Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 64: Dùng nữ quỷ để đối phó với nữ quỷ(e)



Vào đêm, pháp sư Tống Khôn khai đàn tố pháp trong sân vườn Lưu gia.

Pháp sư Thái Lan mỗi lần bắt quỷ đều có một bộ pháp môn, sau khi lẩm bẩm chú ngữ một lúc lâu, ông ta lấy từ trong chiếc rương mang theo bên mình ra một cái bình nhỏ màu xám.

Nắp bình mở ra, một làn khói đen mang theo một cổ khí vị ẩm ướt kỳ quái mà mắt thường khó có thể nhìn thấy nhẹ nhàng bốc lên. Trong số những người ở đây, ngoại trừ Phật tử, Huyền Thành chân nhân và pháp sư Nham Phong thì không một ai có thể nhìn ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mã Hồng Quyên nhẹ giọng nói thầm với mẹ Lưu: “Đây chính là vũ khí bí mật của pháp sư Tống Khôn.”

Mẹ Lưu tò mò hỏi: “Rốt cuộc là thứ gì?”

Mã Hồng Quyên ý vị thâm trường cười cười, cũng không trả lời.

Sắc mặt Huyền Thành chân nhân đông lạnh, ẩn hàm vẻ chán ghét: “Dùng nữ quỷ để đối phó với nữ quỷ, người Thái Lan đôi khi cũng thật ác liệt, phụ nữ đánh nhau có gì hay để mà xem.”

Pháp sư Nham Phong miệng tụng Phật hiệu, sắc mặt từ bi. So sánh với nữ quỷ đang dây dưa Lưu Phi Vũ, nữ dịch quỷ bị pháp sư Thái Lan kia khống chế còn đáng buồn hơn, linh hồn cô ta đã vô pháp giải thoát, chỉ có thể lần lượt phạm phải tội nghiệt, thẳng đến khi bị trời giáng lôi kiếp mà hồn phi phách tán.

Phần lớn các pháp sư “áo đen” như vị người Thái Lan này đều nghiệp chướng nặng nề, nhưng thọ mệnh của bọn họ lại rất dài, có nhiều kẻ còn có thể chuyển dời sự trừng phạt sang trên người những quỷ vật mà mình khống chế.

Mắt thấy nữ dịch quỷ sát khí đầy người kia đã phi về hướng lầu ba biệt thự, Huyền Thành chân nhân hơi lui về phía sau một bước, đang sắp sửa âm thầm ra tay, nhưng lại bị Phật tử Thiên Hoàn duỗi tay ngăn lại.

【Đừng lo, đã có an bài.】

Huyền Thành chân nhân kinh ngạc nhìn Phật tử, nhưng Thiên Hoàn lại không giải thích quá nhiều. Kẻ địch đáng sợ nhất ở nơi này cũng không phải là vị pháp sư Thái Lan kia đâu.

Cho dù không quay đầu lại thì y cũng đã nhận ra ánh mắt lén lút nhìn trộm kia. Loại cảm giác dính nhớp mang theo vài tia bệnh trạng điên khùng này, không khỏi làm y cảm thấy thập phần quen thuộc.

Ngay cả bản thân Tô Tu Khiết cũng không rõ vì sao mình lại sinh ra loại cảm tình nùng liệt nóng cháy này.

Nữ dịch quỷ kia tiến vào biệt thự, mãi một lúc lâu cũng chưa thấy trở ra, chỉ mơ hồ nghe thấy những tiếng tru sắc nhọn, giống như gặp phải kình địch. Pháp sư Tống Khôn ngồi trong vườn bắt đầu lo lắng, không ngừng dùng một thứ bột tanh hôi màu đen ném vào cái bình, thậm chí còn phun ra một ngụm máu đầu lưỡi.

Nhưng vẫn vô dụng, trong biệt thự phát ra tiếng hét thảm thiết, ông pháp sư Thái Lan cũng theo đó mà bị phản phệ, thất khiếu đổ máu ngã xuống đất.

Người Lưu gia bị dọa sợ không nhẹ, mẹ Lưu run rẩy hỏi: “Ông ta…… làm sao vậy?”

Mã Hồng Quyên nhíu mày: “Sao lại thế này?”

Lúc này ánh mắt của Tô Tu Khiết rốt cuộc mới rời khỏi người Phật tử, chậm rãi đi về phía cổng lớn biệt thự. Lưu Phi Dương vừa định giữ cậu ta lại, hiện giờ bên trong khẳng định không yên ổn, Tu Khiết đi vào đó không khéo lại bị thương thì sao?

Nhưng có một người đã nhanh hơn cậu, bước tới chắn trước mặt Tô Tu Khiết.

Vạt áo cà sa ám văn bạc phiêu dật trước mặt, Tô Tu Khiết tức khắc mở to mắt, ngơ ngẩn tại chỗ: “Phật tử Thiên Hoàn……”

Ánh mắt của Thiên Hoàn bao giờ cũng lộ ra một cảm giác băng lãnh, ẩn hàm sát khí. Dù chưa mở miệng, nhưng hành động của y đã cho thấy, nhất định sẽ không để Tô Tu Khiết đi vào trong.

Tô Tu Khiết nhìn thẳng vào mắt y, gương mặt không ngăn được mà ửng hồng, chỉ cần nam nhân này có thể vẫn luôn nhìn mình như thế, bất luận thứ gì cậu ta cũng có thể từ bỏ.

Giọng nói của Tô Tu Khiết âm nhu đến mức có thể vắt ra nước: “Phật tử vì sao lại ngăn cản tôi?”

Cậu ta cũng không cần câu trả lời, chỉ cần biết rằng mình đang cùng y nói chuyện, trong lòng cũng đã đủ nhộn nhạo: “Với năng lực của Phật tử, đuổi đi nữ quỷ kia căn bản là không phí bao nhiêu sức lực, vì sao lại chậm chạp không động thủ?”

Thiên Hoàn rũ mắt, không vui không giận.

Tô Tu Khiết cười nghịch ngợm, hạ giọng giống như đang chia sẻ một bí mật nhỏ giữa hai người: “Nhưng tôi sẽ không nói cho người khác đâu, vô luận Phật tử muốn có thứ gì, tiền tài, thanh danh, hay là pháp lực cao thâm…… Tôi đều có thể giúp anh có được.”

Cậu ta tiến lên một bước, trong mắt hiện lên vẻ nóng cháy khó có thể ức chế: “Cho nên, Phật tử thật sự không thể suy xét tôi một chút sao?”

Thiên Hoàn: “……” Linh bài trong ngực y run đến mức gần như không áp xuống được.

Đêm nay sợ là khó thoát một kiếp.

Y vốn cũng không muốn để ý tới Tô Tu Khiết, phát hiện Quỷ Vương hồng bào rãnh rỗi mà để tâm đến bên này, y liền biết hắn đã hoàn toàn xử lý xong nữ dịch quỷ kia. Mọi chuyện đã được giải quyết, vị pháp sư Tống Khôn này cũng sắp hết thời gian rồi.

Đúng lúc Lưu Phi Dương đi tới đáp lời với Tô Tu Khiết, Thiên Hoàn liền lui về phía sau một bước, phất tay áo rời đi. Bước chân của y vững vàng, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài. Vợ y lúc ăn giấm không phải là điều mà người thường có thể chịu được.

Vừa đến cửa phòng, liền thấy bên trong vươn ra một đôi quỷ trảo đen nhánh, kéo cả người y vào trong.

Thiên Hoàn tùy ý để mình bị đẩy đến trên giường, che trời lấp đất mà ghé xuống gặm cắn.

Quỷ Vương hồng bào hung tợn cắn xé, mỗi một ngụm đều thấy máu, thật sự không hề có nửa điểm lưu tình: “Cậu ta nói cái gì với ngươi? Các ngươi đến tột cùng là quan hệ gì?”

Phật tử duỗi tay lấy di động trong túi, nhưng lại bị Quỷ Vương hồng bào một phen chụp lấy: “Thành thật công đạo, đừng làm việc riêng!”

Thiên Hoàn: “……” Oan uổng, y như vậy không phải là vì muốn đánh chữ giải thích hay sao(*).

(*Ở chương trước có chi tiết công dùng ngôn ngữ kí hiệu để nói chuyện với thụ, nhưng chương này lại phải dùng điện thoại?).

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Quỷ Vương hồng bào lúc này mới nhìn ra dụng ý của y, bàn tay xỏ vào trong quần y sờ soạng: “Ngươi cái tên hòa thượng ngu ngốc này vì sao lại phải tu luyện ngậm miệng thiền? Làm người câm thật không thuận tiện! Bị người khác oan uổng cũng chỉ có thể nén giận!”

Thiên Hoàn: “……” Kể cả khi y có thể nói chuyện, gặp phải tình cảnh vợ nổi bão thì cũng chỉ có thể nén giận thôi.

Rốt cuộc cũng lấy được di động, Thiên Hoàn từng chữ bắt đầu giải thích.

【Người có quan hệ với cậu ta không phải ta, mà là ngươi.】

Quỷ Vương hồng bào cười nhạo: “Người mù cũng có thể nhìn ra cậu ta và ta giống nhau như đúc. Hơn nữa cậu ta rõ ràng không phải người thường, sợ là có đạo hạnh thâm hậu trong người!”

【Cho nên ta mới bảo người đừng nên xúc động, ngươi hiện tại vẫn chưa phải là đối thủ của cậu ta.】

Hắn cúi mặt tới gần: “Rốt cuộc cậu ta là ai? Có phải là anh em của ta hay không? Chính là cậu ta hại chết ta sao?”

Mỗi một câu, biểu tình của hắn lại càng thêm dữ tợn, lửa giận đốt cháy lý trí của hắn, hận không thế bay qua xé xác Tô Tu Khiết kia thành mảnh nhỏ.

Thiên Hoàn ôm hắn vào trong ngực, thừa nhận hết thảy bi thương phẫn nộ lẫn thù hận của hắn.

【Ngày mai ta mang ngươi đi gặp một người.】

Có một số việc chỉ dùng ngôn ngữ cũng không thể giải thích được, chỉ có hiện thực mới có thể chứng minh hết thảy.

Thiên Hoàn nói được thì làm được, ngày hôm sau liền cùng Hằng Tâm thay thường phục ra cửa. Bọn họ tuy là hòa thượng, nhưng không thể lúc nào cũng mặc áo cà sa ra ngoài, nếu không tỉ lệ quay đầu quá cao, trông có vẻ quá mức lòe thiên hạ.

Hằng Tâm đi theo Phật tử nhà mình rời núi, vẫn luôn tự giác cho mình là trợ lý, ít nói làm nhiều mà học tập. Nếu có thể học được chút ít từ chỗ Phật tử, đời này đã có thể hưởng thụ bất tận, đây là lời mà sư phụ vẫn luôn ân cần căn dặn cậu.

Hai người vốn định gọi taxi, nhưng nửa đường lại gặp được Lưu Phi Dương, sau khi nghe được mục đích của bọn họ, cậu liền nhiệt tình tỏ vẻ mình có thể đưa bọn họ đến nơi.

Đêm qua vị pháp sư Thái Lan kia đã được đưa tới bệnh viện, cha mẹ Lưu hối hận xanh ruột, lo sợ mình đã đắc tội Phật tử. Liên tiếp bảo cậu chiêu đãi người ta cho tốt, ngàn vạn đừng khiến cho bọn họ tức giận buông tay chạy lấy người.

Đối với chuyện này, Lưu Phi Dương chỉ muốn oán trách một câu, sớm biết hôm nay hà tất lúc trước phải làm vậy.

Nghe nói tới địa điểm mục đích của Phật tử Thiên Hoàn, cậu liền có chút kỳ quái.

“Phật tử, vì sao phải tới cao trung Khải Nguyên?”

Hằng Tâm: “Nơi này làm sao vậy?”

Trong mắt Lưu Phi Dương nổi lên một tia ngọt ngào: “Đó là trường cao trung mà tôi và Tô Tu Khiết đã từng học, cũng là nơi tôi…… nhất kiến chung tình với cậu ấy!”