Con Rể Chiến Thần

Chương 1906: Mười tám đại thiên sứ hắc ám



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Độc Tà Thần vẫn đang đảm chìm trong sự chấn động...

Theo miêu tả của người xưa, Tổ chức Kinh Thánh này lợi hại hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng! Đặc biệt là Thượng Đế Hắc Ám tuyệt đối mạnh hơn Tà Thần Hỏa Vân! Ông ta không thể tưởng tượng được sự tồn tại của người còn mạnh hơn của chủ nhân cũ của ông tai Dương Hạo Quân cười nói: “Các người mời tôi tham gia sao?”

Phong Tà Thần gật đầu: “Đúng, đây là ý của Tổ chức Kinh Thánh, cũng là ý của Thượng Đế Hắc Ám!”

“Đợi đã, tôi tham gia Tổ chức Kinh Thánh thì có lợi gì? Có thể làm lão đại không?”

Một câu nói của Dương Hạo Quân khiến sắc mặt của mấy người thay đối lớn.

Anh muốn làm gì? Làm lão đại sao? Điên rôi sao? “Các ông thấy tôi ở Lạc Việt, trước đây cũng là bá chủ một vùng! Không cân nói nhiêu đúng không? Hiện tại bảy vị Tà Thần cũng phải nghe lời tôi! Chẳng lẽ tôi bỏ không làm lão đại mà đi đến chỗ các ông để làm việc vặt sao?”

Dương Hạo Quân hỏi ngược lại.

Đối diện với câu hỏi ngược lại của Dương Hạo Quân, mấy người kia giận dữ nói: “Dương Hạo Quân, anh vốn không biết Tổ chức Kinh Thánh ý vị là gì, có thể coi trọng anh, để anh tham gia, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh rồi!”

“Anh còn muốn làm lão đại của Tổ chức Kinh Thánh? Anh có tư cách này sao? Sợ rằng anh là người đứng đầu Thiên Địa bảng nhưng ở trong Tổ chức Kinh Thánh anh vẫn chẳng là gì cả”

“Nếu như anh tham gia, ngoan ngoãn nghe lời có lẽ có người sẽ chỉ điểm anh để thực lực của anh cao thêm rất nhiều! Tương lai không phải là không có khả năng lao lên đỉnh thế giới!”

Mọi người nói một tràng dài, nói chung rất đơn giản.

Tổ chức Kinh Thánh đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người, với thực lực của Dương Hạo Quân chỉ là miễn cưỡng tham gia! Nghe xong, Dương Hạo Quân cười: “Ồ, thôi bỏ đi! Con người này của tôi thời gian qua đều là thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng!”

“Vậy nên cảm ơn các vị đã yêu mến, tôi không đi đến chỗ của các ông để làm chân sai vặt đâu!”

Nói xong, Dương Hạo Quân đã bỏ đi cùng với Độc Tà Thần, “Chậm chút, ai cho các người đi vậy?”

Một tiếng quát nghiêm nghị vang lên.

Năm người Tổ chức Kinh Thánh chắn trước mặt hai người Dương Hạo Quân.

“Các ông có ý gì vậy? Vẫn dám quan tâm đến việc chúng tôi rời đi hay ở lại sao?”

Độc Tà Thần lạnh lùng nói.

Năm người không để ý đến ông ta, ánh mắt đặt trên người của Dương Hạo Quân.