cầm đao, đi Ninh Châu giết hết bạn bè người thân của tên Lý Hàng kia cho tao, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!”
Dương Thiện Tề ngẩng phất đầu dậy, đổng tử anh ta run lên.
Anh ta nhìn Ngụy Hoành bằng ánh mắt không thể tin nối.
Đây còn là gia chủ trí tuệ uy nghiêm thường ngày sao?
Gia chủ bây giờ giống như một con chó già phát điên, mắt long lên sòng sọc, điên cuồng!
“Dương Thiện Tề, chúng mày đều là cô nhi được tao.
nhặt về.”
“Tao cho chúng mày cơm ăn, áo mặc, còn cho chúng mày thân phận thể diện, bây giờ là lúc báo đáp tao rồi”
Vừa nói, Ngụy Hoành vừa đón lấy một con dao găm từ người bên cạnh, đưa cho Dương Thiện Tề: “Đi, đến Ninh Châu, giết hết người nhà tên Lý Hàng đó cho tao!”
Hai tay Dương Thiện Tề run rẩy nhận lấy con dao.
Anh ta chậm rãi đứng dậy, cúi gập người chào Ngụy Hoành, sau đó quay người bước đi.
Ngụy Tiêu Dương đã băng bó xong vết thương, đứng cạnh nói một câu: “Gia chủ, Dương Thiện Tề không phải là đối thủ của Lý Hàng, hắn đi cũng chỉ tìm cái chết thôi.”
“Chỉ là một con chó, chết thì thôi!”
Ngụy Hoành nói với Ngụy Tiêu Dương: “Tình hình của cậu bây giờ thế nào rồi?”
“Bị chút nội thương, nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục.”
Ngụy Hoành trầm giọng nói: “Tôi đã gọi điện cho lão tam và lão tứ từ nước ngoài về rồi.”
“Đến lúc đó, ba anh em các người mang đầy đủ nhân mã đi Giang Châu.”
“Đao gia đã chết, Tống gia sau lưng ông ta chắc chắn sẽ không ngồi yên không quản”
“Tống gia chắc chắn sẽ phái người đến tiếp nhận lại Giang Châu trong thời gian ngắn nhất, chúng ta phải nhanh hơn chúng một bước!”