Con Mồi Nguy Hiểm

Chương 64: Hãy cứ là kẻ tàn nhẫn



Niên Vân Ni ngồi trước bàn trang điểm tháo hoa tai một bên còn lại xuống, cẩn thận cất đôi hoa vào trong hộp của nó. Cô chậm rãi nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương đã được che đậy kỹ càng bằng lớp trang điểm.

Bất chợt cô nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. Trình Bách Niên thản nhiên bước vào phòng ngủ của cô.

Niên Vân Ni không nhìn anh ta, lạnh nhạt mở miệng.

"Trình thiếu gia càng ngày càng không giữ phép tắc nhỉ. Vào đây cũng không thèm gõ cửa."

Trình Bách Niên đứng dựa vào cửa, nhìn ngắm dáng vẻ của người phụ nữ.

"Bọn người Vũ Yên đang tìm cô đấy."

"Tôi đổi hoa tai khác rồi sẽ xuống ngay."

Niên Vân Ni tùy tiện chọn một đôi hoa tai dưới ngăn kéo, cầm lên đeo vào tai mình.

Người đàn ông vẫn đứng đó dường như không có ý định nhúc nhích. Vài phút sau mới đột nhiên hỏi.

"Cô... Không phải là đã phải lòng Liêu Thần Duệ rồi chứ?"

Động tác đeo hoa tai của cô có chút dừng lại nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ thản nhiên của mình, Niên Vân Ni nhếch môi giễu cợt.

"Trình thiếu gia lấy đâu ra cái ý nghĩ buồn cười đó vậy?"

"Có thật chỉ là một ý nghĩ buồn cười thôi không?"

Lúc nãy khi đứng ở trên lầu quan sát, Trình Bách Niên đã nhìn rất rõ vẻ mặt của cô khi trông thấy Liêu Thần Duệ hôn Đường Hạ Du. Thời gian quen biết nhiều năm đã giúp anh có thể nhìn rõ sự biến hoá được che giấu kỹ càng sau vẻ mặt lãnh đạm của Niên Vân Ni.

Trình Bách Niên và cô quen biết nhau từ khi còn nhỏ. Vì cha của hai người là bạn bè của nhau.

Anh đã lớn lên cùng cô, cũng đã nhìn qua mọi loại vẻ mặt của cô.

Nhưng ngày hôm nay là lần đầu tiên Trình Bách Niên nhìn thấy vẻ để tâm của cô đối với một người đàn ông. Rõ ràng là Niên Vân Ni đang ghen.

Niên Vân Ni đeo xong hoa tai thì đứng lên nhìn trực diện về phía Trình Bách Niên, giọng điệu nhàn nhạt nói.

"Để Trình thiếu gia phí sức để tâm rồi, anh nên loại bỏ cái suy nghĩ buồn cười đó khỏi đầu mình đi."

Nói rồi cô đi sượt ngang qua người anh, đi ra khỏi phòng.

Trình Bách Niên xoay người nhìn theo bóng lưng xinh đẹp.

Đừng yêu người đàn ông đó, Niên Vân Ni.

Em không được phép phải lòng một kẻ nào hết. Hãy cứ là một nữ vương tàn nhẫn uy quyền với tất cả đàn ông. Nếu tôi đã không thể chạm được đến em, tôi cũng không muốn để kẻ nào có được trái tim em.

Trình Bách Niên từ lâu đã chấp nhận mình như một người bạn ở bên cạnh cô, giữ một khoảng cách nhất định với Niên Vân Ni để có thể giữ cô đủ gần.

...

...

Giữa đại sảnh tiệc ồn ào náo nhiệt, ánh đèn pha lê chói rọi đột nhiên chợt tắt, chỉ còn đèn ở phía sân khấu là còn rực sáng. Mọi người bắt đầu chú ý hướng mắt về sân khấu.

Niên Vân Ni đã đứng sẵn trên sân khấu từ lúc nào, cô đứng trước micro nhẹ giọng phát biểu.

"Đầu tiên, xin cám ơn mọi vị khách có mặt ở đây đã sắp xếp lịch trình bận rộn của mình để dành chút thời gian tham dự bữa tiệc giáng sinh của tôi. Xin cám ơn mọi người."

Cô dừng một chút rồi lại tiếp tục nói.

"Tôi mong rằng mọi người đã có những giây phút vui vẻ trong buổi tiệc ngày hôm nay. Xin chúc mọi người một mùa giáng sinh an lành, hạnh phúc bên những người mình yêu thương. Và kết thúc một năm này đầy trọn vẹn."

Cô vừa nói xong, khách quan bên dưới liền đồng loạt vỗ tay.

"Bây giờ, tôi muốn gửi đến mọi người ca khúc giáng sinh mà tôi yêu thích nhất như một món quà đáp lễ các vị khách có mặt ở đây..."

Nói rồi Niên Vân Ni quay đầu ra hiệu cho dàn nhạc phía sau.

Tiếng nhạc du dương của bài hát O Holy Night chậm rãi vang lên giữa không gian tĩnh lặng của đại sảnh rộng lớn.

"Ôi đêm thánh thiêng

Khoảnh khắc thiêng liêng của thế giới này

Là khi đứa con của Đức Chúa Trời giáng thế xuống trần..."

Ngay giây phút cô vừa cất giọng của mình lên nét mặt của toàn bộ những người bên dưới đều ngưng trọng. Giọng hát thánh thót du dương của Niên Vân Ni khiến người nghe có cảm giác nổi da gà, chỉ có thể lặng thinh lắng nghe giọng hát ngọt ngào của cô.

Điều đặc biệt hơn cả, Niên Vân Ni không hát bài này bằng tiếng Anh mà lại hát bằng tiếng Thụy Điển, phiên bản mà theo cô là hay nhất.

Giọng hát Niên Vân Ni không thua bất kỳ một giọng ca sĩ thực thụ nào, chất giọng trong sáng thanh thoát lại vừa cao vút đẹp đẽ.

Nhưng trong giọng hát của cô đêm nay lại ẩn chứa nỗi u tư sâu thẳm nào đó.

Lục Ninh Thuần đứng bên dưới lắng nghe cô hát vừa kinh ngạc lại vừa ngưỡng mộ giọng hát thiên phú tuyệt đẹp của Niên Vân Ni. Cô nàng lắng nghe chăm chú đến mức không quan tâm gì đến người bên cạnh khiến Liêu Minh Hiên nhíu mày.

Trong không gian lãng mạn của bài hát mang lại, người đàn ông thừa cơ Ninh Thuần không chú ý chậm rãi đan năm ngón tay mình vào tay cô.

Ninh Thuần phát hiện anh nắm tay mình thì bất ngờ nhìn qua. Vẻ mặt người đàn ông lại điềm nhiên theo dõi buổi trình diễn như không có gì xảy ra.

Liêu Thần Duệ ở bên cạnh đứng trầm mặc lắng nghe giọng hát của người phụ nữ đang len lỏi vào thính giác của mình. Giọng hát thanh thoát mềm mại quấn chặt lấy trái tim người đàn ông khiến hắn có chút bức bối.

Nhưng hắn vẫn không thể nào rời mắt khỏi Niên Vân Ni.

Đường Hạ Du đứng bên cạnh quan sát người đàn ông, âm thầm ghen tị với ánh mắt của hắn dành cho người phụ nữ kia. Ngay cả khi nãy Thần Duệ hôn cô ta, hắn cũng chưa từng nhìn cô ta bằng ánh mắt luyến tiếc đến như vậy.

Niên Vân Ni ở trên kia toả sáng như một nữ thần trên cao khiến cô ta càng căm ghét hơn nhưng thân phận của người phụ nữ kia quá cao quý quá quyền lực khiến Đường Hạ Du cảm thấy mình bị yếu thế.

Không được, dù thế nào đi nữa cô ta cũng không thể đánh mất Liêu Thần Duệ.

*****************

Sau một bữa tiệc giáng sinh xa hoa, Niên Vân Ni không có thời gian nghỉ ngơi mà một ngày sau đó phải bay sang thành phố khác để bàn chuyện làm ăn với đối tác. Lần này địa điểm là thành phố H xa xôi, mất đến 6 giờ bay.

Mỗi lần di chuyển xa cô đều đi bằng chuyên cơ riêng. Lần này Leo không đi cùng cô được vì cô cần Leo ở lại theo dõi và giải quyết các đơn hàng.

Chiếc xe Mercedes chạy thẳng vào trong sân bay, nơi chuyên cơ đã đợi sẵn. Niên Vân Ni rất nhanh yên vị bên trong chiếc chuyên cơ sang trọng bậc nhất.

Cô tiếp viên tên là Jolie niềm nở cúi đầu chào cô.

"Niên tiểu thư có muốn dùng thức uống gì không ạ? Chẳng hạn như sâm banh hay nước ép?"

Niên Vân Ni đang đọc tạp chí thì ngước lên nhìn cô ta, mỉm cười đáp.

"Sâm banh nghe ổn đấy."

"Vâng tôi sẽ mang sâm banh ra ngay."

Jolie nở nụ cười thanh tú quay đi rót sâm banh cho cô.

Ngay sau đó liền đưa tới cho cô một ly sâm banh vàng óng ánh.

"Mời tiểu thư."

"Cám ơn cô."

Cô cầm lấy ly sâm banh uống một ngụm.

"Niên tiểu thư cần gì khác nữa không ạ?"

Jolie quan tâm hỏi.

"Không cần. Cô có thể nói với phi công nhanh chóng cất cánh đi, tôi muốn bay lên trời càng sớm càng tốt."

Niên Vân Ni thấp giọng nói.

"Vâng thưa tiểu thư."

Nói rồi Jolie quay đi vào bên trong.

Niên Vân Ni nhìn ra bên ngoài cửa sổ khẽ nhấp thêm một ngụm sâm banh. Cô lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình. Bây giờ chắc đơn hàng của Liêu Thần Duệ đang được vận chuyển đến khu vực rừng Giác Lâm.

Niên Vân Ni cúi xuống tiếp tục đọc tạp chí của mình.

...

...

Chiếc xe tải chở hàng "nóng" phi pháp được che đậy kỹ càng bên ngoài bằng lớp vỏ bọc xe vận tải chở hàng của một công ty dịch vụ giao hàng điện tử nổi tiếng.

Chiếc xe đi từ phía Đông thành phố A đến ngoại ô phía Nam thành phố, hướng đến khu vực vắng vẻ gần rừng Giác Lâm. Chiếc xe đi xuyên qua con đường mòn nằm giữa khu rừng. Sau khi đi qua hết khu rừng, hai tên tài xế liền lái đến trước một khu vui chơi bỏ hoang gần sát thành phố B bên cạnh.

Đây là toạ độ mà đối tác đã gửi cho bọn hắn.

Một tên tài xế bước xuống xe đập mạnh vào cánh cổng cũ nát đã bị khoá chặt mấy tiếng. Một lúc sau có một tên đàn ông mặc áo ba lỗ, mang quần túi hộp hầm hố đeo súng trên người mở cửa bước ra.

Tên tài xế tên Alex mới mở miệng nói.

"Chúng tôi đến giao hàng cho ngài Victor."

Đằng sau tên mặc áo ba lỗ còn có ba bốn kẻ khác mặc đồ đen cũng cầm súng ra hiệu cho nhau mở cổng. Chiếc cổng cũ nát chậm rãi được mở ra. Alex nhảy lại lên xe lái vào bên trong khu vui chơi bỏ hoang.

Nhưng khi chiếc xe vừa lái vào trong, hai tài xế đã bị bọn xã hội đen kia bắt đưa tay lên đầu bước xuống xe.

"Các người làm gì vậy? Các người làm vậy là sai qui tắc giao dịch giữa chúng ta."

Alex không vui nói.

Tên mặc áo ba lỗ có râu liền cầm súng chĩa vào anh ta đe doạ, nói.

"Bọn tao cũng chưa bắn mày nên cũng chẳng sai qui tắc nào cả."

Hắn ta ra hiệu cho đồng bọn mở cửa phía sau thùng xe tải ra, nhảy vào trong kiểm tra hàng. Vài phút sau một tên nhảy xuống khỏi xe, chạy đến chỗ tên mặc áo ba lỗ, dáng vẻ nghiêm túc báo cáo.

"Báo cáo đội trưởng, bên trong xe quả nhiên có rất nhiều súng."

Hai người tài xế nghe tên kia gọi tên có râu là đội trưởng liền kinh ngạc hoảng hốt.

Vương Nhật Anh bắt đầu tháo râu trên môi mình ra, đúng lúc này không biết từ đâu ra ba chiếc xe cảnh sát hú còi ập tới khiến hai tài xế hoảng sợ tột độ.