Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 51: Mỹ nhân cứu anh hùng



Vì tối hôm qua ngủ quá muộn, cho nên ngày hôm sau liền dậy trễ. Cuối thu mát mẻ, khiến cho tâm tình người ta vui vẻ thoải mái hơn nhiều. Diệp Liên Sinh dùng xong bữa sáng, thong thả ung dung đi đến bên cạnh xe chở tù, hứng thú dào dạt giống như đi xem động vật quý hiếm.

Cẩm Y Vệ hơi đâu nhàn rỗi mà đi xử lý vết thương cho nhóm thích khách này, đưa cho một chút thức ăn nước uống, đảm bảo không chết là được rồi. Miệng vết thương của Thương Quân Diễn và Tôn Triệu Lân đã ngưng chảy máu, tự xé quần áo xuống buộc chặt vết thương.

Dù sao cũng là đệ tử của Từ An đạo nhân, chút năng lực tự cứu này thì vẫn phải có. Thương thế của Thương Quân Diễn và Tống Mộc Phong chỉ cần dùng nội lực chữa trị, về sau cũng không có trở ngại gì, nhưng Tôn Triệu Lân thì lại không tốt như vậy, cánh tay phải bị tước đoạn, không còn khả năng học võ nữa.

Tôn Triệu Lân trừng mắt nhìn Diệp Liên Sinh, oán độc trong mắt cơ hồ như sắp tràn ra ngoài, hận không thể nhào tới xé xác hắn.

Tống Mộc Phong ở bên cạnh ngồi ngoan ngoãn như chim cút, trên mái tóc dài rối bù khoác một tầng sương sớm, môi cũng trắng bệch, vừa nhìn thấy Diệp Liên Sinh tiến đến liền co rúm lại một chút.

Ôn Uyển Sa và Phạm Nhược Li không bị thương, trạng thái thân thể tốt hơn những người khác một chút, nhưng tinh thần lại uể oải sợ sệt. Thân là nữ nhân, các nàng bị giam trong xe chở tù, ăn uống tiêu tiểu đều ở trong đó, đã là một sự trừng phạt gian nan nhục nhã.

Trong số đám người, cảm xúc của Thương Quân Diễn là vững vàng nhất, ngồi xếp bằng đả tọa rất có phong phạm.

Diệp Liên Sinh đứng trước mặt hắn, âm dương quái khí mà chế nhạo: “Thương đại hiệp, bổn quan vốn dĩ đã buông tha cho các ngươi, nhưng các ngươi lẩn quẩn trong lòng tự chui đầu vào lưới, ta cũng là bất đắc dĩ.”

Thương Quân Diễn trầm giọng nói: “Chúng ta hành sự, chỉ vì hiệp nghĩa, đã sớm không để ý đến sinh tử.”

Diệp Liên Sinh nhẹ nhàng vỗ tay: “Bổn quan bội phục, chỉ mong khi vào đại lao Đông Xưởng rồi, ngươi vẫn còn có thể có cốt khí như vậy.”

Hắn xoay người muốn đi, Thương Quân Diễn lại đột nhiên mở miệng: “Ngươi có biết, chúng ta sở dĩ cướp ngục thành công, là do Chu Chính Kình đã cung cấp bản đồ đại lao hay không.”

Diệp Liên Sinh liếc nhìn thật sâu về phía hắn: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Thương Quân Diễn không nói gì, chỉ cười nhạo một tiếng, ý bảo ngươi tự mình lĩnh hội đi.

Diệp Liên Sinh đan tay vào trong tay áo, đắc ý phân tích rõ: “Ngươi nói y cung cấp, liền nhất định là y cung cấp sao. Mọi việc đều phải có chứng cứ, nếu không thì chính là bôi nhọ.”

Thương Quân Diễn hùng hổ dọa người: “Chúng ta cùng là môn nhân của Bạch Hạc quan, hắn vô luận thế nào cũng không thoát khỏi can hệ.”

Diệp Liên Sinh gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: “Y tự mình bắt được các ngươi, chính là đại nghĩa diệt thân.”

Sắc mặt Thương Quân Diễn trầm xuống, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ tên thiến cẩu này cư nhiên lại giữ gìn Chu Chính Kình như vậy.

Hai người nhất thời giằng co, Tôn Triệu Lân ở bên kia lại chửi ầm lên, Diệp Liên Sinh nhàn nhạt phân phó thủ hạ: “Làm hắn câm miệng.”

Thủ hạ lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu đã bưng tới một thùng nước phân, cho Tồn Triệu Lân hưởng thụ một màn xoay chuyển trời đất. Tôn Triệu Lân vừa mắng liền bị tạt, cứ như thế hai ba lần, Tôn Triệu Lân không có động tĩnh gì nữa, không ngừng phun ra ô vật trong miệng.

Tống Mộc Phong ở bên cạnh tuy đồng tình, nhưng lại không nhịn được mà ghét bỏ né tránh. Hai nữ nhân còn lại cũng đều ghê tởm nôn khan.

Diệp Liên Sinh đến gần Thương Quân Diễn, ngữ khí mềm nhẹ tựa như đóa anh túc điềm mỹ: “Đại lao Đông Xưởng không phải là địa phương để các ngươi rửa sạch oan khuất. Các ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là nhanh chóng sạch sẽ chết một cách thống khoái, hoặc là thống khổ dơ bẩn sống không bằng chết.”

Hắn có điều ám chỉ mà liếc nhìn xuống hạ bộ, lại nhẹ nhàng bâng quơ dời về phía hai nữ nhân bên cạnh.

Trong mắt Thương Quân Diễn xẹt qua một tia tàn khốc, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phá công rống giận: “Thiến cẩu vô sỉ!”

Diệp Liên Sinh nhún vai: “Bổn quan chỉ là đùa vui mà thôi.”

Thương Quân Diễn vẫn căm tức nhìn hắn, uy hiếp trong đó hắn sao có thể không nghe hiểu. Đừng nói là nữ nhân, mà ngay cả nam nhân là hắn cũng không được an toàn, thái giám đều có tâm lý âm u vặn vẹo, ai biết được kẻ này sẽ nghĩ ra chiêu trò tra tấn biến thái gì!

Hắn tự nhận mình thiết cốt tranh tranh, chẳng sợ thiên đao vạn quả cũng mặt vô biến sắc, nhưng nếu bị giẫm đạp làm nhục, vậy thật đúng là còn không bằng thanh thanh bạch bạch mà chết đi.

Chu Chính Kình có thể chôn cùng bọn họ hay không căn bản cũng không còn quan trọng nữa. Hắn còn có kế hoạch sự nghiệp to lớn phải hoàn thành, nào có thể mặt xám mày tro mà chiết kích(?) tại đây.

Lần đầu tiên trong đời, Thương Quân Diễn hối hận với quyết định đi ám sát Đốc công Đông Xưởng. Kỳ thật trong lòng hắn đã rõ ràng, Đông Xưởng chẳng qua chỉ là con chó săn của hôn quân, giết chết mấy tên thái giám căn bản không giúp được gì cho giang sơn xã tắc, càng không nói đến cứu vớt chúng sinh.

Vô luận là cướp ngục cứu người Lý gia, hay là ám sát Đốc công Đông Xưởng, tất cả cũng chỉ vì muốn đạt được thanh danh ở trên giang hồ mà thôi. Vốn tưởng rằng hắn là quả hồng mềm dễ bóp, kết quả lại đá trúng ván sắt.

Diệp Liên Sinh gõ qua một đám tù nhân, liền hạ lệnh xuất phát lên đường, chuẩn bị hồi kinh.

Nơi này cách kinh thành ước chừng hai ngày lộ trình, nhưng vì phải kéo theo xe chở tù, cho nên lại phải tốn thêm hai ngày.

Diệp Liên Sinh ngồi trong xe ngựa, không tiêu tốn quá nhiều tâm tư ở trên người đám người Thương Quân Diễn, hắn càng lo lắng mình rời kinh lâu như vậy, Thiệu Trường Xuân có thể lại thổi gió bên tai thiếu đế hay không.

Thiếu đế táo bạo không khôn khéo, lỗ tai lại mềm, bản tính ác độc, thật sự không có minh quân chi tướng.

Diệp Liên Sinh cũng không có bao nhiêu chờ mong đối với thiếu đế, chỉ cầu sung sướng nhất thời, không muốn suy sét đến tương lai. Nhưng hiện giờ gặp được Chu Chính Kình, hắn lại không thể không tính toán một chút đường lui.

Hắn đem phiền não này nói lại cho Chu Chính Kình, liền nghe được một câu: “Ở trong cung mãi cũng không ổn, ta cõng ngươi bao lớn bao nhỏ chạy trốn, thiên địa to lớn luôn có chỗ để dung thân, lương triều giang sơn này cũng không an ổn được mấy năm nữa.”

Diệp Liên Sinh phi phi phi, đá đá đá: “Lời đại nghịch bất đạo như thế liền có thể tùy tiện nói ra sao!”

Lực đạo kêu chít chít của hắn giống như cào ngứa, Chu Chính Kình không cho là đúng mà nắm lấy tay hắn vuốt ve: “Lời ta nói có phải là sự thật hay không, trong lòng ngươi là rõ ràng nhất. Hai châu Đông Bắc mấy năm liên tiếp gặp đại hạn, dân oán sôi trào không dứt, mười vạn tướng sĩ biên cương ở Tây Bắc ngăn trở Man tộc bắc thượng chiến tuyến, còn có thể duy trì được bao lâu?”

Một câu của y đã nói trúng chỗ trí mạng, Diệp Liên Sinh cũng chỉ có thể than thở: “Quốc khố cạn kiệt, hai mươi vạn lượng bạc không biết tìm ở đâu.”

Chu Chính Kình bĩu môi: “Càn Nguyên thiếu đế không phải đã cầm bạc đi tu sửa hoàng lăng rồi sao?”

Diệp Liên Sinh: “Việc này cũng không thể trách hắn, hoàng đế luôn có một ngày băng hà, hắn dù sao cũng phải có một cái hoàng lăng, nếu không lúc chết không có chỗ chôn, chẳng phải chính là trò cười lớn nhất thiên hạ hay sao.”

Tuy nói như vậy, nhưng tu sửa hoàng lăng và chi viện cho mười vạn tướng sĩ biên cương, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng thiếu đế sao lại không biết. Nhưng dao cầu vẫn chưa rơi xuống cổ, liền cảm thấy vẫn còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Biên cương quá mức xa xôi, huyết lệ của mười vạn tướng sĩ hắn(thiếu đế) không nhìn thấy. Hoàng lăng chỉ cần đưa mắt là có thể với tới, trụi lủi không tu sửa thì không cam lòng.

Những việc này cũng không phải chỉ một câu hai câu nói là có thể phân tích rõ ràng, giống như giang sơn nước Lương cũng không phải chỉ vì một hai việc mà dao động. Thời gian dài lâu bệnh trở nặng, bao nhiêu người đang yên lặng chờ đợi khoảnh khắc khi tiếng chuông tang cất lên.

Hai người tránh ở trong xe ngựa thì thầm, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân binh mã chỉnh tề, ầm ầm tựa như sấm rền.

Lư Sanh ở bên ngoài nôn nóng nói: “Đốc công, chúng ta bị bao vây!”

Chu Chính Kình giữ Diệp Liên Sinh lại, dẫn đầu bước ra ngoài điều tra tình huống.

Cẩm Y Vệ áp tải xe chở tù ước chừng có khoảng hai ba trăm người, thoạt nhìn đã rất có thanh thế, nhưng đối diện với một mảnh hắc binh giáp mênh mông cuồn cuộn, chỉ có thể nói là đã gặp sư phụ.

Y hơi nhíu mày, từ giáp trụ của bọn họ, có thể nhìn ra kia chính là quân coi giữ biên cương.

Diệp Liên Sinh cũng dò đầu ra, lạnh lùng nói: “Người nào dám cả gan cản trở Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ làm việc?”

Giọng nói của hắn vừa cất cao liền dễ dàng trở nên sắc nhọn, thân phận đặc thù thập phần rõ ràng.

Binh mã đối diện tách ra hai bên, từ chính giữa bước ra một con đại mã đỏ thẫm, thiếu nữ hồng y khinh miệt mà nhìn xuống hắn: “Tên thái giám chết bầm, mau thả Quân Diễn ca ca ra, ta sẽ lưu cho ngươi một cái mạng chó!”

Giữa mày Chu Chính Kình càng thêm nhíu chặt, trong giọng nói không kiềm được một tia lửa giận: “Hòn ngọc quý trên tay Mộ Dung tướng quân, Mộ Dung Vị Ương.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Vừa rồi hai người còn nhắc tới Trấn Bắc tướng quân Mộ Dung Tĩnh, đảo mắt liền thấy đích nữ của hắn suất lĩnh quân coi giữ biên cương xuất hiện tại đây.

Y vừa nhắc nhở như vậy, Diệp Liên Sinh mới minh bạch thân phận của đối phương, hứng thú nở nụ cười: “Đây là muốn trình diễn màn mỹ nhân cứu anh hùng sao?”

Chu Chính Kình thấy hắn một chút cũng không khẩn trương, ngạc nhiên nói: “Bọn họ người đông thế mạnh, nếu như xảy ra giao chiến, chúng ta tuyệt đối là bên có hại. Nhưng công phu của nàng không tốt, có thể tùy thời bắt giặc liền bắt vua trước.”

Diệp Liên Sinh lắc lắc cây quạt xếp, rất có vài phần phong phạm Gia Cát Lượng: “Không đánh, giao người cho bọn họ đi.”

Chu Chính Kình khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, vợ y chính là thông minh tuyệt đỉnh, tính toán không bỏ sót. Bàn về mưu trí, mười người như y thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn.

Cẩm Y Vệ theo lệnh mở lồng giam ra, tùy ý để Mộ Dung Vị Ương mang đám người Thương Quân Diễn đi. Trước khi rời đi, Tôn Triệu Lân còn quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn y, nhưng Chu Chính Kình cũng không để ý.

Sống lâu rồi, y đã xem thấu nhân tính. Tôn Triệu Lân đã bị phế đi, Thương Quân Diễn cũng không phải là dạng người nhớ tình cũ. Vì dã tâm của mình, cái gì mà hắn không thể vứt bỏ.

Trơ mắt nhìn Mộ Dung Vị Ương mang tù nhân đi, Vương Phi Hùng thấp thỏm tiến đến dò hỏi: “Đốc công, chúng ta nên công đạo thế nào với Thánh Thượng đây?”

Diệp Liên Sinh đã định liệu từ trước: “An tâm, Thánh Thượng sẽ không chỉ không trách tội chúng ta, mà ngược lại còn khen ngợi nữa là.”

Vốn dĩ việc bắt giữ phản tặc cướp ngục chỉ có thể nói là kiến công chuộc tội, không thể coi là công lao. Nhưng hiện giờ Mộ Dung gia nháo ra chuyện như vậy, sống sờ sờ mà đưa công lao vào trong tay hắn.

Cũng không biết Mộ Dung gia như thế nào lại dưỡng ra một nữ nhi tùy ý làm bậy như vậy.

Đầu óc là một thứ tốt, đáng tiếc nàng lại không có.

Diệp Liên Sinh lãnh một đám Cẩm Y Vệ hồi kinh, lập tức tiến cung gặp mặt thiếu đế. Cũng không biết hắn đã nói gì trước mặt thiếu đế, hay đã hiến quỷ kế gì, khi bước ra ngoài liền vô cùng xuân phong đắc ý, còn được ngự ban một thanh ngọc như ý.

Chu Chính Kình thật sự lo lắng cho hắn, vội vàng trở về nhà, thay đổi xiêm y liền chạy tới Diệp phủ. Lại nói, y ngồi xổm trước cửa Diệp phủ mười mấy lần, cũng chưa từng một lần được bước vào đại môn.

Lúc này người giữ cửa đã nhận thức y, cung cung kính kính mà nghênh đón vào trong.

Chu Chính Kình liếc xéo hắn: “Ngươi như thế nào vẫn còn ở đây?”

Lư Sanh vẻ mặt đưa đám: “Đốc công chưa nguôi giận, ta cũng không có cách nào. Chu thiên hộ, ngài ngàn vạn phải thay ta nói tốt vài câu trước mặt Đốc công, ta liền chỉ dựa vào ngài thôi đó.”

Chu Chính Kình bật cười: “Ta thì có thể làm gì chứ.”

Lư Sanh làm mặt quỷ, nịnh nọt nói thầm: “Ngài nếu nguyện ý thổi gió bên gối, vậy quả thật không còn gì bằng.”

Tay áo hắn run lên, lặng yên không một tiếng động mà nhét qua một tấm ngân phiếu trăm lượng.

Chu Chính Kình chấn kinh, không ngờ mình còn có thời khắc bị người hối lộ. Hơn nữa, lại còn là muốn thông qua y mà móc nối tới chỗ của vợ. Loại tư vị này…… Ừm, nói ra cũng thực tốt.

Y bỏ ngân phiếu vào trong tay áo, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nhướng mày nói: “Ta đây tận lực, nếu như không thành công, ngân phiếu cũng không hoàn trả.”

Lư Sanh mang ơn đội nghĩa mà liên tục chắp tay: “Ngài chịu thay ta nói một câu, ta đã cảm thấy thực mỹ mãn rồi.”

Khi bước vào phòng, trên khóe miệng của Chu Chính Kình vẫn còn mang theo một nụ cười quái dị. Diệp Liên Sinh ngạc nhiên hỏi, y liền hết sức vui mừng kể lại câu chuyện thú vị này. Người nói vô tâm, người nghe có tâm.

Diệp Liên Sinh nhìn nam nhân này, thầm nghĩ, Lư Sanh nói cũng không sai. Hắn không tưởng tượng ra được thứ gì sẽ khiến cho mình có thể cự tuyệt nam nhân này. Chỉ cần có thể dỗ y vui vẻ, cái gì hắn cũng đều có thể vứt bỏ, điểm mấu chốt thấp đến mức khiến chính hắn cũng phải sợ hãi.

Oan gia này, thật sự chính là khắc tinh mà ông trời đã phái tới cho hắn mà.