Khóc xong, Dư Thư rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ yên lặng thường ngày, cô buông Giang Dao ra, nhìn những vệt nước mắt trên mặt đối phương, lạnh nhạt nói "Tôi đi tự thú".
Giang Dao trong lòng cả kinh, không thể tin được lời Dư Thư vừa nói. Ngược lại, đối phương chỉ nhìn cô cười, một nụ cười xán lạn che lấp đi những vết bầm đáng sợ trên mặt cô.
Nước mắt lại loáng thoáng rơi, Dư Thư cười "... đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được tư vị cam tâm buông tay là thế nào"
Giang Dao vồ tới ôm cô, ôm thật chặt "Em sẽ không rời xa chị, sẽ không rời xa chị nữa"
Giọng nói của cô vô cùng quyết liệt khiến Dư Thư sững người, muốn tránh nhưng giãy thế nào cô cũng không ra "Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, Dao Dao, hãy trở về thế giới của em đi"
"Không trở về được nữa rồi" Cô ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Dư Thư "Những lời em nói đều là thật, không phải lời nói suông"
Nước mắt Dư Thư rơi như mưa, kéo ôm vào lòng, vỗ về mái tóc cô "Tôi cũng muốn mãi mãi ở bên em, nhưng không kịp nữa"
Trong lòng hai người đều rõ, Dư Thư không thể quay đầu lại, bởi đã không còn đường lùi
Nhưng cô ấy vì cô mà quyết tâm đầu thú, cô làm sao có thể bỏ cô ấy lại đây?
"Vẫn kịp" Giang Dao kề bên tai đối phương, giọng nói nhỏ nhẹ như đang dạy dỗ trẻ nhỏ "Yêu là đồng cam cộng khổ, bao gồm cả hình phạt"
Cũng vui vẻ chịu đựng
Dư Thư có chút mờ mịt, cô đồng thời cô như hiểu ra điều gì, lặng lẽ rơi lệ.
"Thẳng thắn là bước thứ nhất" Giang Dao lại nhẹ giọng bên tai cô "Vẫn chưa kịp hỏi chị, sao lại thành ra nông nỗi này?"
Đáy mắt Dư Thư như rạng lên, không thể tin được gặng hỏi lại một lần "Thật ư? Không phải em nói... Người như tôi không xứng có được tình yêu chân thành sao?"
"Đó là lời nói lúc hồ đồ" Giang Dao lập tức bật cười, nhìn đôi mắt ướt đẫm kệ kia, không nhịn được bổ sung một câu "Dù hoàn mỹ hay xấu xí, dù nghèo khó hay giàu sang, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, em vẫn nguyện đời đời kiếp kiếp..."
Nói tới đây mới nhận thức được nó giống như một lời thề trong đám cưới, cô bật cười, Dư Thư nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô nói tiếp "Không quản sinh lão bệnh tử, dù nghèo khó hay giàu sang, dù em có yêu tôi hay không, tôi đều đồng ý bên em một đời một kiếp, vĩnh viễn không xa cách, cho tới khi cái chết chia lìa"
Giang Dao ngẩn ra vài giây, hai người nhìn nhau, cũng không biết là thẹn thùng hay buồn cười, cả hai đồng loạt bật cười, Giang Dao đột nhiên ôm lấy bả vai người kia, nói thật khẽ một câu "Em cũng đồng ý"
Dư Thơ cũng ôm lấy vai cô, nụ cười dần tắt. Giang Dao cảm thấy đã lâu hai người không có khung cảnh ôn hòa như vậy. Xung quanh yên lặng, hai người ôm nhau thật chặt tháo đi mọi phòng bị chỉ còn lại tâm hồn giao thoa. Giang Dao chỉ mong thời gian chậm lại một chút, thậm chí cô còn mong nó có thể đình trệ vào thời khắc này
"Đương nhiên" Dư Thư hôn chóp mũi cô, cổ họng ngâm nga đoạn nhạc kinh điển của hôn lễ, Giang Dao cũng bắt chước ngâm nga theo cô, phảng phất bốn phía là thảm đỏ hoa tươi, ngồi đầy khách mời.
Hai người vừa hát vừa cười, dường như cảm thấy thiêu thiếu, Dư Thư nâng tay Giang Dao lên lấy dao cứa một vòng trên ngón áp út của cô, vết máu tràn ra hệt như nhiếc nhẫn.
Xong rồi cô cũng làm cô mình một cái, máu từ hai ngòn tay chảy ra giống như giọt nước mắt mang theo sự cảm động của đôi bên chậm rãi rơi xuống
"Vậy có thể coi là... trao đổi nhẫn chứ?"
Tiếng còi cảnh sát bên ngoài vang lên, Dư Thư hôn tay Giang Dao một cái "Cảnh sát đến rồi. Không ngờ đến nhanh như vậy"
"Hôn lễ của chúng ta vẫn chưa xong đâu" Giang Dao vẫn điềm nhiên nâng Dư thư lên, trên sàn nhà lạnh lẽo có hai bóng hình đang khiêu vũ. Không có âm nhạc, không có lời chúc phúc, không có tiếng vỗ tay, chỉ có tiếng còi cảnh sát đang đến thật gần. Trong hoàn cảnh ấy, hai người đan tay nhau, xoay vòng, những bước chân ngây ngô lạ lẫm, họ dẫm cả lên chân nhau, cụng đầu vào nhau.
Thế nhưng đối với hai người họ, đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời
"Vụ án mất tích liên hoàn đã được phá, hung thủ Dư Thư đã đầu thú khai nhận đã thẳng tay sát hại tất cả những cô gái đó. Ngay sau khi nhận được tin, lực lượng cảnh sát đã tơi nhà riêng của hung thủ phát hiện cô cùng với bạn gái đã tử vong, nguyên nhân ban đầu phỏng đoán là tự sát..."
- Hoàn chính văn -
*Lời tác giả:
Vẫn muốn đắp nặn một nhân vật có nhân cách và tâm lý không kiện toàn, hay có thể hiểu là tâm thần phân liệt. Thế giới của họ tôi không hiểu lắm, thế nên nhiều nhất cũng chỉ có thể miêu tả bên ngoài mà thôi.
Tuy quái đản nhưng nghiêm túc, không thể không tôn trọng
Cùng với bệnh nhân tâm thần tạo quan hệ, có người bình thường nào chịu được chứ? Giang Dao cũng không ngoại lệ
Kỳ thực Dư Thư là cô gái dù yêu đến tận xương tủy nhưng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.
Không, cô ấy không đáng thương, những việc cô ấy làm với những người vô tội là đáng trách, là con người chắc chắn đều có điểm đáng thương cả
Tôi vẫn luôn nghĩ mãi, vẫn cảm thấy kết cục này có vẻ hợp lý hơn. Dư Thư không thể tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật, cô tội ác tày trời nhưng điều đáng mừng là ở nhứng giây phút cuối cùng cô không còn là kẻ cặn bã là con quỷ hành hạ người vô tội nữa.
Như vậy cũng coi như là hai người đã vĩnh viễn ở cùng một chỗ, he, không phải sao (* ̄3 ̄)╭
Bởi vì bút lực không đủ, không thể viết rõ căn nguyên nguồn gốc bệnh tật của Dư Thư, những tình huống bất hòa của cô ấy và Giang Dao cũng rất sơ sài, cảm ơn các bạn đã theo đọc đến tận bây giờ. Xin thứ lỗi!