Công Chính Truyện Ngược Tránh Xa Pháo Hôi Ta Ra

Chương 4: Hàn ca tốt nhất



Trong quán cà phê, Bạch Kiều Hiên vô cùng nổi bật trong bộ đồ đen, cậu vắt chéo chân, cầm cốc trà sữa nhấp vài hụm.

Tưởng Minh: "Sao tự nhiên này uống trà sữa vậy?, bình thường mày kêu con gái mới uống mà".

"Mẫu hậu không cho uống cà phê, sợ trẫm không ngủ được thành gấu trúc a".

Tưởng Minh bất lực, hắn vừa rồi còn cảm thấy thằng bạn hôm nay hơi lạ, bây giờ liền hết lạ rồi. Hỏi thăm một chút, Tưởng Minh cũng biết chuyện Hàn Tư Thương đến thăm cậu, không có gì lạ hết, Hạ Hiên ngày ngày làm cái đuôi nhỏ của hắn, hơn nữa gia thế Hạ Gia cũng không nhỏ, hai tập đoàn còn đang hợp tác, đến thăm cũng là điều đương nhiên.

Bạch Kiều Hiên không dám kể cho Tưởng Minh việc Hàn Tư Thương còn muốn đến hôm nay, sợ hắn nhận ra điều bất thường.

Quả thật tính cách của Hạ Hiên rất giống cậu, chỉ là sở thích có chút sai biệt để ăn khớp với hình tượng nhân vật, cũng không đúng, thật ra Bạch Kiều Hiên cũng từng theo đuổi hình tượng ngầu lòi.

Năm cậu mười lăm tuổi, sáng làm cốc cà phê đen, mượn mô tô của chú họ bay vèo vèo, tối lại một chập cùng mấy ông cụ non, khoác vai nhau thề sống thề chết nguyện mãi làm anh em, khuya còn được mấy chú cảnh sát ru ngủ, cuộc sống phóng túng cứ thế trôi qua cho đến khi cậu chuẩn bị thi vào cao trung. Còn năm tháng để ôn luyện, Bạch Kiều Hiên được ba mẹ, hàng xóm thức tỉnh mà quay lại con đường học tập, vốn ban đầu cậu học cũng giỏi nên việc ôn luyện khá thuận lợi, sau đó thì tất nhiên là đỗ.

Hai người đá đưa một chút, lại được mấy thằng khác rủ đến KTV, Bạch Kiều Hiên háo hức, lâu lắm rồi cậu không đến những nơi như thế.

Vừa đến trước KTV, Bạch Kiều Hiên đã thấy bộ dáng quen thuộc của người nọ, nam nhân một thân âu phục phẳng phiu, trên tay đang hua hua điếu thuốc hút dở, hắn mặt không biểu tình tựa người vào cửa, lại đột nhiên đứng thẳng dậy, chân dài thẳng tắp đi đôi giày da bắt đầu lộp cộp lên vài tiếng.

Tưởng Minh: "Hàn ca"

Bạch Kiều Hiên: "Hàn ca, s.. sao anh lại ở đây vậy?".

Hàn Tư Thương sắc mặt thay đổi, lại mang theo vài phần tức giận đến gần Bạch Kiều Hiên "Tôi không thể ở đây?".

Bạch Kiều Hiên: "Không, ý em không phải vậy, ai mà không biết Hàn ca trăm công nghìn việc, mới sáng sớm mà đến có chút lạ".

Hàn Tư Thương sắc mặt lạnh lẽo, dọa Tưởng Minh cùng Bạch Kiều Hiên sợ mất dạng: "Hạ Hiên, cùng tôi đi".

"Hàn ca, anh muốn đi đâu a?, em có hẹn rồi".

Tưởng Minh vỗ vỗ vai Hạ Hiên: "Được đi cùng Hàn ca, sướng nhất mày rồi".

Bạch Kiều Hiên tức chết thằng bạn, chỉ đành quay sang cười nịnh hót với Hàn Tư Thương. Bugatti đen gầm xanh tỏa sáng giữa ban ngày đi ra từ nhà để xe gần đó, phi đến chỗ Hạ Hiên, phô bày hết bộ dáng ngầu lòi sẵn có.

Hạ Hiên mắt sáng hơn đèn pha ô tô, chạy lại sờ sờ gương xe, trừi ưi, xe xịn có khác, đến cái gương cũng mịn như vậy: "Hàn ca, anh mới mua xe sao? Sao em chưa thấy qua chiếc này?".

"Ừm, mới mua" Hàn Tư Thương đáp, lại thuận tay mở cửa xe "Vào đi!".

Hạ Hiên chống nạng bước vào, khí nóng ngoài trời lập tức bị gió mát thổi mất, phần ghế xe bọc da nappa cao cấp, thoạt nhìn rất mềm, ngồi vào còn mềm hơn, đèn lép tỏa sáng lại không thể át được ánh mắt của Hạ Hiên, cậu biết bản thân lúc này thật không có tiền đồ, nhưng vẫn không thể cưỡng lại, từ rất lâu cậu đã muốn có một chiếc như vậy, cơ mà không đủ điều kiện để mua, chỉ có thể mua xe mô hình trưng trong phòng, được ngồi xe như được Idol thơm má, đừng ai hỏi tại sao cậu lại điên cuồng đến thế!

Nhìn theo bóng xe khuất dần, Tường Minh chỉ biết ngưỡng mộ cùng ao ước.

Không khí trên xe rơi vào trầm mặc, Hạ Hiên suýt thì quên mất xe này là của Hàn Tư Thương, hắn ngồi cạnh cậu ở ghế phụ, Bạch Kiều Hiên hơi dịch người sang bên, tay vẫn mê luyến sờ tấm da bọc ghế.

Hàn Tư Thương để ý động tác của cậu, khó chịu nhích người về phía Bạch Kiều Hiên: "Thích sao?, thích có thể tặng cho cậu".

"Thật sao?".

"Thật".

Bạch Kiều Hiên lập tức nhích lại gần: "Hàn ca thật tốt, anh đúng là người tốt nhất em từng gặp".

"Không phải người tốt nhất là Lâm đại ca của em sao? Thay đổi nhanh như vậy"

Bạch Kiều Hiên: ".. Hắn là người bình thường nhất trong số người bình thường, chỉ có anh là người tốt nhất trong lòng em" *Có mà là người không bình thường nhất*.

Hàn Tư Thương không hiểu sao mặt có hơi nóng, lỗ tai đã đỏ rực từ lúc nào không hay: "Sau này nghe lời, đi theo tôi, tôi chiếu cố em".

"Vâng" Bạch Kiều Hiên vui vẻ, vâng một tiếng đến ngọt sớt, đi theo nam chính chắc hẳn sẽ được không ít lợi lộc, bằng chứng đầu tiên là chiếc xe này.

"Cơ mà sao tai anh đỏ vậy?".

"Nóng thôi".

Thư kí lái xe nghe hai người nói chuyện, cứ cảm thấy kì lạ, mà kì lạ chỗ nào thì anh lại không biết, chắc là do ông chủ hôm nay tự nhiên trở nên tốt bụng nên không quen