Phải biết rằng bản thân ông ta cũng là cao thủ đứng đầu gia tộc họ Lỗ.
Khoảng cách giữa ông và tông sư cũng chỉ cách một bước chân.
Nhưng rõ ràng, hai người trước mặt này mới là tông sư thực sựt Hai vị tông sư này cùng lúc bảo vệ một người, rốt cuộc thân phận của vị thiếu gia này cao quý đến mức nào.
Đây mới chính là thiếu gia trong gia tộc quyền quý thực sự.
Toàn thân cậu ta tràn đầy vẻ tinh tế và tao nhã mà người thường không có được.
Ngay cả việc bước đi cũng rất khác.
Uông Nghị Sênh ở trong mắt Lỗ Diệu Quang còn tinh xảo hơn cả một món đồ thủ công!
Sự xuất hiện của Uông Nghị Sênh đã xua tan cơn tức giận của Lỗ Diệu Quang.
Mấy người họ ở trong phòng khách trò chuyện vui vẻ.
Lúc này, quản gia lại vội vội vàng vàng đi vào.
Quản gia vốn định ghé vào tai Lỗ Diệu Quang nói nhỏ.
Kết quả, Ngô Chí Vinh ở bên cạnh chen vào một câu: “Ông Lõ, bây giờ tính ra chúng ta cũng là thuộc hạ của cậu Uông, có chuyện gì mà phải giấu cậu Uông chứ?”
“Nếu là chuyện tốt thì nói ra để mọi người cùng vui”
“Nếu là chuyện xấu, nhà họ Lỗ mấy người không thể tự mình giải quyết”
“Để cậu Uông giải quyết không phải biến thành chuyện nhỏ rồi sao?”
Uông Nghị Sênh cực kỳ hài lòng với lời nịnh hót của Ngô Chí Vinh.
Anh ta khẽ gật đầu nói: “Ông Ngô nói đúng lắm”
“Nếu ông Lỗ gặp chuyện khó giải quyết vậy thì cứ nói với †a, ở Thượng Hải này không có việc gì ta không làm được”