Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 15: Phá hoại



Minh Quân thái tử đi dạo cùng với những vị công chúa khách nhân vừa hay đi ngang qua, phía sau là dòng người, phần lớn là nữ nhân, thật là nực cười, Lưu Thành rót thêm trà nói.

- Đệ muốn làm gì tiếp theo?

- Sao ca lại hỏi vậy?

- Chúng ta ở đây chắc không phải ngẫu nhiên đến đây dừng chân chứ!

- Là ngẫu nhiên thôi, hơn nữa đệ chưa từng đến đây sao có thể biết được mọi thứ trước, hơn nữa nơi này là Tuấn ca chọn mà.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

- Nếu đã hữu duyên như vậy đệ có muốn đi chung không?

- Chuyện này chưa rõ ràng, nếu như ca muốn hóng hớt thì chúng ta đi, dù sao để lấy lòng mỹ nhân thì thái tử cũng phải dẫn đến những nơi tốt nhất, phong cảnh hữu tình nhất, mập mờ nhất, thường thì mỹ nhân chỉ xứng với anh hùng.

- Đệ cảm thấy thái tử như thế nào?

- Chưa từng tiếp xúc xa nghĩ đệ có thể nhận xét đúng sao nhưng chuyện hoàng hậu, phi tần của hoàng đế liên tục sẩy thai phải có nguyên nhân, phải có người bắt đầu mới biết cách kết thúc nó. Nhưng đã đến đây mà không đi xem những nơi tuyệt vời thì thật là uổng phí

Thế là cả ba cũng như những người rãnh rỗi hóng chuyện thiên hạ hoà cũng với đoàn người, quả thật phong cảnh nơi nào cũng có một đặc sắc riêng, đến những nơi nho sĩ tụ tập trao đổi, Minh Quân thái tử cùng Hải Châu công chúa so tài, người với người không thua một câu nào, nhị vị công chúa Thượng La Quốc thật sự đã bị vài câu cùng dàn hiệu ứng phía sau làm cho rung động, một người đứng đầu một nước hiểu biết rộng, văn thao võ lược, không chỉ nhị vị công chúa mà còn có cả những thiếu nữ la hét khi thái tử thành văn, chiếc quạt thật sự hữu dụng trong việc gây chú ý.

Lưu Thành hơi lo lắng với những gì đang diễn ra xung quanh hỏi.

- Đệ có cảm thấy thích thú với thái tử chưa?

- Chưa đâu, nhưng đệ nghĩ mình cũng nên có một cây quạt

Câu nói vừa dứt thì không biết từ đầu rất nhiều cái quạt cố ý rơi xuống đại đa số lại là của nữ nhân, Lưu Thành và Lưu Tuấn thở dài trước đây ở doanh trại toàn nam nhân một lời vô tình nói ra đã thu hút không biết bao nhiêu của binh lính, bây giờ nữ nhân nơi này như bày ra chiến lược đó.

Tuệ Lâm phì cười, tiến thẳng đến chỗ Hải Châu công chúa yêu cầu.

- Công chúa có thể cho ta xin một cây quạt không?

Trong sự xuất hiện bất ngờ của Tuệ Lâm đến cả Duy Cường cũng vô cùng bất ngờ, Hải Châu công chúa bất ngờ nhưng rất nhanh cười nhẹ, lấy ra một cây quạt gấp thượng hạng nói.

- Nếu như công tử không cảm thấy phiền, bổn cung muốn đổi lại công tử có thể đi cùng đến hết ngày hôm nay.

- Chuyện đó là đương nhiên rồi, đồng hành với công chúa quả thật là diễm phúc của ta.

Minh Quân thái tử lên tiếng hỏi.

- Công chúa, vị này là?

- Bổn cũng hơi bất ngờ trước dung nhan của vị công tử đây, dù sao cũng là du ngoạn có thêm một người chắc thái tử không phiền chứ, cảnh đẹp phải có mỹ nhân bên cạnh mới đầy đủ.

- Không phiền nhưng hắn vô danh vô phận đi theo sẽ dị nghị người khác, là do ta không bảo đảm được an toàn cho công chúa

- Không đâu, người này bổn cảm thấy không phải người xấu, hơn nữa bổn cung lại thấy thích thú với người này, nhan sắc cũng không tệ, thái tử cũng thấy rõ nhị vị công chúa đây vô cùng hài lòng đó cũng là những gì bổn cung đã và đang cảm nhận được.

- Ta không làm mất nhã hứng của công chúa, người này dù sao cũng là người của Tuyết Vũ Quốc

Duy Cường lúc này bước đến gần, lên tiếng.

- Ca đang làm gì ở đây?

Ngoại trừ người của Tuyết Vũ Quốc thì ai ai cũng bất ngờ, một cận vệ công chúa luôn giữ trạng thái lạnh lùng lại nhăn mày nhíu trán vì một người, còn gọi rất rõ ràng "ca", đây ắt hẳn là người đã đi cùng, còn là người cực kỳ quan trọng nữa, bởi vì Lưu Thành và Lưu Tuấn hai vị tướng quân trẻ tuổi giống nhau xuất hiện vây quanh.

Tuệ Lâm phất cây quạt diễn một gương mặt tiêu soái nói.

- Du ngoạn thôi mà.

Kim Oanh cung nữ không hiểu liền hỏi nhỏ Nhật Tú.

- Ngươi biết chuyện này không?

- Biết, Dương tiểu thư đi chung với chúng ta phía sau nhưng không nghĩ tiểu thư ấy lại xuất hiện để muốn có một cây quạt, nhưng nhờ đó mà phá vỡ đi sự khó chịu của công chúa. Ngươi nhìn thái tử kìa, đây chính là gương mặt mà công chúa muốn thấy nhất cả ngày hôm nay, cao ngạo một ngày thất bại một khắc.

- Hihi đúng thật vậy

Thế là Hải Châu công chúa vui cười bên cạnh thiếu niên anh tuấn, nhìn hai người thật sự tận hưởng, tuy rằng Tuệ Lâm không đối ứng đáp thơ không lên tiếng anh minh nhưng vẫn rất chuyên tâm chăm sóc công chúa từng chút một, khiến bao nhiêu thiếu nữ ghen tỵ vô cùng.

Minh Quân thái tử hỏi.

- Vị công tử đây xin hỏi quý danh là gì?

Duy Cường lập tức xuất hiện can thiệp.

- Thái tử, ca của ta từ nhỏ đã thong dong tứ phương, ta họ Dương đương nhiên nhiên ca của ta cũng họ Dương

- Nhưng ta lại nghe nói Dương thiếu hiệp độc nhất thân tỷ, Dương Tuệ Lâm mà thôi, vậy ắt hẳn đây chính là Dương tiểu thư rồi.

Tuệ Lâm không chối, gật đầu nói.

- Thái tử nói đúng rồi, chẳng có lý do nào Hải Châu công chúa lại tự tiện tiếp cận một nam nhân không quen thân thiết, tỷ muội hiểu ý dễ chăm sóc nhau hơn.

Ánh mắt của Minh Quân thái tử hoàn toàn thay đổi, gương mặt giãn ra thấy rõ, vui vẻ nói.

- Vậy ta còn tưởng đại công chúa từng tuyên bố không tranh ngôi vị tìm một phò mã chen vào cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Tuệ Lâm suy nghĩ một chốc rồi gật gù nói.

- Người mà thái tử quan tâm nhất chính là công chúa của Tuyết Vũ Quốc sao?

- Đương nhiên rồi!

Câu trả lời này không khiến ai khó chịu nhưng nó nhanh chóng đã thu hút được nhị vị công chúa ở kia, Tuệ Lâm lập tức đoạt thời cơ mà hỏi.

- Thái tử làm sao lại tập trung hết phần chú ý đến công chúa, có thể ta nhận diện có sai lệch nhưng ta cảm thấy thái tử rất muốn công chúa của Tuyết Vũ Quốc.

- Một đại mỹ nhân, nắm quyền hơn bất cứ hoàng tử nào, hơn nữa tài sắc vẹn toàn, hỏi thế gian này liệu ai mới có thể sánh ngang với Hải Châu công chúa được

- Đa tạ thái tử đã đặc biệt để ý để công chúa, ta thật lấy lòng hãnh diện.

Ánh mắt của Tuệ Lâm nhắc nhở thái tử và khi quay lại nhìn ánh mắt nhị vị song nào công chúa đã hoàn toàn thay đổi, một chút ghẻ lạnh nhìn đến, thái tử lúc này mới nhận ra bản thân đã bị một tiểu nha đầu dắt đi lúc nào không hay, nhưng không thể dừng lại được.

- Ta thật sự muốn được công chúa chú ý nếu... ta chỉ nói nếu thôi...

Tuệ Lâm ngay lập tức chen vào.

- Thái tử có lẽ vẫn chưa biết về công chúa và lời tuyên thệ đó, công chúa sống là người của Tuyết Vũ Quốc, chết làm ma của Tuyết Vũ Quốc. Cũng có nghĩa Nguyệt Hà Quốc phải trở thành nước chư hầu của Tuyết Vũ Quốc thì thái tử mới có thể công chính ngôn thuận được sự đồng ý của hoàng thượng. Nhưng ta lại nghĩ rằng thái tử không đến vì một hồng nhan mà phó thác vận mệnh đất nước, thái tử phải suy nghĩ cho nước nhà, cho thần dân của Nguyệt Hà Quốc.

- Lời nói của Dương tiểu thư làm cho ta thật sáng tỏ tận tường, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, nhưng người có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

- Thực đúng là vậy, đã làm thái tử lắng lo rồi, ta xin thỉnh tội với thái tử

- Không ngược lại, ta lại đặc biệt thích thú lắng nghe ý kiến của tiểu thư đây

- Tiểu nữ giống như công chúa là người của Tuyết Vũ Quốc nếu có thành thân vì không vướng bận cha nương vậy nên tiểu nữ cũng không muốn gả đến nơi nào xa quá, ở bên cạnh phò tá công chúa đó cũng là một ý kiến không tồi.

Giờ thì sao nói được nữa, rất nhanh Minh Quân thái tử tay trắng khi để thuyền trôi trên dòng sông mỹ lệ nhất Kinh Thành, Tuệ Lâm vui vẻ nhưng có lẽ sự ham muốn đã vượt qua sự nhắc nhở trước đó của nàng, Bá Đạt hắn đã hành động, sự xuất hiện của Chu Nam là biểu hiện rõ ràng nhất.

Tuệ Lâm nói.

- Chuyện này không cần vội đâu! Giết sạch bọn chúng là được, chuyện đáng quan tâm là tính mạng của công chúa phải được bảo đảm, Duy Cường đệ chú ý động tĩnh của thái tử, trước khi thái tử xuất hiện đệ tuyệt đối không được xuất thủ, cứ để cho 3 vị ca ca đây thể hiện mình.

Từ dưới dòng sông những hắc y thân thủ hơn người xuất hiện, giao chiến với đội vệ binh đi theo bảo vệ, Chu Nam, Lưu Thành, Lưu Tuấn rút kiếm thi triển những gì đã luyện, ở phía sau Tuệ Lâm ngồi bên cạnh công chúa quan sát tỉ mỉ, mỗi một tên gây khó dễ liền bắn đến một thứ gì đó khiến hắn phải lắng lo, mạng người ngày càng nhiều, bên phía nhị vị công chúa cũng đã chú ý đến nơi an toàn nhanh chóng lui đến, nhìn ánh mắt sắt bén của Tuệ Lâm, bọn họ đã hoàn toàn bị thu phục, lập tức xoay chuyển lấy Tuệ Lâm ra làm hình mẫu lý tưởng nam nhân.

Nhật Tú nói nhỏ.

- Tiểu tướng quân, ta có thể lộ diện không?

- Không, chưa đến lúc, để Kim Oanh làm hết mình đi đã, có ta ở đây không ai làm gì công chúa đâu.

Đang nói chuyện thì một kim châm hướng đến, nếu không có Mỵ thức nhanh chóng ngăn cản lại thì đã phóng thẳng đến, nhưng chỉ có thể kiềm hãm kéo dài thời gian thôi, Tuệ Lâm kéo công chúa vào lòng mình.

- Công chúa đừng cử động, có ám khí.

Kim châm độc kia vụt qua hai người găm vào thành thuyền, đôi mắt khi sử dụng Mỵ thức sáng lên phảng phất một màu hồng nhẹ nhàng, Tuệ Lâm gọi.

- Duy Cường

Duy Cường xuất hiện với thân thủ cao siêu của mình, chẳng mấy chốc mạng hắc y đã bị khống chế gần hết, Bá Đạt cũng đã tẩu thoát thành công, Tuệ Lâm vẫn chưa thấy an tâm, ngay lúc mọi thứ đã tưởng chừng như kết thúc thì hắc y xuất hiện tiếp phóng đến những kim châm đầy độc, Tuệ Lâm nhìn đến người của thái tử đã xuất hiện dự định muốn ngăn chặn, mở cây quạt ra truyền vào đó nội lực của mình, Tuệ Lâm hô.

- Tất cả muốn sống thì nằm xuống hết

Một cơn lốc được thổi đến cuốn hết kim châm độc vào đấy, rồi quét một vòng những kẻ đứng đó kể cả nhóm người đến ứng cứu của thái tử, thổi đi hết một vòng thuyền đẩy hết xuống nước.

Tuệ Lâm ngã xuống thật may là Duy Cường đỡ được, nhăn mày khó chịu.

- Tỷ muốn chết nữa sao? Sao lại thi triển nó?

- Đệ đừng nhăn nhó như vậy, chẳng phải ta đã hô lên là nằm xuống sao, ôm mỹ nhân trong tay chết cũng không tệ lắm đâu.

- Tỷ...

Hải Châu công chúa buộc miệng nói.

- Là ngươi...