Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 11: Bất đắc dĩ lộ diện



Khinh công của Bá Đạt rất tốt nên rất nhanh đã bắt lửa khắp nơi, Tuệ Lâm có chút ngại ngùng, dù sao ở góc độ thiếu nữ thế này nếu như không ngại ngùng có lẽ là thành người gỗ rồi, vũng máu chim ưng rơi xuống hai người, vì để Bá Đạt không bị thương, Tuệ Lâm đạp người ra, cả tấm lưng hứng trọn nó, tiếng xèo xèo hủy diệt, lộ ra cả tấm lưng lớn, mái tóc cũng đã rơi xuống.

Bá Đạt hoàn hồn nhìn lại thì ôi thôi, một tiểu mỹ nhân xuất hiện, đôi mắt, thần thái, khiến cho người ta chỉ muốn nhìn, vì phần lớn tóc sau đã bị hủy hoại, tránh cho việc vướng bận, Tuệ Lâm hít một hơi dùng thanh kiếm cắt phăng đi mái tóc dài, nhưng nó không làm mất đi nét nữ tính ngược lại tăng thêm phần quyến rũ, cả chủ mưu và Bá Đạt đều đứng người.

Tuệ Lâm trực tiếp dương cung, mũi tên xuyên thẳng vào đầu của "con rắn" luôn làm thứ cản đường kia, máu đã chảy, nhưng hắn vẫn đứng đó, tình hình còn rất đáng lo ngại, liên tục là những mũi tên lửa bắn đến, Bá Đạt cũng không đứng yên đó nữa, lao đến phá hủy đi lồng chim, Tuệ Lâm không phải không muốn cản mà là không thể cản, 5 mũi tên lực cực mạnh được bắn liên tục trực tiếp xuyên qua cổ "con rắn" ghim vào ngay yết hầu của kẻ chủ mưu, ngay lập tức những con trùng độc vây lại rất nhanh làm lành vết thương.

- Mỹ nhâ...

Hắn chưa nói thì một loạt những mũi tên với một nguồn sức mạnh điên cuồng xoáy đây là thứ mà Tuệ Lâm tự hào nhất, mỗi lần chỉ có một, nhưng nó đủ để thổi bay cái đầu đầu độc kia của hắn.

Tiếng rít lên của những cơn gió quấn lấy trên mũi tên khiến cho Bá Đạt phải lùi lại, một đường xuyên thẳng vào, cổ hai người chia làm hai, "con rắn" lại cứ đứng đó như không sao dù đầu đã rơi đi rồi, còn kẻ chủ mưu lại lần nữa phục hồi bởi những con trùng độc kinh dị hơn những lần trước. Tiếng cười phá lên đầy ghê rợn của hắn

- Mỹ nhân! Ngươi không phải là Dương Duy Cường, ngươi là đại tỷ của hắn, Dương Tuệ Lâm

- Chẳng phải ta đã nói với cái tên của ta sao!

- Đúng rồi, chỉ cần ngươi chấp nhận hàng thì ta sẽ không tính thiệt hại cho ngươi gây ra, còn rất yêu chiều ngươi nữa

- Có một thứ ngươi không để ý từ nãy đến giờ

Một tiếng huýt uy lực, xuất hiện lúc này chính là đại ưng sau khi thoát khỏi khống chế, mang theo trên người là vết thương của cuộc chiến, đại ưng hét lên một tiếng cuồng phong nổi lên, những cú đập cánh khiến cho những thứ phái trước đều bị phá hủy

Tuệ Lâm lúc này thổi lên một tàn tro còn cháy hoà cùng với không khí và những cảnh cây khô dễ bắt cháy, lửa lại lần nữa bùng lên, nhưng ở xa bọn họ cũng thấy được lửa, cơn lốc xoáy như nuôi dưỡng ngọn lửa, thiếu đốt tất cả những gì của hắn, hắn có được, hắn tạo ra, hắn chiếm đoạt.

Bá Đạt nhìn cảnh này thì đầy kinh hãi, đứng chết trân nhìn mọi thứ bị hủy diệt, 5 tiểu đệ cũng đã đến nhưng là đến để chúc mừng như thường lệ, bọn họ nhìn thấy tướng quân đang đứng đó bên cạnh một con chim ưng lớn, phía trước là ngọn lửa, Bá Đạt đang đứng chết trân ở một chỗ gương mặt không ngừng kinh ngạc.

Khi Tuệ Lâm quay đầu lại nhìn, bọn họ cũng như Bá Đạt bị ngỡ ngàng trước nhan sắc xinh đẹp đấy, lúc này một thân hình to lớn xuất hiện cùng một tấm vải lớn ôm lấy Tuệ Lâm, đôi mắt sương gió nhiều năm, gương mặt hai người khá giống nhau, ăn mặc y phục đệ tử phái Minh Lâm, đây là Dương Duy Cường sau khi xuất môn xuống núi, trong lòng bức rứt không yên thay vì đến chỗ làm nhiệm vụ thì đến ngay chỗ đại tỷ, nhìn thấy mái tóc bị cắt ngắn vô tội vạ đó như một điềm báo cho sau này, với dùng một tấm vải lớn ôm lấy đại tỷ.

- Các ngươi nếu muốn không chết thì mau chóng cút khỏi đây

Bá Đạt hỏi:

- Ngươi là ai? Đ... m... tướng quân đang bị thương

- Người trở về đi chỗ công chúa đi, nơi này hết việc của ngươi rồi, nếu không phải vì ngươi, thì người của ta đâu bị thương như vậy nữa.

Bá Đạt bị nói thì thẹn quá hoá giận nhất quyết không đi, 5 tên kia thì ngu ngốc muốn cướp lại tướng quân, nhưng bọn họ không phải đối thủ của đệ tử Minh Lâm, bị cánh đại ưng hất mạnh người đẩy mạnh

Tuệ Lâm trong lòng nói:

- Đệ tính giết người sao? Vị đại nhân ấy cứu ta đấy!

- Đệ chỉ dọa bọn họ thôi

- Đều là những người đồng sinh cộng tử, làm khó bọn họ làm gì, đệ xuất môn không ở đó làm nhiệm vụ lại đến đây, cần phải khiến bọn họ nghĩ rằng ta đã chết mới có thể thuận lợi rời khỏi đây

- Đệ đã nói với Cao đại nhân rồi, tỷ cứ thích ôm đống thứ đó vào mình, còn những kẻ kia sớm thôi, chúng ta sẽ lấy lại tất cả

- Được rồi đừng nóng

- Để đệ giải trừ cấm quyết cho tỷ, tuy sẽ có biến hoá, nhưng có thể bù lại mái tóc đẹp của tỷ

- Đệ khéo nịnh lắm, có mang y phục cho tỷ không?

- Đương nhiên rồi

- Ngoan

Duy Cường khai mở cấm chú, như một phép thần kỳ mái tóc đã dài ra bù lại, cơ thể cũng cao lên và đương nhiên nét đặc thù của nữ nhân xuất hiện, đường nét khuôn mặt nữ nhân rõ ràng, có lẽ vì đã kiềm hãm lâu nên Tuệ Lâm có hơi choáng khi giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình, sức mạnh của người thừa kế, miếng ngọc bội lúc này phát sáng rồi lơ lững trong bàn tay, từ đó phát ra tiếng nói.

- Lâm nhi, là cha quá yếu đuối khi không thể bảo vệ được nương của con, nhưng cha tin rằng với những gì cha đã dạy cho con, thì con sẽ không phải là một nữ nhi yếu đuối chấp nhận số phận, đây là miếng ngọc bội chứng minh con là sẽ người thừa kế của Dương gia, con có hể đưa cho Duy Cường sau khi tiểu tử này trưởng thành. Cha đã rất yêu nương của con và con, con là tất cả những gì mà cha có, vậy nên Lâm nhi con hãy sống vì mình, đừng trả thù cho cha, hãy ích kỉ và sống chỉ vì bản thân mình thôi. Nếu như Duy Cường có thể mạnh mẽ hơn cha thì nhất định sẽ bảo vệ tỷ tỷ của mình. Cha yêu các con.

Sự mạnh mẽ của Tuệ Lâm đã không còn nữa, bản thân ôm chặt lấy miếng ngọc bội sự yêu đuối che giấu đã có thể vỡ oà, đệ đệ đã trưởng thành đã trở nên đáng tin cậy hơn, nhưng vẫn còn một việc cần phài hoàn thành trước đó, cái chết của cha.

- Đệ có chấp nhận sự ích kỷ của ta không?

- Tỷ định làm gì?

- Cái chết của cha, ta nhất định phải tra cho rõ là kẻ nào đã gây ra, cha không thể nào vô cớ chết trên chiến trường được, đệ đã trở về thì cũng đã đến lúc thân phận này nên biến mất, nhưng ta lại muốn nó tiếp tục, muốn tiếp tục ở đây điều tra cụ thể.

- Tỷ... chẳng phải cha đã nói là không nên trả thù sao!

- Ta biết cứ trả thù thì mãi không phải là cách tốt, nhưng cái chết của cha phải được làm rõ

- Tỷ có thể lấy thân phận là đại tiểu thư Dương gia, là bằng hữu của đại công chúa

- Ta không thể lôi người khác vào chuyện riêng của mình được.

- Đệ phản đối, cực kỳ phản đối

- Đây là sự ích kỷ của riêng ta, đệ chỉ cần ủng hộ ta là được, nhưng trước đó chúng ta cần trở về, đề đốc đại nhân đang đợi chúng ta

- Đệ sẽ đi với đúng thân phận của đệ, kẻ giả mạo đã chết rồi, đệ vừa cứu được tỷ ra khỏi đây

- Được rồi

Tuệ Lâm dưới sự bảo hộ của đệ đệ thay y phục ra, dù sao cũng đã rất lâu không mặc nữ phục nên có chút ngại ngùng, đứng trước 6 người đang sững người không biết nói gì, nàng mới lên tiếng.

- Thật ngại quá đã giấu mọi người lâu như vậy, ta là Dương Tuệ Lâm là đại tiểu thư của Dương gia, vì bất đắc dĩ ta phải làm những chuyện này, không phải ta không biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào nhưng ta có nỗi khổ, cái chết oan của cha, thân phận của nương, khó mà nói ra hết cho mọi người hiểu nhưng ta mong mọi người sẽ thông cảm và giữ bí mật chuyện này.

Bình Thiên gãi đầu nói.

- Vậy giờ nên gọi là đại tỷ hay đại ca?

Chu Nam thẳng thừng nói.

- Hôm nay Dương tướng quân của chúng tôi đã chết vì rơi từ trên lưng đại ưng xuống, người giả mạo đó đã có một cái chết xứng đáng, còn Dương tiểu thư đây lần đầu gặp mặt, đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.

Bá Đạt nói theo.

- Tại hạ sẽ không quên ân huệ cứu mạng của Dương tiểu thư.

Tuệ Lâm được Duy Cường bế lên trên tay, Duy Cường mặt lạnh nói.

- Các ngươi trở về đi, ta sẽ mang đại tỷ của ta rời đi, hôm nay tướng quân của các ngươi đã chết rồi.