Lúc này, cô bé đã không còn đề phòng Trần Lạc Thần nữa.
Trẻ con a, chỉ cần có đồ ăn ngon là được.
Ngay sau đó, cô chỉ vào phía bên trái nói: “Đây là mẹ em, bên cạnh là ba em, đằng sau là bà ngoại em!”
“Thế bọn họ cũng sống trên đảo với em à?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Không ngờ, cô bé vừa mãnh liệt nhét bánh bích quy vào miệng vừa lắc đầu nói: “Bọn họ không ðở cùng em, bọn họ bị đàn anh ở đây chôn vào trong đất rồi, nói là sẽ ngủ một thời gian dài!”
“Em đang đợi bọn họ đến đón em”
Cô bé nói.
Trần Lạc Thần nghe vậy, trong lòng chợt lộp bộp.
“Thế những đứa nhỏ vừa nãy thì sao?”
“Bọn họ đều giống em, người nhà đều ngủ rồi.
Chúng em sống ở trên đảo!”
Cô bé nói xong, đã ăn hết một gói.
Lại dùng sức xé rách một gói khác, nhưng cô bé còn nhỏ, xé không ra.
Trần Lạc Thần thấy vậy, trong lòng anh hơi khó chịu.
“Đừng sốt ruột, anh giúp em…”
“Em gái, các em ở lại trên đảo làm những gì, có phải bọn họ uy hiếp các em không?”
Trần Lạc Thần muốn biết nhiều hơn.
Thậm chí Trần Lạc Thần nghi ngờ, người của Hồn Điện đã giết hại ba mẹ của những đứa trẻ này, sau đó cướp bọn họ tới đây.
“Cậu Trần lo lắng quá rồi.
Nói chính xác ra thì là chúng tôi đã cứu những đứa trẻ này! Nuôi dưỡng chúng nói thành người!”
Không biết từ lúc nào mà đằng sau Trần Lạc Thần đã xuất hiện một ông lão tóc trắng.
Ông ấy mặc quần áo màu đen, chẳng qua lúc này không có che mặt.
Ông ta chậm rãi đi tới, rất thân thiết sð đầu của cô bé: “Nhóc con, về sau ăn ít những đồ ăn như này đi, nghe chưa?”
“Cháu biết rồi ông Hùng, thế ông có ăn bánh bích quy không?”
Cô bé nói.
“Ông không ăn, cháu cầm lấy ăn đi.
Ăn xong thì mau đi làm bài tập, mấy đứa Đức Bảo mà bắt nạt cháu nữa, cháu cứ chạy đến nói với ông!”
“Cảm ơn ông Hùng, cảm ơn anh, cháu đi đây!”
Cô bé cầm bánh bích quy, nói cảm ơn xong thì chạy đi.