Con Rể Chiến Thần

Chương 1039: Loại con hoang chỉ có thể ở sau lưng con tôi mà hèn mọn ngước nhìn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Long Thanh Tình liên tục gật đầu: “Loại con hoang này không có năng lực sao? Tôi thật muốn nhìn xem có thể lợi hại đến trình độ nào? Có thể dựa vào thực lực của bản thân để tiến vào nhà họ Dương?”

“Tôi nghĩ so với tôi và Dương Thần, hắn còn kém xa lắm”

“Có điều nếu hắn âm thầm làm việc, yên lặng cố gắng, thật ra lại có thể bước vào cửa lớn nhà họ Dương chúng ta!”

Dương Minh Thiên nói. Loại con hoang này dù kém như thế nào, suy cho cùng vẫn chảy dòng máu của ông ta. Máu mủ của ông ta có thể kém sao? “Không có khả năng! Dương Hạo Quân đã như vậy, bất luận là kẻ nào thì hắn cũng không để vào mắt! Bao gồm cả nhà họ Dương, hắn cũng không để trong mắt!”

Lúc này Dương Thần đã trở lại. “Cái gì? Ngay cả nhà họ Dương mà cũng không để trong mắt?”

Dương Minh Thiên và Long Thanh Tình kinh ngạc nói. Theo như những gì họ nhớ, trong quan niệm của họ, nhà họ Dương chính là vua trong các nhà giàu có gia thế của Lạc Việt. Tuyệt đối không có bất luận kẻ nào không để nhà họ Dương trong mắt. Hoặc là đầu óc có bệnh, hoặc là không sợ chất. “Thần, cái loại hoang dã đó thật sự nói như vậy?”

Long Thanh Tình hỏi. “Ba, mẹ, thật ra ngay từ đầu con đã biết biết chuyện của hắn, chỉ là con không nói với hai người mà thôi.

Hắn đã khiêu khích nhà họ Dương không dưới một lân, thậm chí còn nói chuyện khiêu khích nhà họ Dương với con.”

Dương Thần vừa nói ra lời này, Dương Minh Thiên và Long Thanh Tình lập tức hỏi: “Cái gì? Vậy mà hắn còn nói với con?”

“Đúng vậy! Con không ngờ rằng hắn lại liên lạc với con.

Con còn nghĩ là hắn muốn xin lỗi, đâu biết rằng hắn vừa khiêu khích lại cảnh cáo con. Còn bảo con nói với ba là, hẳn và Chí Oánh vẫn còn sống rất tốt, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đánh tới nhà họ Dương, đến lúc đó cho chúng ta hối hận cũng không kịp... Dương Thần nói toàn bộ lời nói khiêu khích gần đây của qdl. “Ầm!”

Sau khi nghe xong, Dương Minh Thiên lập tức nổi giận. “Bịch!”

Ông ta đánh lên vách tường. “Răng rắc răng rắc..." Ngay tức khắc, trên vách tường xuất hiện vết nứt như hình mạng nhện. “Láo xược! Quá láo xược! Tôi chưa bao giờ gặp qua một học trò ngạo mạn như vậy!”