Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 804: Vạn Kiếm Quy Tông 1



Tông môn trong ca dao giang hồ, có một số cả vài ngàn năm rồi chưa từng thay đổi, một số khác thậm chí có thể bị đào thải chỉ sau mười mấy năm lên bảng. Đây là chuyện rất bình thường.

Giang sơn đời nào cũng có người tài, trừ tông môn cỡ Đại Quang Minh Tự, rất ít tông môn dám nói mình có thể tồn tại lâu dài.

Thương Lan Kiếm Tông được truyền thừa không, ngắn, lịch sử đã chừng ngàn năm. Ngày trước khi còn Ngụy Quốc, Thương Lan Kiếm Tông và Ngụy Quốc là nương tựa lẫn nhau.

Giờ Ngụy Quốc đã mất, trở thành Ngụy Quận, Thương Lan Kiếm Tông cũng dùng tốc độ mắt thường thấy được suy sụp, lúc này thậm chí đã tới mức bị người ta tới tận cửa sỉ nhục.

Người trung niên này chính là bang chủ Nộ Giang Bang, Thất Sát Đao - Từ Bắc Quy, cũng coi là người Ngụy Quận.

Chỉ có điều mấy năm trước Từ Bắc Quy không có danh tiếng gì. Nộ Giang Bang dưới trướng hắn cũng chỉ là thế lực nhị lưu trong Ngụy Quận, mặc dù không yếu nhưng cũng chẳng hề mạnh.

Cò hôm nay không biết Từ Bắc Quy nhận được cơ duyên gì, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đồng thời chỉnh hợp lại ngb, chém giết chiếm đoạt khắp nơi trong Ngụy Quận, đã trở thành bang phái lớn nhất Ngụy Quận.

Nếu nói trong Ngụy Quận này còn ai mạnh hơn Nộ Giang Bang, vậy chắc chẩn là Ngụy Quận Thương Lan Kiếm Tông.

Nhiều lăn nghe ngóng, thậm chí nhiều lần thăm dò kiểm tra, Từ Bắc Quy rốt cuộc xác nhận được. Thương Lan Kiếm Tông đã suy yếu, Liễu Công Nguyên e rằng không sống được bao lâu nữa.

Lần này Từ Bắc Quy đánh tới cửa là do một đệ tử Thương Lan Kiếm Tông mua đồ trong một phiên chợ tại Ngụy Quận, tình cờ phát hiện một bảo vật, nảy sinh xung đột cùng Nộ Giang Bang.

Thứ này là Nộ Giang Bang phát hiện trước, thế nhưng Thương Lan Kiếm Tông lấy thực lực minh ra, cực kỳ bá đạo không để Nộ Giang Bang vào mắt, còn mở miệng nói sẽ phế bỏ bọn họ.

Cuối cùng mọi chuyện ồn ào lớn hơn, đám người động thủ, người của Nộ Giang Bang chịu thiệt. Thế nên Từ Bắc Quy vừa vặn nhân cơ hội này dẫn người tới gây sự với Thương Lan Kiếm Tông.

Sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Từ Bắc Quy quả quyết phát triển thế lực Nộ Giang Bang tại Ngụy Quận, không nói những điểm khác, hản thật sự phát triển được Nộ Giang Bang không tệ, nhưng luôn có một chuyện khiến hắn khó chịu, đó là Thương Lan Kiếm Tông.

Thương Lan Kiếm Tông hùng bá Ngụy Quận bao năm như vậy, thậm chí khi Ngụy Quốc còn tồn tại, Thương Lan Kiếm Tông là tông môn đệ nhất Ngụy Quốc, võ giả bản xứ cùng các thế lực đều quen với sự †ồn tại của Thương Lan Kiếm Tông. Cho dù lúc này Thương Lan Kiếm Tông đã xuống dốc, mọi người vẫn vô thức cho rằng Thương Lan Kiếm Tông là tông môn đệ nhất Nguy Quận. Sự kính sợ Thương Lan Kiếm Tông đã ghim sâu tới tận xương tủy.

Nộ Giang Bang của Từ Bắc Quy có mạnh hơn nữa thì trong mắt mọi người vẫn không bằng Thương Lan Kiếm Tông.

Cho nên thời gian vừa qua, Từ Bắc Quy vẫn luôn nghĩ cách giải quyết vấn đề này, mãi tới khi xảy ra chuyện như vậy, Từ Bắc Quy mới phản ứng lại. Có vẻ mình chẳng cần tính toán tới lui như vậy.

Thương Lan Kiếm Tông suy yếu vốn là sự thật, mình đã nắm chắc đối phó với với Thương Lan Kiếm -Tông, còn phải làm những chuyện linh tỉnh kia làm gì? Trực tiếp đánh lên Thương Lan Kiếm Tông, xốc thẳng chân tướng suy yếu của Thương Lan Kiếm Tông cho mọi người thấy là được. Để người của Ngụy Quận đều biết rốt cuộc ai mới là tông môn đệ nhất của Ngụy Quận.

Chính do suy nghĩ này, Từ Bắc Quy mới làm lớn chuyện này lên, suất lĩnh toàn bộ Nộ Giang Bang đánh tới cửa.

Đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông đều lộ vẻ tức giận.

Đã bao năm rồi, có bao giờ Thương Lan Kiếm Tông bọn họ bị người ta đánh tới cửa? Đúng là vô cùng nhục nhã!

Tất cả mọi người vô thức nhìn lại trong tông môn, chưởng môn đâu? Sao chưởng môn còn chưa ra?

Đúng lúc này, đám người tách ra, Liễu Công Nguyên tay cầm trường kiếm, bước từng bước một từ trong môn phái ra. Mỗi bước hẳn đi ra, khí thế trên người hắn lại cô đọng thêm một phần. Khi hẳn tới trước mặt đám người Từ Bắc Quy, khí thế trên người Liễu Công Nguyên đã cô đọng tới cực hạn, thậm chí dẫn phát dị tượng trên bầu trời, khiến không khí xung quanh trở nên cực kỳ nặng nề, vô cùng kinh khủng.

Từ Bắc Quy nhìn về phía Liễu Công Nguyên, ánh mắt mang vẻ kiêng dè, không có vẻ cưồng vọng phách lối lúc trước.

Từ Bắc Quy từng gặp Liễu Công Nguyên.

Khi đó Liều Công Nguyên đã là chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông, một kiếm khiến cả dòng sông trầm xuống, chấn động toàn bộ giang hồ. Đừng nói tại Ngụy Quận, cho dù đặt trên toàn bộ giang hồ cũng là cao thủ có danh tiếng, tên liệt trong Phong Vân Bảng, uy phong tới cực điểm.

Còn lúc đó Từ Bắc Quy là ai? Chỉ là một võ giả tán tu kiếm ăn dưới tăng chót mà thôi. Sau khi thấy Liễu Công Nguyên, hắn thậm chí không có suy nghĩ gì không thích hợp, chỉ thấy kính nể.

Đừng nhìn thái độ hẳn cuồng vọng phách lối như vậy, khi thật sự đối diện với Liễu Công Nguyên, trong lòng Từ Bắc Quy bất giác hiện lên chút sợ hãi

Liễu Công Nguyên thản nhiên nhìn Từ Bắc Quy nói: “Xem ra ta bế quan lâu quá, khiến cho một số tên mèo chó gì đó không biết Ngụy Quận rốt cuộc là thiên hạ của ai nữa rồi!

Đánh lên Thương Lan Kiếm Tông ta? Từ Bắc Quy, cái gan chó của ngươi to thật!

Cho dù ngày trước Phương Long Tuyền thượng tướng quân của Bắc Yên trấn thủ Ngụy Quận cũng không dám làm vậy, hôm nay ngươi lại dám làm. Từ Bắc Quy ngươi giỏi, giỏi lắm!”

Dưới khí thế của Liễu Công Nguyên, mồ hôi lạnh trượt xuống trán Từ Bắc Quy.

Thương Lan Kiểm Tông có uy danh đã lâu tại Ngụy Quận, vị trước mắt còn là cường giả đặt ngang với những bá chủ giang hồ khác. Giờ mặc dù hắn đã già, khí thế đó không phải thứ Từ Bắc Quy có thể tùy ý ngăn cản.

Liễu Công Nguyên chậm rãi rút trường kiếm trong tay ra, cắm trên mặt đất trước hai người, lạnh lùng nói: “Đều là thế lực của Ngụy Quận, hai ta đều đại biểu cho thể diện của Ngụy Quận. Cho nên khi Nộ Giang Bang quật khởi Thương Lan Kiếm Tông ta không ngang ngược ngăn cản, đó là bởi Thương Lan Kiếm Tông ta cho phép ngươi.

Không ngờ Thương Lan Kiếm Tông ta bao dung, ngươi lại coi là mềm yếu, đúng là nực cười!

Nể tình ngươi còn trẻ, tính cách nông nổi. Ta cho ngươi một cơ hội, hoặc tiếp ta một kiếm, nếu ngươi không chết, mọi chuyện bỏ qua.

Hoặc giờ tự bạt tai, cút khỏi Thương Lan Kiếm Tông cho ta!

Trước ánh mắt cường đại của Liễu Công Nguyên, cánh tay Từ Bắc Quy run rẩy.

Trầm Giang Nhất Kiếm của Liễu Công Nguyên rốt cuộc mạnh tới mức nào, từ danh hiệu của hắn là đủ biết.

Mặc dù cùng là tông sư võ đạo, nhưng chính vì vậy Từ Bắc Quy càng hiểu trong cảnh giới này thực lực chênh lệch lớn tới mức nào.

Trầm Giang Nhất Kiếm của Liễu Công Nguyên có 'thể tạm thời chém cả sông Thương Lan. Nếu một kiếm đó chém lên người hẳn thì sao? Mình có chết không? E là cho dù không chết cũng phế bỏ.

Tự tát mình mặc dù mất mặt nhưng chí ít không tổn thất gì với bản thân và Nộ Giang Bang.

Ngay lúc Từ Bắc Quy định tát mình thật rồi cắn răng rút lui, hắn lại chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nắm thanh Trảm Mã Đao trong tay lên nhìn Liễu Công Nguyên cười ha hả nói: "Lão già! Ngươi đang lừa ta."