Thôi Thiên Tứ đứng cạnh vừa nhìn đã thấu tam tư xau xa của Chu Hạn Văn.
Hắn nhếch mép cười lạnh lùng.
Đi đến bên cạnh Chu Hạn Văn mỉm cười và nói: “Cô ta tên là Hứa Mộc Tình, là em họ tôi, cũng là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu.”
Không đợi Chu Hạn Văn lên tiếng, Thôi Thiên Tứ lại nói: “Tập đoàn Lăng IÊN mua mộtmiếng đất vô dụng, NAnemuoyÓ ụ tốn mất hai mươi “Bây giờ nguồn vốn của tập đoàn đã xuất hiện lỗ hổng rất lớn.”
“Trong tháng này, chắc sẽ phải tuyên bố phá sản”
“Cô ta đến buổi tiệc này chắc chắn là để tìm kiếm người giúp đỡ”
“Nếu cậu Chu chìa “cành ô liu” cho cô ta, cô ta chắc.
chắn sẽ tiếp nhận đó!” #&Mắt Chu Hạn Văn sáng lên, sau đó ngoắc Thư Ký bên cạnh.
Thư ký vừa đến gần, hắn liền nói nhỏ vài câu với thư ký.
Thư ký lập tức gật đầu, bước về chỗ nhóm Hứa Mộc Tình đang đứng.
Thư ký đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình, chìa một tấm danh thiếp cho cô rồi nói.
“Sau khi buổi tiệc kết thúc, chủ tịch nhà tôi sẽ đợi Hứa tiểu thư ở trong phòng tổng thống”
Hứa Mộc Tình cau mày: “Sao tôi phải đi?”
“Nếu Hứa tiểu thư đến, vấn đề tài chính của tập đoàn nhà cô sẽ được giải quyết.”
“Nếu Hứa tiểu thư không đến, ngày mai tập đoàn của cô sẽ chính thức phá sản!”