầy hàng nói: "Lần này thì thôi, nhưng lần sau đừng có chạy tới chỗ của mẹ. Nếu rảnh thì lấy sách mà đọc, như vậy sau này mới thi được vào một trường đại học tốt... "

Trần Gia Ngư liên tục gật đầu.

Đang trò chuyện thì điện thoại di động của Nguyễn Tú Liên reo lên. Bà tháo găng nhựa, lấy điện thoại di động từ trong túi tạp dề ra.

"Xin chào, ông chủ Lý."

"Bây giờ ông muốn hai con cá quả và ba con cá diếc?"

"À, vâng vâng vâng..."

"Được, được, tôi mang đến cho ông luôn đây."

Đợi Nguyễn Tú Liên nói chuyện điện thoại, Trần Gia Ngư lập tức nói: "Có nhà hàng muốn lấy cá phải không, mẹ cứ đi giao cá đi, chỗ này để con."

Nguyễn Tú Liên không yên lòng: "Một mình con ở đây có ổn không?"

Trần Gia Ngư gật đầu.

"Chị Nguyễn không phải lo. Nếu cháu nó có gì không hiểu thì còn tôi đây." Ông chủ bên cạnh nhiệt tình nói.

Lúc này Nguyễn Tú Liên mới thấy yên tâm, vừa cởi tạp dề vừa dặn dò: "Nhớ kỹ, cá diếc mười lăm tệ, cá sạo và cá gai hai mươi hai tệ, cá quả hai mươi lăm tệ, trắm cỏ và cá vền trắng mười ba, cá mè hoa mua hết thì mười tệ một cân, còn mua lẻ thì hai mươi lăm tệ một con... Nếu không nhớ giá thì hỏi chú Hồ. Mà bây giờ đã muộn rồi, bán rẻ hơn chút cũng được." Sau khi ngừng một lúc, bà chỉ vào mấy con cá chết đặt bên cạnh, "Nếu ai mua đống này thì bán nửa giá, nếu không có ai mua thì cũng không sao, lát nữa mang về nhà xử lý.”

"Dạ, vâng."

Nguyễn Tú Liên lấy số cá mà khách hàng yêu cầu rồi vội vàng rời đi.

Trần Gia Ngư ngồi thẳng lại, nhìn đám đông xung quanh và đột nhiên hét lớn.

"Bán cá đây, vừa tươi vừa rẻ, vừa đẹp da lại vừa bổ não, ít mỡ, nhiều đạm, không còn nhiều lắm, mua ngay kẻo hết!"

Một tiếng gào to như vậy quả thực thu hút sự chú ý của khá nhiều người.

Một cô gái trẻ tuổi mặc bộ đồ trắng đi tới, chỉ vào chậu cá và hỏi: "Cá diếc bán thế nào?"

"Mười lăm tệ một cân, giá chuẩn, không thêm không bớt." Trần Gia Ngư nhe răng cười, lộ hàm răng trắng nõn, "Chị, có thấy cá diếc nhà em tươi không, thật ra cá diếc không chỉ vừa tươi vừa mềm mà còn ăn rất ngon nữa. Ăn nhiều có thể kiện tỳ ích vị, hỗ trợ tiêu hóa, hơn nữa đẹp như chị mà ăn còn có tác dụng dưỡng da, làm đẹp, da dẻ sẽ càng hồng hào sáng bóng hơn.”

Cô gái mỉm cười: “Dẻo miệng như này xem ra chị không mua không được rồi, vậy cho hai con đi.”

"Dạ, chị đợi một chút, em chọn cho chị hai con ngon nhất!" Chàng thiếu niên này vốn đã đẹp trai, nay còn luôn miệng cười một tiếng "chị" hai tiếng "chị" khiến khóe miệng của cô gái không nhịn được mà cong lên.

"Hai con sáu lạng một cân, hai mươi tư tệ hai xu. Chị, cho em xin hai mươi bốn tệ là được rồi." Trần Gia Ngư báo giá, sau đó hỏi: "Có cần em làm luôn không?"

Cô gái quét mã QR để thanh toán rồi gật đầu: “Có.”

"Không thành vấn đề."