Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)

Chương 871: Bí địa 2



Thấy hành động này của Sở Hưu, những người khác đều mắng thầm một tiếng.

Ai cũng biết Sở Hưu am hiểu đao pháp quyền chưởng chỉ ấn, nhưng trong số những thứ y am hiểu, chỉ không có kiếm pháp.

Một kẻ dùng đao tranh đoạt bí điển kiếm đạo với một đám dùng kiếm, hành động này của Sở Hưu rõ ràng là hại người không lợi mình.

Có điều mắng thì mắng, thấy hành động của Sở Hưu, bọn họ cũng liên tục xuất thủ, bắt đầu cắt đứt công pháp trên bức tường kia. Đám người đã bất kể có thu gom đủ hay không, cứ cướp trước một bộ phận hãng nói, cùng lắm thì sau này trao đổi với những người khác là được.

Giờ hang động này mặc dù không nhỏ nhưng cũng chẳng lớn, căn bản không chịu nổi lực lượng giao thủ của nhiều tông sư võ đạo như vậy.

Đám người sợ trực tiếp phá tan hang động, không ai được lợi, cho nên đều thu liễm lực lượng.

Lúc này trong lòng Sở Hưu đột nhiên nảy sinh ý tưởng khác, nghĩ ra điều gì đó.

Tất cả mọi người cho rằng trong hang động này thứ quý giá nhất hẳn là công pháp trên vách tường.

Nhưng bao năm như vậy, nhiều người của Thương Lan Kiếm Tông đã tu luyện công pháp này nhưng đều thất bại, người thành công chỉ có mình Thẩm Bạch, có thể thấy độ khó khi tu luyện công pháp này cao tới mức nào.

Còn theo những dấu vết trong lời nói của đệ tử Thương Lan Kiếm Tông mà suy đoán, vậy vị cường giả cho dù đã thành xương khô vẫn tràn ngập kiếm ý kia, hẳn chỉ tiện tay lưu lại ít đồ đã trở thành Thương Lan Kiếm Tông một trong Thất Tông Bát Phái.

Người như vậy cho dù chết thật rồi cũng không thể coi như thi thể bình thường. Cũng như Lưu Ly Kim Tỉ Cổ trong cơ thể Sở Hưu chính là phật cốt của cao tăng Phật tông tạo thành.

Cho nên thân hình Sở Hưu lập tức hành động, lao thẳng tới bộ xương bừng bừng kiếm khí kia.

Mọi người ở đây sửng sốt, có người nhanh chóng phản ứng, định chặn đường, đáng tiếc đã muộn.

Có điều ngay lúc Sở Hưu đứng trước người bộ xương trắng kia, đang định thu nó vào hộp báu không gian. Y vừa chạm vào bộ xương trắng kia, chớp mắt sau kiếm khí đã thôn tính hết thảy, bao phủ tất cả mọi người trong hang động vào trong. Tới khi Sở Hưu mở mắt lần nữa, y đã đi tới một thế giới khác.

Xung quanh là một vách núi đầy cỏ dại, Sở Hưu lên tới rìa vách núi nhìn xuống. Bên dưới trăm trượng còn vài đệ tử Tọa 'Vong Kiếm Lư mang vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.

Sở Hưu nhíu mày, xem ra mọi người trong hang núi đều bị cuốn vào đây. Có điều đây là đâu? Thế giới khác hay không gian riêng biệt?

Chắc hẳn các đệ tử Thương Lan Kiếm Tông trước kia đều không phát hiện nơi này, có điều nghĩ lại cũng bình thường.

Theo lời đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông kia, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều được sáng lập nhờ một chút truyền thừa mà vị cường giả này lưu lại, có thể nói địa vị của hắn trong Thương Lan Kiếm Tông còn cao hơn bất cứ vị sư tổ nào.

Võ giả Thương Lan Kiếm Tông các đời tiến vào hang động này bế quan sinh tử chắc chắn đều tôn kính tới cực điểm, ai dám mạo phạm dù chỉ một chút. Chắc chắn không ai như Sở Hưu còn định thu người ta vào hộp báu không gian, cho nên không khiến bộ xương trắng này kích hoạt.

Nghĩ tới Thương Lan Kiếm Tông, Sở Hưu đột nhiên nhớ tới điều gì, y đột nhiên nhảy lên đại thụ cao nhất trên vách núi, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Rốt cuộc y cũng biết mình đang ở đâu.

Có vẻ mình vẫn ở Thương Lan Kiếm Tông, có điều không phải Thương Lan Kiếm Tông hiện tại mà là vạn năm trước. Là Thương Lan Kiếm Tông còn chưa bị người ta xuất kiếm chém thành sông Thương Lan!

Chuyện xuyên qua thời gian như vậy rất huyền bí, lực lượng vị cường giả lúc trước chẳng lẽ cường đại tới mức này, thủ đoạn lưu lại không ngờ cũng có thể khiến người ta trở lại vạn năm trước?

Sở Hưu không tin, nhưng mọi thứ xung quanh đều vô cùng chân thực, kế cả lực lượng của Sở Hưu cũng không bị áp chế bao nhiêu.

Vạn năm trước diện tích Thương Lan Kiếm Tông lớn hơn Thương Lan Kiếm Tông hiện tại ra nhiều, nhưng chỉ là một ngọn núi lớn, xung quanh là hàng loạt vách núi, đất đá lởm chởm. Sở Hưu không tìm được tung tích những người khác, càng không thấy được tung tích vị cường giả thượng cổ kia.

Có điều Sở Hưu tin chắc, đối phương đã để lại chuẩn bị như vậy, còn bắt bọn họ đến đây chắc chẵn là có thâm ý.

Cho nên y cũng chẳng hoảng hốt, chỉ chậm rãi thăm dò ngọn núi. Trên đường Sở Hưu cũng gặp vài đệ tử kiếm phái khác, có điều bọn họ vừa thấy Sở Hưu lại lập tức bỏ chạy.

Giờ hưng danh của Sở Hưu thật sự vang dội, những đệ tử bình thường thấy y cũng rất e ngại.

Có điều cho dù bọn họ không trốn cũng không sao, Sở Hưu không phải kẻ rảnh rỗi không việc gì, cứ thấy người là giết.

Lúc này một bên khác của vách núi, Nhan Phi Yên đang mang theo một nữ đệ tử đẩy lùi đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang.

Xưa nay Việt Nữ Cung và Tàng Kiếm Sơn Trang có chút ân oán, cho nên dù lúc này không phát hiện bảo vật, hai bên cũng vì lời nói trên miệng mà xung đột tới động thủ.

Dùng một địch nhiều đánh lui đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang, Nhan Phi Yên cầm kiếm thở dài một tiếng.

Ngày xưa trong thời đỉnh phong của Việt Nữ Cung, Tàng Kiếm Sơn Trang chắc chắn không dám lớn lối như vậy.

“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”

Nữ đệ tử sau lưng Nhan Phi Yên thấy nàng có vẻ mất hồn mất vía, không khỏi lo lắng.

Cung chủ trọng thương, giờ mọi việc đều cần Nhan Phi Yên gánh vác.

Đứng trên vách núi, Nhan Phi Yên dùng tay chỉnh lại mái tóc rối vì ra tay lúc vừa rồi, lắc đầu nói: “Không sao, Uyển Nhi không cần lo lắng.”

Nữ đệ tử vừa nói chính là Uyển Nhi xung đột với Sở Hưu ngay khi y vừa gặp người của Việt Nữ Cung lần đầu.

Khi đó thái độ Uyển Nhi cực kỳ kiêu căng phách lối, nhưng giờ mấy năm qua đi, Việt Nữ Cung dần dần suy yếu, Uyển Nhi cũng trưởng thành hơn không ít, thần sắc không còn vẻ cuồng vọng kiêu căng lúc trước nữa.

Nhìn Nhan Phi Yên, Uyển Nhi như định nói gì đó nhưng lại cố nhịn.

Thấy bộ dáng này của Uyển Nhi, Nhan Phi Yên không khỏi cau mày nói: “Uyển nhi, muội định nói gì? Đừng đông dài.”

Im lặng một lát, Uyển Nhi nói: “Lã công tử là người tốt.”

Nhan Phi Yên biến sắc, hạ giọng nói: “Đương nhiên ta biết hắn là người tốt. Những người kết bạn với Lã Phụng Tiên, không ai nói hắn không tốt.”

Uyển Nhi do dự một chút rồi nói: “Cho nên sư tỷ, tỷ tính toán Lã công tử như vậy có quá đáng quá không? Tỷ để Lã công tử làm chuyện đó, một khi xảy ra vấn đề, Lã công tử sẽ...”

Nhan Phi Yên quay người lại nhìn Uyển Nhị, trầm giọng nói: “Ta biết, những thứ này không cần muội nói ta cũng biết. Nhưng giờ sư phụ trọng thương, cho dù có thần y Phong Bất Bình trị liệu nhưng sư phụ luyện công xảy ra vấn đề, trong thời gian ngắn không thể khỏi hẳn được.

Sư phụ không gánh được, ta cũng không gánh được, không nghĩ cách khác chẳng lẽ muội muốn nhìn Việt Nữ Cung ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát ư?”

“Nhưng sư tỷ có thể tới tìm Doanh Bạch Lộc công tử nhờ giúp đỡ mà. Chỉ cần Thương Thủy Doanh thị đưa ra một phần mười lực lượng cũng đủ giúp Việt Nữ Cung ta vượt qua giai đoạn gian nan này.”