"Công Chúa" Của Ác Long

Chương 4



9.

Đúng lúc này, thiếu nữ trên sân khấu dùng chân trần bước lên mặt đất, chậm rãi đi về phía chúng ta, cầm chai rượu trên bàn rót vào ly, nhẹ nhàng đưa ly rượu cho công chúa...

“Anh chàng đẹp trai, có muốn uống rượu không?” Giọng nói của người phụ nữ rất quyến rũ, ánh mắt đầy vẻ cám dỗ.

Sắc mặt ta đột nhiên nghiêm túc lại, cảm nhận được nguy cơ từ cặp zú to nảy tưng tưng của chị gái xinh đẹp, sau đó nhìn lại thỏ con của chính mình, …

Công chúa trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, ngay tại lúc đang muốn đuổi người đi lại nghe thấy tiếng lọ dấm của ai bị đập bể.

“Người đàn ông không yêu chính bản thân mình thì sẽ giống như bắp cải thối không ai cần!” Ta vừa ngân nga vừa nói những lời khôn ngoan mà mẫu thân dạy.

Người phụ nữ sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười quyến rũ và hỏi: "Điều đó có nghĩa là gì vậy?"

Khóe mắt công chúa giật giật, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Mẫu thân ta nói, nếu một người đàn ông không biết chăm sóc bản thân, bị người phụ nữ khác chạm vào, anh ta sẽ trở thành một cây bắp cải thối không ai muốn!” Giọng nói lớn tiếng của ta xuyên qua toàn bộ quán rượu.

Không khí đột nhiên im lặng kéo dài.

Biết ngay mà, công chúa bất lực nghĩ, đưa tay xoa xoa lông mày.

"Hahaha, cô bé đáng yêu này từ đâu đến vậy? Thật đáng yêu!" Người phụ nữ nhìn ta như sinh vât lạ, sau đó còn đưa tay lên bóp mặt ta.

Ta bị nhào nặn đến không nói nên lời, chỉ có thể lẩm bẩm mấy câu: "Bỏ... bỏ tay ra coi! Coi ta là bánh bao mà nhào bột à!"

Càng kinh sợ hơn là quả đào lớn của nàng ta lại đang đung đưa trước mặt ta, thật là... bắt nạt mà, … quả đào thơm ngon mọng nước, vừa to vừa mềm …

Nắm đấm của công chúa lại trở nên cứng rắn, hắn nhìn người phụ nữ quyến rũ kia, cố gắng nghĩ xem nên đấm vào đâu...

Cuối cùng, hắn không nhịn được lôi tiểu biến thái đang muốn sà vào lòng đối phương ra, ấn xuống trước bàn ăn, lạnh lùng nói: “Ăn đi!”

Toàn thân ta đang đắm chìm trong cảm giác thơm tho, mềm mại, đầu óc choáng váng.

Nữ nhân kia thấy công chúa sắc mặt đen như mực, thức thời liền vặn eo thon bỏ đi.

Sau đó, ta vô cùng bình tĩnh ngồi xuống dùng bữa, còn công chúa thì suýt chút nữa đã viết hẳn hai chữ “bất hạnh” trên mặt.

Được rồi, lão rồng này thật sự là ích kỷ, không có chút hào phóng nào, trong lòng cười khúc khích, nhưng trên mặt lại nịnh nọt dỗ dành: "Ta thích nhất công chúa, ta chỉ thích mỗi công chúa thôi!"

Lời nói đơn giản như vậy lại có thể dễ dàng làm dịu đi cơn tức giận của công chúa, mặc dù biết rồng con này nói năng không đáng tin nhưng vẫn không nhịn được tin lời nàng.

Sau bữa ăn, điều hạnh phúc nhất đối với mọi sinh vật là được ăn xong rồi đi ngủ. Sờ sờ cái bụng căng phồng, hơi nheo mắt rồi thoải mái nằm xuống ghế nghỉ ngơi.

Công chúa nhẹ nhàng xoa đầu ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng ngủ ở đây, về khách sạn ngủ đi.”

Ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt kiều diễm của công chúa, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, những vì sao trong mắt nàng như muôn ngàn điều đẹp đẽ mà ta chưa từng thấy trước đây.

Công chúa nhìn vẻ mặt đờ đẫn của ta, lo lắng ta ngủ quên liền vội vàng bế ta lên, lo lắng sờ trán ta, kiểm tra từ trên xuống dưới cũng không phát hiện vấn đề gì, thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: “Phục vụ, thanh toán!”

Ta không nói gì, không muốn phá vỡ sự yên tĩnh lúc này. Công chúa bế ta ra khỏi quán rượu bằng đôi tay khỏe khoắn của mình, thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng công chúa cũng không rời mắt mà ôm ta đi thẳng đến khách sạn.

Còn ta thì rúc vào trong ngực công chúa không dám thò đầu ra, hơi nóng trên mặt bắt đầu lan rộng, trên mặt chứa đầy xuân tình của lần đầu yêu.

Công chúa nhìn dái tai đỏ bừng của con rồng nhỏ nào đó, bong bóng màu hồng dường như xuất hiện trong không khí, rồi mỉm cười dịu dàng...

Khách sạn cách quán rượu không xa, đi bộ cũng không tốn bao lâu, công chúa hình như rất quen thuộc nơi này, đi tới trước mặt chủ quán, ném tới một túi vàng.

Chủ quán vẻ mặt gian xảo, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, xoa xoa tay nói: "Xin mời xin mời, xin mời lên phòng!"

Khách sạn này khá nổi tiếng ở thị trấn nhỏ này, dù cho ông chủ nổi tiếng là kén chọn nhưng chất lượng tiếp đón thì khỏi cần bàn.

Sau khi đi qua hành lang dài, công chúa ôm ta vào lòng, thở đều đều bước vào phòng, căn phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường, công chúa dừng bước.

Hắn đang định nhờ chủ quán đổi phòng thì phát hiện bánh bao trong ngực đã ngủ quên rồi...

Thôi quên đi, công chúa thở dài, nhẹ nhàng đặt rồng nhỏ lên giường, đắp chăn cho nàng.

10.

Rồng thường không cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là những con rồng lớn mạnh mẽ như Weir, tuy thể chất không hề mệt mỏi nhưng công chúa vẫn thở phào nhẹ nhõm sau khi Đoàn Đoàn ngủ say.

Hắn đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được hơi thở của pháp sư, suy nghĩ một lúc, thấy rồng nhỏ đang ngủ yên nên dựng kết giới chắn xung quanh rồi bước ra ngoài.

Buổi tối khi mặt trời sắp lặn, một vệt sáng tuyệt đẹp nhuộm đỏ nửa bầu trời, giống như một quả cầu lửa khổng lồ, từ cửa sổ rơi xuống mắt ta.

Ta bị ánh hoàng hôn màu cam làm cho chói mắt, từ trong giấc ngủ từ từ mở mắt ra, hàng mi mảnh mai khẽ rung lên như cánh bướm, dụi mắt ngái ngủ, nhưng trong phòng lại yên tĩnh, ta không nhìn thấy gì cả, không thấy bóng dáng công chúa.

"Weir? Weir?"

Ta có chút hoảng hốt, liệu Weir sẽ không bỏ rơi ta chứ? Chàng ấy...chàng ấy sẽ không bỏ đi đúng không?

Không, không, công chúa không phải loại người như vậy.

Ta ngồi co ro trên chiếc giường nhỏ, hai tay ôm lấy đầu gối, hơi cúi đầu xuống.

Nghĩ kỹ lại, ta dường như chẳng biết gì ngoài việc công chúa là một con rồng lớn, càng nghĩ càng thấy buồn…

Nước mắt dần dần dâng lên trong đôi mắt to, đọng trên hàng mi dài, rồng nhỏ sắp khóc tới nơi rồi…

“Sao nàng lại khóc?” Một bàn tay to nóng hổi duỗi ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dưới hàng mi của ta, một giọt nước mắt lăn xuống ngón tay công chúa.

Công chúa hơi thở hổn hển, trán đổ mồ hôi nóng như đột nhiên xông qua từ cửa sổ, nhẹ giọng nói.

Khi nhìn thấy công chúa, ta lao vào vòng tay hắn như một con thú nhỏ.

bùm--

Công chúa mất cảnh giác trong giây lát và bị ta đè chặt xuống đất.

Ta khóc hỏi: “Chàng đi đâu vậy? Ta đợi chàng đã lâu mà chàng không xuất hiện. Ta, ta tưởng… ta tưởng chàng không cần ta nữa! Đại ác nhân!”

Công chúa nhẹ nhàng xoa đầu ta, ôn hòa giải thích: “Ừ, ừ, đều là lỗi của ta. Ta vừa ra ngoài mua món gà giòn mà nàng thích ăn nhất đây. Có nhiều người xếp hàng quá nên phải đợi rất đông.”

Lại im lặng một lúc, anh nhẹ nhàng nói: "Đoàn Đoàn, đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng."

"Vậy thì, chàng có muốn làm bạn trai của ta không? Ta đã đọc trong thoại bản rồi. Nếu chàng ôm ta mà không chịu trách nhiệm với ta thì chàng chính là đồ cặn bã!"

Dù nói vậy nhưng bàn tay đang ôm công chúa của ta không chịu buông ra mà còn ôm hắn chặt hơn nữa.

Khụ khụ khụ, công chúa ho khan vài tiếng: "Đoàn Đoàn, nàng... nàng ôm hơi chặt, có thể nới lỏng ra một chút được không?"

Ta nói một cách kiêu ngạo và vô lý: "Không, không buông!"

Công chúa khẽ cười một tiếng, giọng nói từ tính vang vọng bên tai ta, một cảm giác tê dại và ngứa ran truyền khắp tai ta, ài, không cần nhìn cũng có thể biết, lúc này tai ta nhất định đang đỏ bừng.

“Tiểu Đoàn, nàng định bóp chết bạn trai mình à?”

Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng ngẩng đầu lên: “Chàng đồng ý à?”

"Ôi chao, nếu ta không đồng ý thì rồng nhỏ nào đó sẽ khóc lụt nhà mất!" Công chúa trêu chọc.

"Không không."

Hai con rồng ôm nhau dưới ánh hoàng hôn, khoảnh khắc này thật ấm áp, về phần tại sao không tiến xa hơn, như hôn hay gì đó, rồng nhỏ cảm thấy rằng mình không dám. Tất cả can đảm đều dồn vào màn tỏ tình này hết rồi. Nhưng dù sao thì cũng đã tỏ tình thành công rồi mà!

Thế là cả hai ngây thơ ôm nhau một lúc, cho đến khi bụng ai đó bắt đầu réo lên.

Dù đã chính thức bên nhau nhưng Đoàn Đoàn vẫn không quên món gà giòn của mình, gà giòn bên ngoài, bên trong mềm, nóng hổi khiến rồng nhỏ chảy nước miếng.

Công chúa lấy từ trong túi gấm ra miếng gà giòn đã mua từ trước, mùi thơm lan tỏa trong phòng, dù để lâu nhưng vẫn còn âm ấm.

Mắt ta sáng lên, vội xé một miếng chân gà nhỏ cắn một miếng, trợn mắt há hốc mồm, ngon quá. Vừa ăn đùi gà, rồng nhỏ cũng không quên gọi công chúa, công chúa không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu bánh bao thơm ngon trước mặt với đôi mắt sâu thẳm, thầm nghĩ rằng bánh bao ngon như vậy ở ngay trước mặt nhưng lại không thể ăn.

Nếu phụ thân rồng nhỏ phát hiện ra việc hắn chạm vào con gái ông ấy... ài, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không bao lâu, khi đã ăn xong một miếng gà giòn thơm, ta không hài lòng liếm liếm ngón tay, ánh mắt công chúa càng trở nên quái dị, ta nghi hoặc hỏi:

“Sao vậy?”

"Ừm..."

Ta rúc vào lòng công chúa, ăn uống chán chê xong thì đi nghịch tóc công chúa, tóc công chúa đen và cứng, thoang thoảng mùi tre.

Nghĩ mình ra ngoài mấy ngày, không biết phụ thân mẫu thân ở nhà thế nào, cũng không biết mẫu thân có nhớ mình không…

Ta cũng đã tìm được “công chúa” của mình, hẳn phụ thân ta sẽ rất vui.

Mon men đến gần công chúa, nở nụ cười dễ thương, dùng giọng ngọt như mật nói: "Công chúa, chàng có thể đưa ta về gặp phụ thân mẫu thân được không?"

Công chúa nhìn tiểu bánh bao với đôi mắt sáng ngời trước mặt, im lặng một lúc, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc đồng ý: "Được!"

Ta sung sướng đến nỗi đứng dậy khỏi vòng tay của công chúa nhảy múa vui vẻ, thực hiện những điệu nhảy không rõ nguồn gốc và ngân nga những bài hát ngẫu nhiên.

Sau đó ta bắt đầu sắp xếp những thứ muốn mang về nhà. Này là quần áo mới mua, ta chưa mặc, ta muốn mang theo. Kia là món đồ chơi nhỏ ta mới mua. Woohoo, dễ thương quá.

Ta sẽ mua thêm một ít thức ăn của con người, mẫu thân ta chắc chắn sẽ thích.

Công chúa nhìn rồng nhỏ bận rộn, đầu có chút đau, suy nghĩ một chút, quyết định giang tay ra.

“Bé ngoan, lại đây ôm một cái!” Giọng nói dịu dàng của công chúa vang lên.

Ôi chao, tai ta lập tức đỏ bừng. Bạn trai của ai...bạn trai của ai mà lại dính người thế này? Phấn khích quá, ahhh!

"Được!" Ta nhào vào lòng công chúa, ôm qua ôm lại, ồ, bạn trai ta cũng đẹp trai quá đi chứ.

“Đoàn Đoàn, lỡ như phụ thân mẫu thân nàng không thích ta thì sao?”

Giọng nói của công chúa như mang theo ma lực, vẻ mặt lại có chút chán nản.

“Không, không, không, phụ thân mẫu thân ta rất tốt, nhất định họ sẽ thích chàng.” Ta vuốt tóc công chúa, nhẹ nhàng dỗ dành hắn.

"Nếu phụ thân nàng đuổi ta ra ngoài thì sao?" Công chúa đi thẳng vào vấn đề.

"Không, nếu... nếu phụ thân ta đuổi chàng ra ngoài, thì ta sẽ..." Ta vắt óc,

"Ta sẽ đi với chàng!"

Được rồi, công chúa có chút thất vọng, hắn không thể bắt Đoàn Tử đoạn tuyệt với với phụ thân mình được, như này đã tốt lắm rồi.

"Chúng ta tới nhân giới mua chút đồ ăn rồi quay về đi!"

"Được rồi, ta muốn mua mười con gà giòn! Mua thêm mười đĩa lớn thịt thăn chua ngọt và... vịt quay!" Mua tất cả mang về.

"Được rồi được rồi, mua hết cho nàng!"

11.

Vì có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng bá phụ bá mẫu, lần này công chúa thực sự đã dốc hết toàn bộ vốn liếng. Ngoài một xe chở đầy đồ mua từ thế giới nhân tộc, công chúa còn đặc biệt bới từ trong hàng trăm rương báu vật ra những bảo vật mà lúc đầu nhạc phụ đại nhân muốn có, trong đó còn có không ít những thứ bảo vật hiếm có khó tìm trên thế giới.

Tuy nhiên, đối với công chúa mà nói, những thứ bảo vật trân quý nhất thế gian cũng chỉ là vật trong tầm tay mà thôi, chỉ cần có thể vượt qua khảo nghiệm của bá phụ bá mẫu, dù có phải mất thêm bao nhiêu vàng bạc châu báu công chúa cũng đều nguyện ý.

Trên đường trở về Long tộc, cảnh vật dọc đường tựa hồ có chút khác biệt so với trước đây, trong không khí phảng phất tràn ngập một mùi ngọt ngào như mùi cơm tó=))) Con rồng nho nhỏ mập mạp nào đó đang thoải mái nằm bò trên con rồng khổng lồ, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Hồi tưởng lại dáng vẻ công chúa lúc mới biến thành rồng, tuy lúc ban đầu còn bị dọa cho giật mình, nhưng nhìn nhiều mấy lần thấy cũng quen, hơn nữa càng ngắm lại càng thấy đẹp.

Bởi vì Long thân của công chúa quá lớn, cho nên khi đứng trước mặt công chúa, trông tôi chả khác gì con gà con ngốc ngếch, chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.

Thân rồng to lớn mơ hồ toát ra khí tức thần bí không xác định được, những chiếc vảy cực kỳ cứng rắn được sắp xếp ngay ngắn. Một con rồng thực lực cường đại như vậy thế mà lại bằng lòng cúi đầu, dịu dàng nói với một con rồng con nhỏ xiu xíu như ta:

"Leo lên đi, ta đưa nàng về nhà."

Ta lưỡng lự chầm chậm trèo lên cổ công chúa, leo mất một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một tư thế ưng ý.

Những chiếc vảy trên người công chúa cái nào cái nấy đều sắc bén vô cùng, công chúa khẽ dùng chút lực sắp xếp lại những chiếc vảy sắc nhọn trên người, chỉ sợ rồng nhỏ bị đâm trúng, hắn chỉ cảm thấy có một vật gì đó mềm mềm đang chầm chậm bò lên trên, trên người còn lưu lại cảm giác tê dại ngứa ngáy.

Đợi một lúc, thấy nàng ngừi iu bé nhỏ không có động tĩnh gì, hắn dịu dàng hỏi:

“Nàng đã ngồi vững chưa?”

"Ngồi vững rồi, xuất phát!" Tiếng cười trong trẻo vang vọng trong từng góc của khu rừng…

Không lâu sau, cả hai đã tiến vào địa bàn của Long tộc, Long tộc có ý thức lãnh thổ rất mạnh, ngoại trừ những con rồng đã kết hôn lập gia đình như Đoàn Tử, những con rồng khác đều là một rồng một đỉnh núi, đây cũng là lý do tại sao công chúa rất ngạc nhiên khi biết Đoàn Tử là rồng cái.

Công chúa đang bay trên bầu trời phía trên Long tộc còn ta thì vùi chặt người vào cơ thể công chúa, không dám ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng sẽ có một con rồng lao ra khiêu khích, những không ngờ lần này lại yên tĩnh suôn sẻ đến lạ.

“Ớ, những con rồng ở đây đều đã ra ngoài rồi sao?” Ta nghiêng nghiêng đầu hỏi một cách đầy nghi hoặc.

“Không có, đều đang ở trong núi.”

"Vậy tại sao không có con rồng nào xuất hiện? Trước đây mỗi lần khi ta đi ngang qua đây, lúc nào cũng có mấy con rồng đáng ghét xuất hiện cản đường." Nghĩ đến những con rồng mất nết đó, thực sự là làm người khác cảm thấy ghét bỏ.

Thân thể đang bay lượn trên không trung của công chúa bỗng khựng lại, thấp giọng hỏi:

“Những con rồng đó dám bắt nạt nàng ư?” Giọng điệu như chỉ cần bé rồng nhỏ nói ra một chữ “Đúng”, hắn sẽ lập tức sẽ đứm cho mấy con rồng đáng ghét đó một trận nhớ đời.

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của công chúa, ta cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, nức nở nói:

“Là…là bọn họ… bọn họ bắt nạt ta!”

Những con rồng xấu xa đó bắt nạt ta, nhưng mà ta cũng không phải dễ bắt nạt đâu. Ta đã nhân lúc đêm khuya thanh vắng, dùng một mồi lửa đốt hang động của bọn họ rồi. Nhưng mà lúc công chúa quan tâm việc ta có phải bị bắt nạt không, sự ngang ngược của ta bỗng nhiên lại trỗi dậy rồi.

Trong khoảnh khắc, con ngươi màu đen như mực của công chúa ngập tràn khí tức hung ác, dùng sức mạnh tấn công vào những ngọn núi xung quanh, khiến cho những con rồng trong núi bị đánh đến mưc kêu phụ thân gọi mẹ.

“Lại là tên ngốc nào chọc phải vị ôn thần này vậy!” Trong núi vọng ra tiếng hét thất thanh của một con rồng.

Thật là ngầu quá đi! Bạn trai tui đẹp trai quá đi mất!

Hai mắt của ta sáng lấp lánh nhìn công chúa, trong miệng thốt ra một câu cảm thán!

“Đừng sợ, sau này không có ai dám bắt nạt nàng nữa rồi!”

“Được rồi! Đây là chàng nói đó nha! Ai nói dối làm con cún!”

Công chúa lớn tiếng cười đáp: “Được rồi!”