Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 31: Tuệ Linh Phá thất bại



Thanh lâu Xuân Nghị Lâu đánh trống thổi kèn lớn rầm rộ, khoa trương hơn tất cả những thanh lâu khác, cũng có nghĩ nơi này đã có được một đại mỹ nhân, tất cả những kẻ có tiền đều đến theo thiệp mời và bọn họ cũng như những khách quan nơi muốn xem món hàng mới nào khiến cho mà bà chủ nổi tiếng keo kẹt lại làm lớn như vậy. Ghế ngồi cũng tăng gấp 10 lần cho bình thường.

- Các vị, tiểu nữ không muốn tốn thời gian của các vị, cùng nhau hãy đặt xuống số ngân lượng mang theo lên bàn và cùng nhau chiêm ngưỡng vị tiên nữ được đồn đại ở doanh trại biên cường trốn trời xuống giúp đỡ dân.

Khi tấm rèn được tháo ra, đó là một mỹ nhân thực sự rất rất đẹp, các trang điểm cũng rất tự nhiên, chỉ cần khoát lên bạch y, đôi mắt mở hờ cùng đôi môi đỏ ửng, đám nam nhân bên dưới nhao lên, họ 6 phần là bị thứ kia thúc dục không ngừng hét giá.

Đang nói đến đây thì một toáng binh lính cho Tường Vinh hoàng tử cùng Lĩnh Thái Duy đã được giải cứu xông vào, nhưng không phải xông vào cứu người mà là xông vào ra giá khủng lồ.

- ------ Trở về ngày hôm qua -------

Tuệ Lâm cứu được người trở về thì không vội giao ra, ngược lại muốn kiếm lại số tiền đã mất vì bọn chúng, đặc biệt là từ Lĩnh gia.

- Triệu Lữ, ca đưa Lĩnh Thái Duy về phủ đi, kèm theo tin nhắc muốn cứu Tuệ Linh tiểu thư thì tối ngày mai đến Xuân Nghị Lâu mang theo ngân lượng cứu người, nếu không mất người, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm, còn về tên này sớm thôi.

Triệu Lữ gật đầu theo như sắp xếp mà làm, Tuệ Linh Phá ngay khi biết tôn nữ bị bắt đến thanh lâu thì nổi cơn lôi đình muốn san bằng nơi đó, thế nhưng Xuân Nghị Lâu là nơi chẳng kẻ điên nào dây vào, đến cả quan sai của thành cũng chẳng dám, bởi vì bọn họ có một nhóm cao thủ giang hồ được nuôi chỉ để bảo vệ, sẵn sàng giết người đến cả con chó cũng sẽ không tha nếu dám đụng vào.

Lĩnh Bá Kỳ vội ngăn lại.

- Tuệ Lĩnh lão gia khoan đã, xin hãy bình tĩnh, Xuân Nghị Lâu trước giờ đến cả quân lính triều đình cũng phải nể 3 phần vì độ độc ác của bà chủ nơi đó, hơn nữa chúng ta biết rõ tối ngày mai tiểu thư mới gặp vấn đề, chuyện quan trọng lúc này là phải chuẩn bị ngân lượng, nếu để ta phụ thêm nữa nhất định tiểu thư sẽ an bình trở về.

Tuệ Linh Phá hơi khựng người khi phát hiện ra Lĩnh Bá Kỳ đang chịu ảnh hưởng xúi giục của Mỵ thức, tức xôi máu, một chưởng đưa ra tạo nên sóng kích, bên này Tuệ Lâm vừa nhìn thấy sắc mặt đó lập tức thu hồi, thoát được một mạng, thế nhưng cái mà Tuệ Lâm đã đưa ra thì không thể thay đổi bởi đó là quyết định là suy nghĩ của chủ thể.

- Ngươi... ngươi tỉnh táo lại chưa?

- Không, ta hoàn toàn tỉnh táo mà, Xuân Nghị Lâu tồn tại ở đây còn sớm hơn cả chúng ta, hơn nữa chúng ta là những người giàu nhất ở đây thì chẳng kẻ nào dại mà ra con số lớn hơn, chúng ta chỉ mất con số nhỏ mà thôi, chúng ta nhất định sẽ lấy lại được, chúng ta còn một vị hoàng tử sẽ đi cùng, uy danh vị hoàng tử này chắc Tuệ Linh lão gia cũng đã biết.

- ------ Xuân Nghị Lâu -------

Lĩnh Thái Duy xuất hiện cùng với bộ dạng vô cùng cô gắng.

- 10 nghìn lượng.

- Ồ, không nghĩ Lĩnh công tử sắp thành thân lại đến đây vui vẻ đấy.

- Im miệng đi, thả nàng ra ngay, con chó ngươi có mắt như mù sao lại không nhận ra được chứ.

- Lĩnh công tử tài đức vô song văn song toàn lại ở đây văng ra những lời thật khác xa, có phải chỉ vài ngày mất tích đã đổi tính không? Nếu như vậy thì hôn thê của công tử nhất định sẽ không chịu gả cho công tử nữa đâu.

- Ta ra giá rồi còn không mau thả người.

Bà chủ thanh lâu ngó nghiêng đều thấy sắc mặt của những người khác đều tái đi thì cũng đã đoán được mỹ nữ được mang đến là ai, còn nhìn thấy người còn đang muốn quay đầu rời đi, nhưng sao mà đi được, nơi này đã bị binh lính bao vây muốn rời đi bỏ hết ngân lượng xuống, nhất định sẽ kiếm được một khoảng kha khá đây.

Tuệ Linh Phá lúc này đang tập trung người của mình ở bên ngoài, nhưng chẳng bắt được ai cả, Hải Châu công chúa ở gian phòng lớn nhất gật đầu, bên này liền có người hét giá.

- Bên này ra giá 30 nghìn lượng.

Lĩnh Thái Duy không dám manh động, bởi đoán chắc người ở đó có gia thế không bình thường, ngân lượng đem theo cũng lớn, hét lớn.

- 1 vạn lượng.

- 10 vạn lượng.

- 100 vạn lượng, ta là Lĩnh Thái Duy, ta đây đến cứu hôn thê của mình, xin các vị hãy vui lòng nhường người.

Một lúc sau im bặt thì bà chủ hân hoan ra mặt, phất khăn tay nói.

- Chúc mừng Lĩnh công tử đã đoạt được đêm xuân ngàn vàng của mỹ nữ.

- Ngươi... ta đưa ngân lượng ngươi thả người.

- Làm sao mà tiểu nữ biết được đây chính xác là hôn thê của Lĩnh công tử, nơi này là thanh lâu, đã là thanh lâu thì chắc công tử biết nơi này đại đa số những mỹ nữ đều xuất thân không hề cao quý như vậy.

- Ả đàn bà thối, ta liều mạng với ngươi.

Lĩnh Thái Duy không giữ bình tĩnh được, bước một chân lên thì Tường Vinh hoàng tử giữ lại, ra hiệu không được manh động.

- Nơi này là sân nhà của ả ta, ngươi dám manh động không sợ nơi đó chỉ là cái xác không thở nữa sao.

- Ồ vị tuấn mỹ nam tử đây là ai đây?

- Ta được Lĩnh lão gia nhờ cậy tìm kiếm người mấy ngày nay, chắc bà chủ đã nghe qua rồi.

- À, vậy ta cũng chẳng muốn dài dòng, ta dùng vạn kim đổi lấy mỹ nhân thì cái giá của Lĩnh công tử đây lại quá thấp không thể bù vào được, ta muốn vạn kim đổi vạn kim, cái đó như là lợi nhuận, thuận mua vừa bán đúng không?

- Con chó cái nhà ngươi...

- Chậc chậc, đúng là yêu quá hoá dại, công tử không giữ Lĩnh công tử lại, tiểu nữ e rằng sẽ không sớm thì muộn cái miệng đó lại sẽ gây hoạ cho xem.

Căn phòng lớn nhất đưa xuống một hộp vàng trước mặt Lĩnh Thái Duy, truyền lời.

- Khách quan phòng số 1 đã gửi công tử, hy vọng là chút quà mọn, cứu được hôn thê.

Hộp vừa mở ra, sự nguyên chất của vàng đã khiến cho bà chủ phát sáng, đối với con mồi nhiều tiền này nhất định không bỏ qua.

- Thôi thì gặp được người yêu thương nhau thật, tiểu nữ đây chấp nhận, đổi thì đổi.

Tường Vinh hoàng tử gật đầu, lập tức người đã được cứu thoát, hơi thở của Tuệ Linh Bảo Huệ nhẹ nhàng trong lòng Lĩnh Thái Duy mọi thứ mới thực sự đã được giải quyết, Tuệ Lâm ở trong căn phòng lớn chờ đợi. Sau khi người đi hết quả nhiên bà chủ đã dích thân đi đến.

- Ta không ngờ, khách quan hào hiệp ấy lại là Dương tiểu thư và đại công chúa đây.

Tuệ Lâm thưởng thức trà ngon, nói.

- Bà chủ, nơi này chuẩn bị gặp chuyện rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi, đối phương sử dụng sức mạnh hệ tinh thần.

- Dương tiểu thư đừng thấy chết không cứu chứ, dù sao chỗ ngân lượng này ta đều đưa cho tiểu thư hết.

- Ta không cần đến chút ngân lượng đó, cái ta cần là người cơ.

Ánh mắt đó khiến cho bà chủ thanh lâu có chút rùng mình, đã bao lâu rồi, rất lâu rồi chờ đợi người có ánh mắt đó, ánh mắt nhìn thấu được thiên hạ, ánh mắt không thuộc về người thường. Bản thân bà chủ cũng là một mỹ nhân, chẳng qua hoàn cảnh sa cơ đi vào con đường này, lại có được duyên kỳ ngộ mà lĩnh ngộ được nhiều điều, gây dựng được sự nghiệp như ngày hôm này.

Đôi bồng đào đó dí thẳng vào tầm mắt của Tuệ Lâm trong sự không ngờ đến.

- Dương tiểu thư muốn người như thế nào, lập tức liền có a.

Tuệ Lâm có hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh bởi vì sát khí ở bên cạnh của mình.

- Đương nhiên là người dùng được.

- Ây gia, sao đột nhiên trời nóng quá vậy nhỉ.

Hải Châu công chúa thấy vậy, vội lên tiếng.

- Ngươi đứng đắng lại được không?

- Công chúa, nơi này là thanh lâu kỹ viện, nếu như đứng đắn nho nhã thì nam nhân nào sẽ chịu xuống ngân lượng chứ, chẳng qua tiểu nữ chỉ là cảm thấy nóng, đồng là nữ nhân công chúa sẽ khó chịu sao?

Tuệ Lâm vội can ngăn, nói.

- Người đến cũng đã đến rồi, bà chủ đi ra xử lý đi, càng sạch sẽ càng tốt, có khoảng 10 người, chọn người của bà chủ uống cái này, 1 khắc phải xử lý hết.

- Được a, đa tạ Dương tiểu thư.

Bà chủ cởi mở này còn cố ý đụng chạm, nháy mắt ra hiệu đã hiểu, sau đó nhanh chóng rời đi, Hải Châu công chúa bên này vô cùng khó chịu trên người không thể phát tiết đành nốc rượu vào người của mình, Kim Oanh vội ngăn lại.

- Công chúa nơi này không thể ở lâu, đừng uống như vậy.

Nhật Tú bên này cũng cản lại.

- Tuyệt đối không vì nữ nhân khác mà bản thân mất ý chí như vậy.

Câu nói như đúng chỗ, Hải Châu công chúa cũng có chút men trong người đứng dậy đi đến trước mặt của Tuệ Lâm, ngồi hẳn lên người, những người khác hiểu ý đều quay đi.

- Tuệ Lâm, ngươi dám nhìn cô ta. Của cô ta lớn sao?

Tuệ Lâm vì câu nói này mà phun hết nước trong miệng ra, nhìn công chúa đang ngồi trên người mình khó hiểu hỏi.

- Cô ta dù thế nào cũng có thể dùng được, hơn nữa thực lực cũng đang rất tốt, nếu muốn dẹp đám người đó không phải đều phải nhờ vào cô ấy sao. Đúng là thực lực có chút lớn.

Thấy Tuệ Lâm không hiểu ý mình, công chúa kéo tay người ta đặt trên người mình.

- Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta đang nói cái này.

Hành động, lời nói đều khiến cho Tuệ Lâm phát hoảng, nhiệt độ cơ thể tăng, hơn nữa cảm nhận được sự đàn hồi từ nơi đó của công chúa cao quý khiến cho bản thân có chút ngượng ngùng, nhanh chóng rút tay lại, nhưng dù có rút thì công chúa vẫn kéo tay đến.

- Nói, của ta lớn hay của cô ta lớn?

- Công chúa, trước phải bình tĩnh đã, cái đó... không phải nói so sánh là so sánh được, hơn nữa bên ngoài còn có kẻ địch, chúng ta để chuyện này lúc về phủ bàn lại được không?

- Không, nói đi lúc cô ta chạm vào ngươi thì ngươi đã... ta muốn nghe câu trả lời.

- Của công chúa lớn.

Ma trảo của công chúa cũng đâu phải hạng vừa, cũng muốn xem thử, muốn so sánh với chính mình, nhưng tay chưa kịp tiến đến thì đã bị ngăn cản lại, Tuệ Lâm nghiêm túc nói.

- Công chúa dừng lại đi, người phải giữ tinh thần.

- Ta không muốn.

Lúc này Mỵ thức phá vỡ tinh thần của Tuệ Linh Phá đã phát ra, những ai không có tinh thần thép đều trở thành kẻ ngốc, một người đang mơ hồ cũng sẽ rất nhanh bị ảnh hưởng và lão ta cũng phát hiện ra có người có thể dùng, ngay lập tức được, càng phát ra sóng phá huỷ tinh thần càng lúc càng mạnh hơn.

Tuệ Lâm lấy ra một cái chuông không lõi bắt đầu lắc, lập tức sóng kích bị huỷ, biết là người này có cao thủ hỗ trợ còn là cao thủ bậc tinh thần, đoán chừng là nhóm người tấn công ở Dương phủ lúc đó, nhanh chóng trở lại với mục tiêu của mình, huỷ diệt Xuân Nghị Lâu triệt để, cộng thêm những người đến từ Tuệ Linh gia đã hoàn toàn phục hồi sức mạnh, lão ta tin chắc chẳng ai có thể thoát được đại nạn này.

Bà chủ ngồi trên sân khấu nói vọng xuống.

- Quán đã đóng cửa, cớ sao khách quan còn đến làm phiền.

- Ngươi dám làm nhục tôn nữ của ta thì hôm nay Xuân Nghị Lâu của ngươi cũng nên biến mất đi.

- Lão già ngươi sống hơi bị lâu rồi đó.

Nói rồi trong đêm hai bên tấn công lẫn nhau, kẻ nằm xuống nhiều không đếm được nhưng đại đa phần đều là người của Tuệ Linh gia, đến cả Tuệ Linh Cẩm thông qua mối liên kết nhìn được cục diện cũng cảm thán.

- Hậu bối thật là yếu đuối, toàn là lòng tham và đố kỵ. Xem ra Tuệ Lâm ngươi cũng là một mầm móng tốt, nhưng ta lại bị cái tên Vạn Công Phong chiếm mất nếu không thì đây nhất định sẽ là người làm vẻ vang Tuệ Linh gia.

Tuệ Lâm cố gắng phá đi sóng kích huỷ tinh thần mà tiêu hao không ít sức lực, gục người lên ngực đối phương, có chút mơ hồ, gắng lại lấy chút sức, hành động này khiến cho công chúa không ngờ đến.

- Ngươi thực sự rất thích ngực của nữ nhân nhỉ!

Câu nói này như con dao chí mạng đâm xuyên lòng tự tôn của Tuệ Lâm, thế nhưng để giữ được căn phòng này không bị ảnh hưởng bởi chiêu thức đó không thể làm gì khác ngoài dựa vào người khác để có thể tập trung duy trì được lớp phòng ngự, phải khiến cho Tuệ Linh Phá không phát giác được gì bất thường, nếu không dù có là sư huynh trở về đúng lúc cũng không giúp được gì.

Chưa được 1 khắc thắng bại đã rõ, Tuệ Linh Phá nhanh chóng rút lui, không quên cho nổ tung cửa lâu, dù sao cũng mà mất mác ít, cho người dọn dẹp, dự định đến cảm tạ thì đập vào mặt là cảnh Dương tiểu thư đang dựa mặt vào ngực công chúa.

- Hai người... có mối quan hệ đó sao?

Hải Châu công chúa được tình thế lập tức ôm đầu Tuệ Lâm dựa sát vào mình hơn.

- Đương nhiên rồi, chẳng qua chuyện hôn ước với hoàng đệ để né tránh ánh mắt người đời mà thôi.

- Tiểu nữ không nói ra bất cứ điều gì, cũng chưa nhìn thấy gì... không còn gì nữa, phòng này hai vị cứ dùng thoái mái, nếu chỗ nào cần cứ cho người gọi, tiểu nữ nhanh chóng làm nhanh.

Tuệ Lâm thu lại, sức lực lập tức hồi phục nhanh hơn, ngồi thẳng dậy, ý định giải bày "Không phải vậy" và bàn chuyện tiếp thì người đang ngồi đó tuyệt đối không cho, còn bà chủ thì cười nhẹ rời đi, không quên nhìn bằng ánh mắt khâm phục.