Cũng không biết đã mê man bao lâu, Giang Dao chỉ cảm thấy toàn thân đau mỏi dữ dội, một chút khí lực cũng không có. Kéo quần áo lên, khắp người toàn là vết bỏng vài chỗ còn có vết roi.
Ai không biết còn tưởng rằng cô bị bạo hành. Có điều cái này so với bạo hành cũng không hề kém cạnh.
Tối hôm qua không dưới năm lần cô ngất đi, mỗi lần như vậy đều bị những cơn đau đến xé ruột xé gan thúc tỉnh, đến cuối cùng cả người gần như chết lặng chỉ còn Dư Thư ngây ngốc ngắm nghía thân thể cô cùng những câu ca ngợi "Dao Dao em thật là đẹp!" "Dao Dao em giỏi quá!"
Đang hồi tưởng lại những ký ức kinh hoàng đó kẻ đầu sỏ đã đến. Hôm nay cô vận một thân đồ trắng, áo jacket cổ chữ V khoét sâu, mái tóc được buộc cao, một hình ảnh đẹp đến mê người. Nếu là lúc trước Giang Dao hẳn đã nhỏ dãi dài ba thước nhưng sau đêm hôm qua cô đã thấy được rõ bộ mặt đằng sau của Dư Thư, thế nên khi cô ấy bước vào cô nhất quyết quay mặt đi không nhìn.
"Dao Dao" Giọng nói mang theo âm cười quyến rũ, xem ra tâm trạng rất tốt "Em tỉnh rồi? Đói không, tôi có nấu cháo cho em ăn tạm, đợi một lát rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm"
Giang Dao lắc đầu, ngữ khí rầu rĩ "Tôi không đói"
Dư Thư cười, đem bát cháo đặt trước mặt cô, ngồi xuống bên phải cô, Giang Dao lập tức cảnh giác lùi về sau
"Em..." Nụ cười của Dư Thư biến mất "Em không chịu được phương thức yêu của tôi sao? Hay là cảm thấy không thể chịu đựng tôi? Vậy được, bất cứ lúc nào em cũng có thể rời đi, tôi không ép em"
Giang Dao trợn mắt, trên đời có người đóng kịch giỏi như vậy sao? Mới vừa rồi còn bày ra bộ mặt hết sức thỏa mãn giờ lại hóa thành cô bé quàng khăn đỏ rồi? Mâu quang Dư Thư lộ vẻ ủ rũ quay người đi khiến cô không có cách nào không động lòng. Dù sao người cô yêu là người này, bất kể cô ấy có thế nào đi nữa cô cũng phải chấp nhận, không phải sao?
Giang Dao bất ngờ, miệng hơi há ra. Có câu nói Giơ tay không đánh mặt người cười mà cô lúc này lại yêu cái vị đang cười trước mặt đây, thế nên mọi oan ức đều chỉ có thể nhịn vào trong.
Hôm chuyển nhà, Dư Thư từ sớm đã tới chỗ làm của Giang Dao đợi đón cô về. Nhưng hơn 2h trôi qua vẫn không thấy bóng dáng ai kia đâu, cô còn cho rằng cô bé kia nhất định là làm thêm giờ, bất ngờ thay lại có tiếng điện thoại truyền đến.
"A Thư" giọng nói mang chút rụt rè của Giang Dao, nghe ra có vẻ tâm tình không được ổn định "Nhà em xảy ra chút chuyện, bố dượng em... trở về rồi, em sợ ông ta sẽ gây khó dễ cho mẹ em, em phải về nhà trước..."
Từ âm thanh ấp a ấp úng của đầu bên kia Dư Thư có thể nhận ra chuyện không chỉ đơn giản như vậy, lại mở xe hỏi "Nhà em ở đâu? Tôi đi với em"
"Không!" Cô ngay lập tức từ chối vội vàng tránh né "Bố dượng em... ông ta... rất nguy hiểm, chị đừng đến. Tự em có thể giải quyết mọi việc mà. Ông ta với mẹ em đã ly hôn rồi, mẹ con em bây giờ đang ở bên có lợi... Vì lẽ đó, không cần lo lắng cho em, không sao đâu"
Dư Thư lại cười, khẩu khí cứng rắn hơn "Em nói nhiều lời thừa thãi như vậy để làm gì nhanh nói địa chỉ nhà em cho tôi"
Giang Dao dừng một chút, âm thanh sợ sệt từ từ truyền đến đầu dây bên kia "Vậy chị đến đây, em.. em hơi sợ, em ở dưới lầu đợi chị"
"Ừ" Dư Thư nhẹ giọng an ủi "Đừng sợ, Dao Dao, có tôi đây"
Khi màn đêm dần buông cũng là lúc những ánh đèn càng thêm rực rỡ. Giang Dao phóng tầm mắt ra xa trông chờ, Dư Thư rất nhanh đã tới nhà cô. Bước xuống xe, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là giày cao gót nhạt màu, đôi chân thon dài, áo gió màu vàng nhạt khẽ rung rinh trong đêm tối, hai tay cô cho vào túi, mỗi bước đi đều như tỏa sáng, sáng át cả đèn đường, kỳ thực rất chói mắt.
Giang Dao chạy ra đón, gió thổi tóc bay tán loạn, cô cúi thấp đầu, âm giọng nhỏ như muỗi "Bố dượng em đến đây rồi"
Dư Thư nhanh chóng kéo cô vào lòng phát hiện ra người cô đang run
"Dao Dao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Dư Thư đem sửa sang lại những sợi tóc ngổn ngang của cô, vuốt ve gò má cô dịu dàng nói "Trong lòng em bây giờ có tâm sự gì cứ nói hết với tôi đi"
Thanh âm đấy khiến tâm hồn người ta như bình yên trở lại, Giang Dao cắn môi, lắc lắc đầu "Em thực sự rất sợ, rất sợ, rất sợ phải nhìn thấy lão ta..." những lời như nghẹn lại nơi cổ họng, âm thanh đứt quang vang lên cùng những tiếng nức nở "Ông ta.. ông ta chính là cầm thú" hai má cô đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp "Em vừa nhìn thấy lão, em... em chỉ hận không thể giết chết lão... em sợ... sợ không thể khống chế được bản thân"
"Tôi biết rồi" âm thanh của Dư Thư rất bình tĩnh, đại khái đã đoán ra mâu thuẫn giữa cô và bố dượng, nguyên nhân là - ông ta đã từng xâm phạm cô. Dư Thư nâng mặt cô lên, tay kia ôm cô thật chặt, vỗ vỗ lưng an ủi cô "Không sao, có tôi ở đây, sẽ không để hắn bắt nạt em nữa" Lúc nói những lời này, đôi đồng tử màu hổ phách như sáng lên
Làm xong công tác trấn an tinh thần, Dư Thư cùng Giang Dao về nhà. Vừa mở cửa đã thấy khuôn mặt ác mộng của tên khốn nạn đó. Giang Dao thiếu chút nữa kinh hãi mà hét lên, cô cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của lão.
Tên đốn mạt đó dường như vẫn chưa từ bỏ thú tính của mình, lão nhìn Giang Dao từ trên xuống dưới, lộ ra nụ cười kinh tởm "Dao Dao, lâu rồi không gặp con, con đã trưởng thành xinh đẹp như vậy rồi, dượng thật rất nhớ con..."
Tay lão không kiêng kị gì đưa tới nhưng rất nhanh đã bị một bàn tay khác hất trở lại. Lúc này lão mới chú ý, bên cạnh Dao Dao còn có một đại mỹ nữ.
"Chào bác, cháu là bạn Dao Dao"
Mỹ nhân hiển nhiên không có ý định hòa thuận với hắn, trên môi vẫn cười nhưng ánh mắt lộ ra không mấy thiện ý.
"Dao Dao...!" Mẹ Giang liếc thấy bóng cô con gái nhỏ, trên mặt không dấu nỗi lo lắng.
Giang Dao nhìn thấy mẹ, lập tức chạy đến bên bà, nhỏ giọng nói "Mẹ, mẹ sao rồi? Lão ta có bắt nạt mẹ không?"
Mẹ Giang lắc đầu, chỉ tiếc mài sắt không thành kim, ngước mắt trách cứ Giang Dao "Không phải bảo con đừng tới sao, sao lại không nghe lời mẹ? Chuyện đâu phải đáng khoe gì... vậy mà con còn dẫn bạn tới? "
"Con chào dì" Dư Thư cũng đi tới chỗ mẹ Giang "Không trách Dao Dao, là con tự nghĩ mình nên tới, đối với loại người như thế càng trốn tránh sẽ chỉ càng làm sự việc thêm nghiêm trọng hơn thôi ạ, nhất định phải giáo huấn hắn để hắn phải trả giá"
Viền mắt mẹ Giang đỏ hoe gật gật đầu, nụ cười dịu dàng của Dư Thư khiến mẹ Giang rất có cảm tình với cô, đang muốn nói gì với cô thì giọng nam ghê tởm kia lại truyền tới "Mỹ Cầm, bà đi nấu cơm đi..." ánh mắt lão rất nhanh chuyển qua Giang Dao, híp mắt cười "Tôi đã lâu không gặp Dao Dao, để tôi nói chuyện với con bé chút đã"
Ngữ khí của lão khiến Giang Dao lảo đảo, cô nắm chặt tay Dư Thư, thân thể trốn về đằng sau né tránh.
Lão á khẩu không nói được gì, ngẩn ngơ một lúc sau đó chỉ tay vào mặt Dư Thư nói lớn "Đây là chuyện riêng nhà chúng tôi, cô muốn đến đây để xem náo nhiệt chứ gì?"
"Là thế này ạ, cháu đang cùng Dao Dao và dì đi tìm nhà mới, hai mẹ con cô ấy rất nhanh sẽ chuyển đi" khóe miệng Dư Thư hơi cong lên, ý cười sâu xa "Vì vậy bác có lời gì tốt nhất nên mau chóng nói ra, bằng không để lỡ sau này sẽ không có cơ hội gặp lại dì và Dao Dao đâu"
Dư Thư nhanh chóng tiếp hộ lời "Chiều mai cháu sẽ đưa dì đi xem nhà" Liền sau đó điều chỉnh biểu cảm giả vờ kinh ngạc "Ôi chao~~~ đã mười một giờ rồi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi, phòng bếp chắc đã chuẩn bị xong xuôi rồi nhỉ"
Giang Dao rất muốn cười, đứng trước tình hình như vậy thế mà Dư Thư diễn như thật mặt không đổi sắc, cô quả thật vạn lần khâm phục.
Lão rất bực mình nhưng không có biện pháp kháng nghị, đành quay ra chỗ mẹ Giang dỗ ngọt "Mỹ Cầm, trước đây là tôi không tốt, nhưng hiện tại tiền lương của tôi khá hơn trước rất nhiều. Hơn nữa tôi cũng có một biệt thự nhỏ ở Thượng Hải, nếu bà chịu quay lại với tôi tôi đảm bảo hai mẹ con sẽ được sống một cuộc sống sung túc..."
"Ông đừng có mơ" Mẹ Giang ôm chặt lấy Giang Dao "Những chuyện khốn kiếp ông đã làm, trong lòng ông rõ nhất, tôi tuyệt đối sẽ không để cho kẻ cặn bã như ông có cơ hội thứ hai đâu"
Mắt lão ta dường như có tia phẫn nộ, liền sau đó lão đạp ghế sopha một cái gắt "Đừng quên là ai đã bỏ công nuôi lớn Dao Dao! Bà bây giờ giả bộ thánh thiện cái nỗi gì? Nếu không có tôi, Dao Dao đã sớm chết đói rồi! Còn cả bà nữa - vậy thì cả đời này bà ở góa đi!"
Những lời ác độc của lão hiển nhiên khiến mẹ Giang run rẩy, cũng làm cho Giang Dao không nhịn được nữa. Cô cầm lấy gạt tàn thuốc lá ném về phía gã đê tiện, trong mắt phừng phừng lửa giận.
Lão hoảng hốt né tránh, tàn thuốc rơi đầy trên áo lão, thẹn quá hóa giận, quát lớn "Đừng nghĩ là mình to? Ông đây còn sợ đám đàn bà con gái các người sao? Liêu Mỹ Cầm, bà hôm nay nhất định phải ký tên lên đây, không muốn cũng phải ký! Đợi đến sáng chúng ta lập tức tới cục dân chính!"