Cùng lúc đó, tất cả các phóng viên báo đài có mặt đều sững sờ.
Không ai nghĩ rằng Triệu Đắc Hiền lại có thể ngang ngược như vậy.
Triệu Đắc Hiền thấy những người này ngẩn người nhìn thì không khỏi ngẩng đầu lên.
Anh ta thầm đắc ý, Hừ, đây gọi là răn đe!
Phải cho đám điêu dân này biết thế nào là †ỏ thái đội Anh ta lạnh mặt nói: “Cô là cái thá gì, nói không có là không có sao? Dưới cái thế giới này lời cô nói là được sao?”
“Nếu tôi nói các người vi phạm nội quy thì các người chính là đã vi phạm!”
Nói xong, Triệu Đắc Hiền vươn tay chỉ xung quanh: “Nhìn xem các người làm ra cái gì, là thứ rách nát gì chứ!”
“Đây là thành phố”
“Trong khu phồn hoa như vậy mà các người lại trồng cỏ dại, cây gãy!”
“Cái gì gọi là tàn phá thiên nhiên, đó chính là các người!”
Ngông cuồng!
Khoa trương!
Triệu Đắc Hiền phát huy hết mức cái gọi là răn đe của mình.
Lúc này, mọi người trước mặt đều ngậm chặt miệng.
Không ai phản bác, cũng không ai lên tiếng!
Dường như sự hô hấp của họ đều đã dừng lại Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Đắc Hiền vô cùng hài lòng.
Anh ta liếc nhìn Bùi Tri Liêm bên cạnh, ý bảo phải học hỏi mình thêm, cậu vẫn quá mềm lòng, Bùi Tri Liêm gật đầu liên tục rồi nở cười nịnh nọt.
“Còn có, không cần nói gì nữa, căn nhà này là công trình phi pháp!”
“Ai cho phép các người anh xây một căn nhà thấp như vậy?”
“Ai cho phép các người làm ngôi nhà trở thành thế này!?”
“Ai cho các người cái gan lớn như vậy, biến ngôi nhà thành hình dạng quỷ quái này?”
“Là tôi cho đó.”
Lúc này, không xa phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, “Ha hai Tôi biết mà, ở đây chắn hắn có thủ đoạn gì đó.”