Con Trai Tôi Là Thái Tử Xuyên Việt

Chương 5



"Em có biết điện thoại không?"

"Em có biết điện thoại di động không?"

"Em biết TV không? Em biết điều hoà không khí không? Em biết bút bi không? Em biết ABCDEFG không?"

Tống Viên hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề.

Dung Đình nhíu mày: "Mẫu hậu không cần chê cười cô không có kiến thức."

Trái tim Tống Viên rơi thẳng xuống đáy, cô không nghĩ tới, khả năng khó nhất kia lại có thể xảy ra. Tiểu thuyết xuyên việt đầy đường, học sinh tiểu học đều biết Mã Nhĩ Thái Nhược Hi, nhưng ai cũng biết, đó là tình tiết mà tác giả tưởng tượng ra, hiện tại chuyện xuyên qua thời không cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cô, cô cũng từng nghĩ có phải tâm tình hoặc là đầu óc của đứa trẻ này không bình thường hay không, nhưng ánh mắt Dung Đình trong sáng rõ ràng, thậm chí khí thế biểu hiện ra bên ngoài cũng không giống với người thường.

Cô cảm thấy mình cũng điên rồi, thế mà nghĩ đến cổ xuyên kim, đồng thời trong tiềm thức còn cảm thấy đây chính là thật!

Bất cứ khi nào cô có điểm nghi ngờ, cô cũng sẽ không tin có chuyện hoang đường như thế.

Tống Viên rất muốn hỏi hết tất cả, thế nhưng biết Dung Đình đã rất không vui, đứa trẻ này có lẽ cũng không biết trên người mình xảy ra chuyện gì, tâm tình của cô sẽ ảnh hưởng đến nó, hôm nay bọn họ còn phải ăn cơm còn phải đi dạo siêu thị, cũng không thể không làm chuyện gì được.

Kỳ thật Tống Viên là một người vô cùng nhát gan, theo đạo lý mà nói gặp phải loại chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô phải là đưa Dung Đình đến đồn công an mới đúng, dù sao quá quỷ dị, nhưng không biết vì sao, dường như cô có một loại liên hệ nào đó không nói rõ được với đứa trẻ này, làm cho cô không nhẫn tâm nhìn nó khổ sở.

"Chị không chê cười em." Tống Viên tìm đúng trọng tâm, miễn cưỡng trấn định lại, cười cười với Dung Đình, cô rất am hiểu điều tiết cảm xúc của bản thân, lần này ngược lại rất dễ dàng.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô cũng không ngăn được.

"Chỉ là chị biết, chị không giống với em, chị chưa từng tiếp xúc với trẻ con nên không biết nói chủ đề gì thì em sẽ thấy hứng thú, mới hỏi một vài thứ em không hiểu, muốn khoe khoang ở trước mặt em đó."

Mặc dù trong lòng Dung Đình không tin lời giải thích này, nhưng thân thể lại thành thật, vẻ mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, không giống như biểu cảm bị tổn thương lúc nãy.

Trẻ con vẫn tương đối dễ dụ, chỉ cần người lớn kiên nhẫn nhiều một chút.

"Trước tiên nói với em về cái xe này đi." Tống Viên một lần nữa khởi động xe, vừa lái xe vừa giảng giải cho nó: "Cũng giống với xe ngựa mà em nhìn thấy trước kia."

Dung Đình: "Mẫu hậu không nên gạt cô, xe ngựa không giống cái này."

"Vì cái này đã trải qua rất nhiều năm cải tiến, nơi em từng đi xa nhất là nơi nào?"

"Cô từng đi Hạ Dương với phụ hoàng."

"Ồ, Hạ Dương à, chị không biết chỗ đó. Em ngồi xe ngựa bao lâu thì đến?"

"Bốn ngày bốn đêm."

Tống Viên nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu như ngồi xe của chị, hẳn là nửa ngày em đã có thể đến."

Dung Đình vừa định chất vấn, nhưng nhìn phong cảnh vụt qua rất nhanh ngoài cửa sổ lại không lên tiếng nữa.

Mẫu hậu hẳn là không nói dối, quả thật tốc độ xe ngựa này nhanh hơn rất nhiều.

Hai người câu có câu không trò chuyện, Tống Viên lái đến bãi đỗ xe cửa hàng, sau khi dừng xe xong thì chủ động chạy đến chỗ ngồi phía sau mở cửa xe, cô lái một chiếc SUV, trẻ con không có khả năng xuống xe này dễ dàng như vậy nên cô ôm Dung Đình xuống xe.

Dung Đình cũng không phải rất thích ứng với kiểu tiếp xúc thân thể như thế này, nhưng vẫn không nói gì, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.

Sau khi xuống xe lúc đầu đang định nói với Tống Viên giữa mẹ con với nhau vẫn nên tránh tị hiềm một chút, không được xem hắn như con nít, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về.

Dù sao phụ hoàng cũng không ở đây, sử quan chán ghét cũng không có ở đây, không quan hệ!

Đối với thang máy, Dung Đình cũng không xa lạ gì, hắn mơ hồ biết cái này có công dụng gì.

Thân thể lặng lẽ được nâng cao lên, hắn không phải cái gì cũng không biết, cũng không phải cái gì cũng tò mò.

Trong thang máy cũng có những người khác, đầu năm nay có không ít người đều thích cổ trang, thời đại phát triển nhanh chóng, mọi người cũng càng ngày càng bao dung với rất nhiều chuyện, có người mặc Hán phục, có người mặc trang phục loli, mọi người đều đã quen thuộc.

Trẻ con mặc cổ trang rất thú vị, Dung Đình mặc một bộ trang phục màu trắng viền vàng, tóc cũng búi theo kiểu cổ trang, rước lấy không ít ánh nhìn chăm chú.

Đi ra khỏi thang máy, có mấy người lấy điện thoại di động ra muốn chụp ảnh Dung Đình.

Tống Viên cười lắc đầu với mấy cô gái kia, ý là không thể làm vậy.

Mấy cô gái đều sáng tỏ, đều có chút ngại ngùng. Dù sao chụp trẻ con của nhà người ta lại bị người lớn trong nhà bắt gặp, quả thật có chút xấu hổ.

Không ai cho rằng Tống Viên là mẹ của Dung Đình, chỉ cảm thấy dáng dấp giống nhau, chắc là chị em.

Cửa hàng này có siêu thị, có phòng ăn, có rạp chiếu phim còn có tiệm bán quần áo, hôm nay là ngày làm việc, không có người nào, hai ngày nghỉ người ở đây đặc biệt nhiều. Tống Viên mới mua quần áo mới không lâu, biết chắc Dung Đình cũng không có kiên nhẫn theo cô dạo phố, nên dẫn thẳng Dung Đình đến cửa hàng bán trang phục trẻ em.

Sau khi Tống Viên dắt Dung Đình vào cửa hàng trang phục trẻ em thì bị kia mấy cái váy của bé gái hấp dẫn.

"Quần áo của bé gái bây giờ cũng đẹp quá đi!"

"Thật là muốn sinh con gái!"

Dung Đình không nghĩ tới mẫu hậu trong miệng lão cung nữ ổn trọng thiện lương ôn hòa, vậy mà lại có dáng vẻ như thế.

Không giống tưởng tượng của hắn, chẳng qua mẫu hậu như thế này cũng rất tốt, ít nhất nhìn ra người rất vui vẻ.

"Có quan viên đã từng thượng tấu ám chỉ phụ hoàng không có nhiều con nối dõi, dưới gối chỉ có cô, hi vọng phụ hoàng tuyển tú mở rộng hậu cung làm cho phụ hoàng nổi trận lôi đình." Dung Đình đi đến bên người Tống Viên, hạ giọng nói: "Mẫu hậu đã muốn sinh công chúa, vì sao lại muốn rời khỏi phụ hoàng?"

Tống Viên nghe lời này thì tê hết cả da đầu, nhưng vẫn vươn tay ra vỗ vỗ bả vai Dung Đình: "Chàng trai nhỏ, em không nên quấy rầy nhã hứng dạo phố của chị, hậu quả rất nghiêm trọng."

Không nên nói nữa, nói nhiều sẽ làm cho cô tự động bổ não nghĩ đến mấy quyển tiểu thuyết xuyên việt cẩu huyết, còn cái gì thì cứ về nhà nói!

Dung Đình thầm than ở trong lòng, hắn cũng không biết giữa phụ hoàng và mẫu hậu có mâu thuẫn gì, nhìn bộ dáng mẫu hậu như vậy, hẳn là không muốn nhắc đến phụ hoàng.

Quần áo của bé gái ở cửa hàng trang phục trẻ em này đều nhìn rất đẹp, còn của bé trai thì ngược lại không có gì khác, Tống Viên chỉ chọn cho Dung Đình hai bộ quần áo, sợ thời tiết lạnh, lại mua thêm cái áo lông.

Lúc đầu Dung Đình muốn nói, hắn sẽ không mặc loại trang phục quái dị này, nhưng nhìn mẫu hậu mặc một chút, quả quyết lựa chọn ngậm miệng.

Nơi này hẳn là quê hương của mẫu hậu.

Quê hương mẫu hậu cũng là quê hương hắn, bởi vì cái gọi là nhập gia tùy tục, hắn cũng không thể quá cố chấp, để tránh làm tổn thương tấm lòng của mẫu hậu, nghĩ lầm hắn không thích quê hương của nàng.

"Thích không?" Tống Viên còn mua đồ lót trẻ em với bít tất, thu hoạch tương đối khá, vui vẻ cứ như mua quần áo cho cô vậy hỏi Dung Đình.

"Cô không muốn trả lời."

Nói thật, mẫu hậu sẽ không vui.

Nhưng quân tử không thể nói dối.

Tống Viên cảm thấy mình đã quen thuộc với Dung Đình rồi nên nhéo nhéo lỗ tai của nó: "Đứa trẻ như em thật sự là đáng yêu!"

Cô cho rằng Dung Đình đáng yêu, hơn phân nửa là do có giá trị nhan sắc duy trì.

Đây quả nhiên vẫn cái xã hội xem mặt.

"Cô, cô..." Dung Đình bị hành động này củaTống Viên dọa nhảy dựng lên, sau khi kịp phản ứng thì lại càng xấu hổ, "Cô" đến "Cô" đi nửa ngày, cũng không nói được hết.

Nếu như là người bên ngoài, hắn đã sớm nói lớn mật.

"Biết em là Cô Cô mà." Tống Viên nhìn thấy có KFC, liền lôi kéo Dung Đình đến quầy đồ ngọt đứng: "Chị cảm thấy chắc chắn em chưa từng ăn cái này!"

Dung Đình không muốn để biểu hiện của mình giống như nhà quê, lạnh lùng nói: "Người lại không cần đoán cũng biết?"

"Làm sao người cổ đại có thể sống mà không có kem ly với điều hòa nhiệt độ nhỉ." Tống Viên mua hai cái kem ốc quế, nhân viên cửa hàng là một cô gái, nhìn thấy Dung Đình mặc cổ trang thì vô cùng thích, nhìn thấy đứa trẻ cute thế này thì rõ ràng rất nhiều người không có cách nào kháng cự, lúc Tống Viên nhìn cái kem có vòng xoáy rất cao kia, nhịn không được nói với Dung Đình: "Đây là ta lần thứ 2 nhìn thấy kem có vòng xoáy cao như vậy."

Thật nhiều xoáy đấy!

Quả nhiên dáng dấp đáng yêu thật có ích, còn không phải sao, vừa rồi ở cửa hàng trang phục trẻ em, nhân viên cửa hàng kia còn đưa thêm cho cô rất nhiều khăn lau nước miếng cho em bé, mặc dù cô cũng không dùng được, hiện tại nhân viên cửa hàng đồ ngọt còn đưa nhiều kem ly như vậy, không có so sánh thì không có tổn thương. Cô nhớ rõ khi cô còn bé chưa từng có loại đãi ngộ này đâu.

Dung Đình nhận lấy kem, nhìn thấy Tống Viên đã bắt đầu ăn, mới nhớ tới chuyện lớn: "Lại không thử độc?"

Buổi sáng hôm nay hắn quá tức giận, quên mất chuyện này!

Nếu có người muốn hạ độc, vậy hắn với mẫu hậu sẽ như thế nào!

"Mẫu hậu, người đừng ăn!!" Dung Đình lớn tiếng quát.

Giọng nói của bé trai rất lớn.

Người đang đi dạo ở cửa hàng đều nhìn về bên này, không biết là xảy ra chuyện gì. Chính Tống Viên cũng ngơ ngác nhìn về phía Dung Đình, không rõ vì sao nó lại kích động như vậy.

Sắc mặt Dung Đình trắng bệch, lão cung nữ từng nói với hắn, phi tần trong cung vô cùng ghen tỵ với mẫu hậu, ba phen mấy bận tìm cách hại nàng, may mắn mẫu hậu phúc lớn mạng lớn mới tránh thoát mấy kiếp, hắn lớn lên ở trong cung, phụ hoàng chưa từng bước vào hậu cung nửa bước, nhưng thi thoảng hắn cũng sẽ nhìn thấy những phi tần kia, người nào người nấy đều có dáng vẻ đứng đắn ôn nhu nhưng thực tế bên trong lại vô cùng ác độc.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu như hành tung của hắn bị những phi tần kia biết được, rồi theo tới chỗ này hãm hại mẫu hậu thì làm sao bây giờ!

"Em sao vậy?" Tống Viên hỏi. Đương nhiên cũng không dám tiếp tục liếm kem.

Dung Đình càng nghĩ càng sợ hãi, chỉ vào nhân viên cửa hàng đồ ngọt nói: "Mẫu hậu chủ quan sơ ý như thế, không sợ người này hạ độc sao?"

Vẻ mặt nhân viên cửa hàng đen lại đầy dấu chấm hỏi: "???"

Cô ấy đã làm sai điều gì, lại bị đứa trẻ chất vấn... hạ độc? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

"Mẫu hậu, người nhanh phun ra!" Dung Đình ném kem trong tay đi, ôm chân Tống Viên, hốc mắt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Mẫu hậu đừng sợ, cô sẽ đưa người hồi cung, để thái y tốt nhất giải độc cho người!"

Hắn thật vất vả mới tìm được mẫu hậu, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác làm tổn thương mẫu hậu, cướp đi mẫu hậu!

Nếu như thực sự có người hạ độc, hắn chắc chắn sẽ thiên đao vạn quả người kia!