Con Mồi Nguy Hiểm

Chương 62: Một tên bệnh kiều



Niên Vân Ni đi qua vài nhóm người rồi mới tiến đến chỗ của mấy người bọn họ. Người đầu tiên cô lên tiếng chào là Lục Ninh Thuần.

"Ninh Thuần, lâu rồi không gặp em, mọi thứ vẫn ổn chứ?"

"Dạ vẫn tốt ạ."

Cô nàng nhỏ giọng nói.

Thấy Ninh Thuần vẫn rụt rè giữa đám đông, cô định chạm vào vai trấn an em ấy nhưng người đàn ông bên cạnh đã ôm lấy eo Lục Ninh Thuần kéo nhích người cô nàng ra sau. Liêu Minh Hiên chủ động tiến lên đưa tay ra chào hỏi cô.

"Chào Niên tiểu thư, lần đầu gặp mặt, tôi là Liêu Minh Hiên."

Niên Vân Ni liếc nhìn động tác kỳ lạ của anh ta, không biểu hiện gì nhiều bắt lấy tay Minh Hiên.

"Tuy cậu là lần đầu tiên gặp tôi nhưng tôi đã biết cậu từ lâu rồi. Tôi rất mừng vì thấy cậu đã khoẻ lại."

"Cám ơn cô, tôi cũng đã nghe Ninh Thuần kể về cô rất nhiều."

Bên môi người đàn ông là nụ cười nhạt.

"Vậy sao? Em ấy không phải nói xấu tôi đấy chứ?"

Cô hạ tay xuống, cười cười trêu ghẹo.

"Mỹ nhân, em quên chào tôi sao?"

Viên Triều đứng bên cạnh chủ động nắm lấy tay cô lịch thiệp cúi xuống hôn lên mu bàn tay.

Niên Vân Ni nhìn qua anh ta, mỉm cười đáp.

"Đương nhiên là tôi sao có thể bỏ quên Viên tổng được chứ."

Liêu Thần Duệ nhìn dáng vẻ thân thiết của Viên Triều với cô, đáy mắt chợt lạnh.

"Dạo này muốn gặp em cũng khó quá đấy, Niên tiểu thư. Em không phải là muốn tránh mặt tôi đó chứ?"

Viên Triều ánh mắt đầy ý cười nhìn cô.

Bộ dạng xinh đẹp hôm nay của Niên Vân Ni làm lòng hắn xốn xao, không thể rời mắt khỏi cô từ khi cô bước xuống lầu.

"Viên tổng hiểu lầm rồi, vì dạo này tôi bận rộn nhiều việc quá thôi."

Cô nhàn nhạt đáp.

"Là bận rộn việc gì vậy?"

Anh ta tò mò hỏi.

"Chế tạo vũ khí."

Niên Vân Ni ngắn gọn súc tích đáp.

Viên Triều ngay lập tức bật cười nói.

"Niên tiểu thư cũng biết đùa đấy."

Cô cũng cười theo anh ta. Rõ ràng người đàn ông bên cạnh không tin một người phụ nữ như Niên Vân Ni lại đi chế tạo vũ khí. Cô cũng không buồn giải thích. "A... Thật thất lễ quá nãy giờ quên chào hỏi hai người."

Niên Vân Ni bây giờ mới nhìn sang Liêu Thần Duệ và Đường Hạ Du, tỏ vẻ có lỗi.

"Cám ơn Liêu tổng đã tranh thủ chút thời gian để đến tham dự một bữa tiệc đơn sơ thế này."

Niên Vân Ni nhìn hắn kiểu cách mở miệng.

Người đàn ông lãnh đạm nhìn cô, thấp giọng lên tiếng.

"Niên tiểu thư nói quá rồi. Cô không ngại nếu tôi dẫn theo vị hôn thê của mình chứ?"

Vừa nói người đàn ông vừa vòng tay qua eo Đường Hạ Du.

Niên Vân Ni nhìn xuống bàn tay hắn đặt ngay eo Hạ Du, thản nhiên cười nói.

"Tất nhiên là không rồi. Hai người nhìn đẹp đôi lắm."

Ngay cả Đường Hạ Du cũng bị giật mình bởi động tác của người đàn ông. Bản thân có chút đắc ý nhìn người phụ nữ kia.

"Cám ơn Niên tiểu thư, tôi sẽ từ từ hưởng thụ không khí giáng sinh tại bữa tiệc này cùng với Thần Duệ."

Niên Vân Ni vẫn giữ nụ cười bên môi, không có chút gì tỏ ra tức giận.

"Rất vinh dự được đón tiếp hai người."

Đúng lúc này, dàn nhạc bắt đầu đổi sang một bài nhạc khác. Viên Triều liền đưa tay ra, mở miệng hỏi.

"Tôi có vinh hạnh được mời Niên tiểu thư bản này không?"

"Được chứ."

Cô cười nhẹ, ngay lập tức đặt tay mình vào tay của anh ta.

Viên Triều liền kéo cô ra giữa đại sảnh lướt đi trên nền nhạc.

Thấy vậy, Đường Hạ Du cũng kéo kéo áo người bên cạnh.

"Thần Duệ, mình cũng nhảy đi em thích bài này lắm."

Liêu Thần Duệ lạnh nhạt cầm lấy tay cô ta, hai người cũng nhanh chóng di chuyển hoà mình vào dòng người đang nhảy múa.

"Em có muốn nhảy không?"

Liêu Minh Hiên nhìn qua người bên cạnh, dịu dàng hỏi cô.

Lục Ninh Thuần vội vàng lắc đầu, ngại ngùng nói.

"Em không biết khiêu vũ."

Người đàn ông chủ động nắm lấy tay cô, khẽ trấn an.

"Anh có thể dạy em. Em chỉ cần để anh dẫn đi là được."

Thấy cô cứ chần chừ, Minh Hiên đành chủ động kéo tay cô đi không để cô kịp phản ứng. Ra chính giữa sàn nhảy, người đàn ông ôm lấy eo cô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn. Liêu Minh Hiên chậm rãi dẫn cô đi theo tiết tấu của mình.

Nhưng mà Lục Ninh Thuần lại quá vụng về cứ đạp trúng chân anh. Cô vừa xấu hổ vừa lo lắng cho cái chân của anh, liên tục rối rít nói.

"Xin lỗi anh..."

"A, em xin lỗi."

"..."

Ninh Thuần biết mình đang mang giày cao gót nên đạp rất đau.

Liêu Minh Hiên có chút nhăn mặt nhưng bên môi vẫn mỉm cười trấn an cô.

"Không sao đâu, em cứ từ từ thôi, đừng nóng vội."

Cơ thể anh và cô rất gần nhau, đến mức Minh Hiên có thể nghe thấy mùi hương từ trên cơ thể cô. Mùi hương này khiến cho máu nóng của anh có phần sôi sục.

Ninh Thuần lại ngây thơ không hay biết gì cứ lo lắng cho anh đang cắn răng chịu đựng những cú đạp của mình.

Ở trên tầng một yên tĩnh, chỉ có mình Trình Bách Niên đứng đó chậm rãi thưởng thức rượu một mình. Anh ta nhìn ngắm thân ảnh xinh đẹp ở phía dưới.

Dù ở trong một đám đông như vậy nhưng Niên Vân Ni vẫn luôn toả sáng rực rỡ, giống như một nữ thần với đầy ánh hào quang.

Niên Vân Ni và Viên Triều tỏ ra là hai người khiêu vũ rất thành thục, lướt nhanh trên sàn nhảy. Viên Triều cầm tay Vân Ni xoay cô một vòng rồi ôm lấy cô dán chặt vào người mình. Trong một khoảnh khắc, hai cơ thể đã quá mức gần nhau.

Niên Vân Ni chống hai tay lên ngực anh ta khẽ nhích ra. Tiếp tục khiêu vũ như bình thường.

Bản nhạc trôi dần đến hồi kết. Niên Vân Ni và Viên Triều bỗng nhiên nghe thấy mọi người xung quanh xôn xao, cảm thán mấy tiếng.

Cô liền đưa mắt nhìn ra phía sau lưng Viên Triều, ngay lập tức chứng kiến một màn nóng bỏng.

Liêu Thần Duệ đang cúi đầu hôn Đường Hạ Du say đắm.

Tất cả mọi người xung quanh đều âm thầm ngưỡng mộ độ tình ý của cặp đôi tiên đồng ngọc nữ kia.

Viên Triều xoay đầu nhìn thấy cảnh tượng đó cũng có chút kinh ngạc, lại âm thầm quan sát người bên cạnh mình.

Vẻ mặt xinh đẹp vẫn là một màu lãnh đạm như cũ, nhưng trong đôi mắt cô trong tích tắc đã xẹt qua tia biến hoá, nhanh chóng bị một lớp sương mờ che phủ đi.

Người đàn ông anh tuấn hôn xuống đôi môi Hạ Du nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đôi mắt hắn lại ngẩng lên chằm chằm nhìn về phía Niên Vân Ni.

Một lát sau hắn mới buông người đối diện ra. Đường Hạ Du bị hắn hôn bất ngờ thoáng chốc đã đỏ mặt, tim đập nhanh không thôi. Đây là nụ hôn đầu của cô ta và Thần Duệ. Cô ta không nghĩ đến người đàn ông này lại chủ động hôn mình.

...

Bản nhạc vừa kết thúc, Niên Vân Ni đã bước tới chỗ Lục Ninh Thuần đang một mình đứng gắp thức ăn vào dĩa. Vì Minh Hiên đã vào nhà vệ sinh nên cô nàng không biết nói chuyện cùng ai chỉ có thể đứng ăn cho đỡ lóng ngóng.

"Công việc viết lách của em sao rồi?"

Vân Ni quan tâm hỏi thăm cô nàng.

"Dạ em vẫn tiếp tục viết sách thôi ạ. Cũng nhờ Minh Hiên nên dạo này em nảy ra nhiều ý tưởng mới lắm."

Lục Ninh Thuần thật thà cười nói.

Niên Vân Ni lấy một ly rượu mới được đặt sẵn trên bàn tiệc, khẽ nhấp một ngụm. Cô xoay lưng dựa vào bàn, thấp giọng nói.

"Em có thể trả lời thật lòng cho chị một câu chứ?"

Lục Ninh Thuần ngạc nhiên trước vẻ nghiêm nghị của cô.

"Có chuyện gì vậy chị?"

Cô nhìn qua cô nàng, chậm rãi hỏi.

"Em có yêu Liêu Minh Hiên không?"

Cô vừa hỏi xong người bên cạnh đã tự nhiên đỏ mặt. Lục Ninh Thuần bị câu hỏi của cô làm cho giật mình, ấp úng mở miệng.

"Sao... Sao chị lại hỏi vậy?"

Niên Vân Ni trông thấy Liêu Minh Hiên đang từ xa tiến lại chỗ hai người, liền thấp giọng nói.

"Nếu em yêu anh ta thì em nên chuẩn bị tinh thần trước đi. Còn nếu như em không yêu Liêu Minh Hiên,..."

Cô đột nhiên dừng lại một nhịp, chậm rãi nhìn Ninh Thuần.

"Thì nên chạy xa khỏi anh ta càng sớm càng tốt."

Lục Ninh Thuần kinh ngạc, không hiểu sao cô lại nói như vậy.

"Sao tự nhiên chị lại nói như vậy?"

Cô uống thêm một ngụm rượu, nhàn nhạt mở miệng.

"Vì anh ta là một tên bệnh kiều."

"Chị nói vậy là sao?"

Cô vẫn không hiểu. Bệnh kiều là gì kia chứ?

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Đúng lúc này Liêu Minh Hiên bước đến quàng tay qua eo Ninh Thuần, mỉm cười dịu dàng với cô nàng.

Lục Ninh Thuần đang không biết trả lời thế nào thì cô đã lên tiếng.

"Tôi đang nói với Ninh Thuần, trông hai người rất đẹp đôi."

Liêu Minh Hiên liền nở nụ cười nói.

"Cám ơn Niên tiểu thư. Tôi cũng nghĩ như vậy."

Lục Ninh Thuần nghe anh nói vậy liền xấu hổ muốn kháng nghị nhưng đã bị anh ôm chặt.

Cô nàng lại nhìn qua Niên Vân Ni, phát hiện ra điều gì đó vội chỉ tay.

"Vân Ni, hình như một bên bông tai của chị bị rơi rồi."

Niên Vân Ni ngạc nhiên chạm lên hai tai mình quả thực đã bị mất một chiếc. Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy hoa tai nào ở dưới đất.