Con Mèo Nhỏ! Em Chỉ Thuộc Về Anh!

Chương 7: Lòng tự cao



Tập Đoàn Cao Thị trên phòng tổng tài Cao Dĩ Tường thả lỏng cơ thể dựa người ra ghế sau nhắm mắt lại bất giác anh đưa tay lên môi nhớ lại vị ngọt tối hôm qua " Mèo nhỏ anh lại nhớ em rồi! "

Có Tiếng gõ cửa, Anh lười biếng chỉnh lại tư thế cất giọng lãnh đạm:

_ Vào đi.

Hoàng Quân Hạo bước vào đi tới bàn làm việc của anh đặt tập tài liệu xuống và cung kính:

_ Thưa Cao Tổng! mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, hiện tại Thẩm Thị đang rất loạn vì vụ việc trốn thuế lần này ạ, sáng nay các mặt báo đã đưa tin giá cổ phiếu đang giảm dần, chúng ta có lên thu mua không ạ?

Cao Dĩ Tường vừa nhìn màn hình vừa cất giọng lạnh lùng giá lạnh:

_ Không cần.

Điều anh muốn là vạch trần tên lão già Thẩm gia kia, mới có chỗ đứng trên thường trường đã quay ra dám cắn lại anh, anh là người có thù tất báo, và điều quan trọng là con gái ông ta dám động vào cô gái của Cao Dĩ Tường này.Nhếch môi cười như có như không anh cất tiếng:

_ Cái tôi muốn là hủy diệt chứ ko phải cứu vớt, hiểu không?

Hàn Quân Hạo đứng bên cạnh nửa hiểu nửa không, cái anh hiểu là cậu chủ của anh rất tàn nhẫn sẽ không làm gì nếu không có lợi nhưng lần này ra tay xong không làm gì cả là sao?

Cao Dĩ Tường mất kiên nhẫn:

_ Trả lời?

Hoàng Quân Hạo giật mình nhanh nhẹn:

_ Dạ đã hiểu thưa Cao Tổng,vậy tôi xin phép lui ra ngoài.

Nói rồi anh quay lưng đi nhanh ra cửa, tay vừa chạm vào chốt thì nghe giọng nói âm trầm của Cao Dĩ Tường cất lên:

_ Mọi việc tôi dặn cậu sắp xếp đã ổn hết rồi chứ?

Hoàng Quân Hạo quay người lại khom lưng gật đầu:

_ Dạ Thưa đã xong hết rồi ạ,chỗ ngồi của cô Thư Anh sẽ gần cửa sổ, toàn bộ đã thay đồ mới và đặc biệt có một đôi dép lê bằng vải bông tuyết siêu mềm mại như Hàn tổng căn dặn ạ.

Cao Dĩ Tường gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy, bộ dáng vẫn lạnh lùng nhìn vào văn kiện đặt bút kí lên, Hoàng Quân Hạo thấy thế thì tự động rời đi không dám phiền sếp tổng lạnh lùng của mình nữa.

Chiều chủ nhật Diệp Thư Anh cảm thấy ở trong nhà hơi ngột ngạt cô muốn ra ngoài tản bộ, chân cô đã đỡ lên không muốn cứ ở nhà ôm mãi cái lapttop.

Cô chạy men theo con đường nhỏ gần nhà, do là vùng ngoại ô lên mọi thứ ở đấy rất yên tĩnh và trong lành,đôi khi có mấy thím trung niên cũng chạy tản bộ gần đó, mấy bạn nhỏ đang tụm lại chơi gì đó bên đường thực sự khung cảnh nơi này rất yên bình.

Đối với cô ở hiện tại cô rất bằng lòng, quá khứ năm đó kinh khủng đã bào mòn tinh thần của cô nhưng bẩy năm qua cô đã cố gắng nhìn về phía trước, tự mình vượt qua và tự chữa lành tổn thương ở quá khứ.

Lặng nhìn hoàng hôn đang chìm dần nơi chân trời, Cô đứng đó đôi mắt có chút ảm đạm nhưng nhìn cô bây giờ ánh lên vẻ đẹp dịu dàng thuần khiết không pha lẫn bất kì tạp chất nào, cô và hoàng hôn như đang tạo lên một bức tranh đẹp.

Cách cô không xa có một chàng trai trẻ, tuổi khoảng như cô hoặc hơn cô 1,2 tuổi dáng người cao lớn đang cầm máy ảnh chụp lại một cách rất tự nhiên và thuần thục, chụp xong anh ta chạy lại gần chỗ cô cất giọng:

_ Chào cô, tôi có thể tặng cô bức ảnh này không?

Diệp Thư Anh nghe vậy xoay người lại, chàng trai có chút sững sờ, cô gái trước mặt anh không chỉ đẹp về góc nghiêng mà khi đối diện thực sự khiến người khác rung động,gương mặt trong sáng trắng hồng, đôi mắt to đen láy, làn môi hồng không hề trang điểm mà vẫn rất đẹp.

Cô thấy anh ta cứ nhìn mình như vậy hơi có chút mất tự nhiên đành lên tiếng:

_ Chào anh! có chuyện gì vậy?

Chàng trai giật mình đưa tay lên gãi gãi vành tai, chìa tay trước mặt cô đưa cho cô một bức ảnh:

_ Tặng cô

Thư Anh hơi bất ngờ nhưng liếc thấy người trong ảnh là mình lên vẫn đón nhận cô ngạc nhiên:

_ Cảm ơn, anh chụp trộm tôi à, đã đưa tiền bản quyền chưa thế.

Thấy cô nói thế chàng trai bớt ngại ngùng hơn cười tươi, gương mặt ngũ quan cân đối kèm theo nước da trắng khiến nụ cười có chút ấm áp:

_ Tôi vô tình đi ngang qua nhưng thấy cô và cảnh đều đẹp nên mới mạo phạm chụp, cô đừng giận nhé, nếu cô muốn tôi có thể mời cô đi uống trà thay cho tiền bản quyền nhé.

Thư Anh cười nhẹ cô từ chối:

_ Tôi đùa thôi, ảnh anh cũng tặng tôi rồi, bây giờ không tiện đi uống trà cùng anh tôi phải về rồi.

Chàng trai có chút tiếc nuối nhưng vẫn mỉm cười:

_ Vậy mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại, nhà cô có gần đây không?

_ Nhà tôi cách đây một đoạn số nhà 16 trước cổng có giàn tường vi màu trắng, còn anh?

_ oh thật trùng hợp nhà tôi cách đó hai nhà số nhà 22,vậy chúng ta cùng đường về,tôi tên Trần Nam Khang năm nay 25 tuổi là một nhiếp ảnh gia tự do còn cô?

Thư Anh cười về hành động nói một lèo của anh:

_ Tôi tên Diệp Thư Anh, 22 tuổi vừa du học trở về nghành thiết kế thời trang.

Hai người vừa đi vừa nói rất vui vẻ, có lẽ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mở rộng mối quan hệ thêm 1,2 người bạn cho cuộc sống bớt tẻ nhạt.

Về tới cổng nhà sau khi chào tạm biệt Trần Nam Khang, cô nhìn thấy chiếc xe có chút quen mà chưa đầy 1 phút một bóng dáng cao lớn từ trong xe bước ra nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, một thân tây trang đứng dựa vào xe có chút nhàn nhã anh cất nhẹ giọng nhưng nghe trong đó có chút lạnh lẽo:

_ Tôi tới thăm xem chân cô đỡ chưa, nhưng xem ra hơi uổng công rồi.

Thư Anh mỉm cười sao nghe ra cái thái độ của Cao Dĩ Tường có chút gì đó không ổn vậy, chân là của cô cô đi dạo là quyền của cô chứ.

_ À chân tôi không sao, nếu anh bận có thể về tôi đâu có bắt anh tới thăm.

Cao Dĩ Tường có chút gì đó khó chịu ở trong lòng, hôm nay anh cũng không hiểu sao chỉ muốn tới xem chân của cô một chút vậy mà tới đây, nhìn thấy cô rất vui vẻ bên người đàn ông kia anh không vui, giờ lại thêm vẻ lạnh nhạt của cô thực sự khiến tức giận buông mấy câu có chút sát thương:

_ Ah tôi phải tới thăm con nợ chứ, lỡ như cô bỏ trốn thì sao?

Thư Anh thấy anh nói vậy thì không ngạc nhiên bởi vì sao một người như anh lại có lòng tốt thăm cô cô nhìn thẳng vào anh:

_ Tôi sẽ cố gắng làm việc để trả lại anh sớm nhất, anh không cần nhắc nhở.Tôi sẽ không vì số tiền đó mà bỏ chạy, anh cho tôi 1 tháng tôi sẽ trả lại anh không thiếu một đồng.

Cao Dĩ Tường nghe cô hùng hồn tuyên bố như vậy ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô lạnh lùng:

_Được! Tôi chờ.

Nói rồi anh leo lên xe lao vút đi bỏ lại Thư Anh đứng đó khó hiểu, đang yên lành lao đến nhắc nợ với cô như vậy rồi về đúng là đồ thần kinh, cô sẽ cố trả cho anh số tiền đó sớm nhất, cô không muốn nợ nần gì ai về bất cứ cái gì nhất là tiền bạc.

Diệp Thư Anh xoay người vào nhà.

Mà Cao Dĩ Tường đi được một đoạn, anh hạ kính xe xuống cho gió thổi vào anh mới bình tĩnh được, quay lại nhìn bó hoa ở ghế sau cơn giận vẫn chưa nguôi,

anh vứt mấy cuộc họp quan trọng chỉ muốn tới xem chân cô đã ổn chưa? vậy mà cô thì sao nói cười vui vẻ với tên nhóc hàng xóm khiến anh khó chịu.

Đường đường một vị tổng tài,anh được ví như vương tử gia trong giới tài chính, biết bao người phụ nữ muốn trèo lên giường vậy mà hôm nay lại vì người phụ nữ kia mà thấy lòng tự cao bị hạ thấp, nắm chặt vô lăng, tới mức gân xanh nổi lên anh tự nhủ:

_ Được lắm con mèo nhỏ!

Muốn cắt đứt với anh sớm vậy sao, không dễ dàng như vậy đâu, trên đời này bất kì thứ gì anh muốn anh sẽ có bằng mọi giá.