Cơn Lốc Yakuza

Chương 187: Không thể kiềm chế Gầm thét!



Không thể kiềm chế Gầm thét!

Thôi Hải Phong rống lên như một kẻ điên!

“Nếu hôm nay ông đã đến thì hãy cùng hai ông bà già này vào quan tài luôn đi!”

Thôi Hải Phong vừa nói xong, ở cửa có vài người đàn ông cường tráng mỉm cười tiến lên.

Hứa Hiếu Dương đứng lên, nhìn Thôi Hải Phong chằm chằm, nói: “Ông cho rằng đánh được tôi thì tập đoàn Lăng Tiêu sẽ sụp đổ sao?”

“Tôi nói cho ông biết, tập đoàn Lăng Tiêu không phải của một mình tôi. Con gái tôi, con rể tôi và con trai tôi đều sẽ thừa kết”

“Ha ha ha ha..” Thôi Hải Phong cười lớn. “Không cần nói đến thằng con trai rác rưởi của ông đâu.”

“Tôi đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Hàng!”

“Về phần con gái ông và người vợ quê mùa đó”

“Gần đây, tôi và con trai tôi cũng đã chơi các thể loại rồi, cảm thấy hơi chán, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt”

“Bây giờ ông có thể tưởng tượng chút, sau khi tôi lột sạch quần áo của con gái và vợ ông, chơi trên giường một trận rồi ném xuống tầng hầm để chúng đói vài ngày”

“Phương pháp này cũng giống như nuôi chó vậy. Đợi khi chúng đói đến mức không chịu đựng được nữa thì sẽ tự khắc quỳ xuống van xin tôi cho chúng ăn”

“Cầu xin tôi cho chúng quần áo và ngoan ngoãn nghe lời như những con chó”

“Nếu tôi đột nhiên tốt bụng, có lẽ tôi sẽ để con gái của ông sinh một đứa con trai cho tôi.”

“Chỉ tiếc lúc đó có lẽ trên người ông đã có giòi rồi! Ha ha ha, ha ha ha..”

Tiếng cười không thể kiềm chết “Ăct”

Đột nhiên, cổ họng Thôi Hải Phong bị bóp nghẹt từ phía saul Tiếng cười của ông ta đột ngột dừng lại.

Hứa Hiếu Dương mừng rỡ nhìn Lý Hàng đứng sau Thôi Hải Phong!

Cùng lúc đó, Triệu Tứ cũng vội vàng đi từ bên ngoài vào.

“Chủ tịch, ông không sao chứ ạ?”

Triệu Tứ vừa dứt lời, mấy tên đàn ông cường tráng gầm lên lao về phía Lý Hàng và Triệu Tứ.

Những người này bề ngoài cao lớn cường tráng, nhưng đối với Triệu Tứ, bọn họ chỉ như cá nằm trên thớt, vài đường liền có thể thu xếp.

Để có thể trở thành vệ sĩ đắc lực cho Hứa Hiếu Dương, ngày thường Triệu Tứ làm việc rất vất vả.

Anh ta ra tay vô cùng tàn nhãn, những người đàn ông cường tráng đó đều bị đánh gãy tay chân.

Sau đó bị lôi đi ném ra ngoài cửa.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Thôi Hải Phong.

“Chúng mày định làm gì?”

“Tao là người của Tô Chính Quốc, đệ nhất gia tộc ở Giang Châu!”

“Ông ta đã yêu cầu tao làm tất cả những chuyện này!

Nếu dám động đến tao thì chúng mày chết chắc rồi!”

Lý Hàng tiện tay ném Thôi Hải Phong xuống đất, giao ông ta cho Hứa Hiếu Dương và Triệu Tứ xử lý, còn anh thì bước ra khỏi phòng bệnh.

Những người đàn ông cường tráng ngoài cửa kia đã bị Vương Tiểu Thất xử lý xong.

Vương Tiểu Thất cung kính nói với Lý Hàng: “Đại ca, nhà họ Tống đã có động tĩnh rồi”

Lý Hàng tựa vào lan can ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn trăng sáng.

“Có bao nhiêu người đến?”

“Tất cả người của Mã Nam Lăng An Hải đều đi!”

“Có hai đại ca đứng đầu thế giới ngầm của thành phố, mang theo cả những sát thủ ưu tú của họ đến Ninh Châu”

Lý Hàng khẽ gật đầu.

“Xem ra Ninh Châu sẽ vô cùng náo nhiệt đây”

“Đêm nay là một bài kiểm tra lớn đối với Nhị Ngưu và Bằng Phi, cũng như toàn bộ thế giới ngầm Ninh Châu”

“Nếu bài kiểm tra này được thông qua, sức mạnh của họ sẽ có bước nhảy vọt”

Vương Tiểu Thất vội vàng nói: “Đại ca yên tâm, các anh em tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong đợi của anh!”

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của biệt thự nhà họ Tô.

Tống Đình Kiệt nhàn nhã thưởng thức trà đen, Tống Viễn thì đang yên lặng đứng bên cạnh.

Nhiệm vụ của Tống Viễn là bảo vệ Tống Đình Kiệt.

Theo như ông ta thấy, Tống Đình Kiệt hoàn toàn không cần ông ta bảo vệ.

Dù gì thì Tống Đình Kiệt cũng là một cao thủ.

Tuy rằng kỹ năng không bằng ông ta, nhưng so với toàn bộ Giang Châu thì e rằng không ai có thể làm Tống Đình Kiệt bị thương.

Chuyến đi đến Giang Châu này được định sẵn là tẻ nhạt như một chuyến du lịch.

“Cậu hai quả nhiên túc trí đa mưu, thông minh sáng suốt!”