"Được rồi, em không ăn nữa,em qua đón mẹ đây" Giang Dao cầm túi vội vã bước ra ngoài
Mãi đến khi lái xe cách nhà mấy trăm m cô mới dừng lại, xuống xe không thể chờ đợi thêm được nữa liền đi ra phía cốp sau
Một tay đặt lên cốp, nhịp tim nhanh dần lên, thần kinh căng ra, chiếc cốp từ từ được mở ra lòng cô cũng theo đó mà siết chặt...
Bên trong không hề có thứ gì. Cô cùi đầu nhìn kĩ một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Xem ra chiếc rương đã được chuyển đi nơi khác. Cô ấy có khả năng giấu ở đâu nhất? Một siuy nghĩ lóe qua trong đầu cô, một nơi vô cùng sống động
Cô lên xe, một đường phóng thẳng đến bệnh viện.
Có mấy bác sĩ ngăn cản cô vào trong, lúc nãy cô vội vã đến đây cũng không kịp nghĩ đến tình huống này, liền bịa ra mộ lý do "Tôi lấy đồ, bác sĩ Dư có để quên đồ ở đây, hôm nay tôi tới lấy"
Bọn họ cũng biết cô cùng Dư Thư có quan hệ liền không nghi ngờ gì lập tức cho cô vào.
Sân trong lúc này rất yên tĩnh, không có một ai, chắc đang lúc nghỉ trưa, ký túc xá trong bệnh viện đều đóng cửa.
Cô trực tiếp đi tới chô cái giếng, trầm thấp nhìn xuống dưới. Cô kiếm lấy một thân cỏ có rễ thật dài, kéo lên làm đám có khô kia nghiêng ngả sau đó trong từ đống cỏ cô đã thu được một thu hoạch bất ngờ
Một vật gì đó nho nhỏ sáng trắng. Phản xạ ánh mặt trời vào mắt cô. Cô không do dự cần thận tách đám cỏ lách người xuống giếng, ngặt nỗi cái giếng quá hẹp, một thân người cũng không chứa chấp nổi, thật vất vả mãi mới lấy được thứ đó. Sau khi leo lên cô mới nhận ra, là một chiếc nhẫn! Hơn nữa cô đã từng thấy nó ở đâu rồi. Hình như là, lần đầu tiên cô tới phòng làm việc tại bnệnh viện của Dư Thư, cô động phải ngăn kéo chiếc nhẫn này liền rơi ra, sau đó Dư Thư nhanh chóng giật lấy nói là của bạn gái cũ. Có điều cô ấy đã ném nó vào thùng rác rồi mà, sao hôm nay lại nằm ở đây?
Hơn nữa chiếc nhẫn này chắc là không cẩn thận để rơi xuống, bởi nó không được che đậy kĩ lưỡng tuy nhiên nếu không để ý cũng khó mà phát hiện. Phát hiện này làm tim cô như có dùi đâm, rất nhanh lại cúi người xuống tìm bới trong đám có dại.
Phía dưới đám cỏ hình như có một vật là kim loại, còn dùng xích sắt cuốn từng vòng lên cho dù cô kéo thế nào cũng không ra. Bọc lót kĩ càng cẩn thận thế này chứng minh bên dưới nhất định giấu thứ gì mà không thể để người khác biết.
Sắp xếp lại từng tầng thông tin một, chiếc nhẫn rơi xuống đám cỏ, lần trước cô tới nó đâu có ở đây. Vậy khẳng đinh có người đã tới đây sau cô
Như vậy chiếc nhẫn này là của Dư Thư, hay là... của người bị hại?
Cô không thể biết được Dư Thư sau khi đem cái rương rời đi đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa hôm đó đột nhiên Dư Thư còn gọi điện nói mấy lời kì quái
Chỉ cần em không rời bỏ tôi, tôi sẽ vẫn yêu em...
Nhưng nếu như rời đi, vậy kết cục sẽ thế nào?
Cô lại nhớ đến cơn ác mộng đêm đó không kìm được rùng mình một cái
"Cô Giang?" Cách đó không xa truyền đến tiếng một bác sĩ "Là cô Giang sao? Cô ở đây làm gì?"
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, vọi vàng đem chiếc nhẫn nhét trong túi áo, từ trong giếng nhảy lên làm bộ như không có việc gì, nhẹ giọng "A, tôi không cẩn thận đáng rơi đồ, nên xuống đó tìm thử"
Bác sĩ dúng ánh mắt kì quái nhìn cô nhưng cũng không hỏi nhiều
"À... mấy hôm nay bác sĩ Dư có tới đây làm không?" Giang Dao nhân nhanh cơ hội đánh trống lảng
"Có, có điều đều là ca đêm, nên sáng sớm cô ấy đã đi rồi"
Bác sĩ cho rằng cô đang đau lòng cho bạn mình nên lập tức nở nụ cười đáp lại "Đúng vậy, bác sĩ Dư rất tận tụy với công việc cũng rất chuyên nghiệp, mấy ngày liên tiếp đều tới đây trực đêm, buổi tối sau khi bệnh nhân thư giãn xong thỉnh thoảng có phát sinh mấy tình huống đặc biệt, có cô ấy ở đây chúng tôi an tâm hơn rất nhiều. Cô về nhà nên chăm sóc cô ấy nhiều hơn, đừng làm cô ấy phiền lòng"
Bị bác sĩ trêu chọc cô chỉ có thể nặn ra một nụ cười nhạt, nhưng trong lòng lại mừng thầm khi đã có được đáp án.
Buổi tối các bệnh nhân ai nấy đều về phòng cả rồi, cô ấy ở đây trực đêm có đủ thời gian và không gian để làm chuyện mà bản thân muốn làm, người khác nhất định không biết
"Em..." Giang Dao lắp bắp, không nghĩ tới Dư Thư lại bám cô dai như đỉa - không đúng, giờ này cô ấy nên đên phòng tư vấn tâm lý của mình chứ, sao lại đến đây?
Trừ phi là theo dõi cô
Giang Dao quan sát phản ứng của đối phương một chút, người kia có vẻ rất tức giận một nửa có lẽ vì cô nói dối, nửa còn lại rất có khả năng sợ bại lộ bí mật nên mới tức giận
"Em đi được nửa đường, đột nhiên nhớ ra để quên khăn quàng cổ ở đây, liền tới lấy" Giang Dao quấn tóc ra sau tai, cố gắng trấn tĩnh bản thân may mà cô nhớ ra lần trước tới đây thật sự có để quên khăn quàng cổ nếu không thì kiếm củi ba năm thiêu trụi một giờ rồi.
Dư Thư không nhìn cô, đến bên giường lấy khăn quàng cổ đưa cho cô, Giang Dao cúi đầu xuống để đối phương quàng cho mình, vẻ mặt Dư Thư cũng đã hòa hoãn lại mấy phần, xoa đầu cô "Lần sau đừng nói dối tôi nữa"