Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 37: Khiển chú



Cửu công chúa đã cho người cản trở trong suốt cuộc thi, đối thủ của Tuệ Lâm luôn là những người có thực lực không nhỏ, bọn họ đối với sự sắp xếp này cũng vô cùng đồng ý, trước khi tiến vào sàn đấu còn không quên trêu chọc tiểu thỏ trắng trước mặt, thú cưng của đại công chúa.

Kết quả khi nghe trọng tài tuyên bố.

- Ra khỏi sàn đấu, loại!

Bọn họ dù muốn dù không cũng không dám tin vào mắt mình cũng như sự thật hiện ra trước mắt, Tuệ Lâm đối đầu với đám người có thực lực chỉ là tìm ra kẻ hở và dựa vào đó mà đánh bật đối thủ ra khỏi sàn đấu, chưa từng xuất võ kị lợi hại nào, mà đã dễ dàng vào bán kết rất nhiều người đã hoài nghi, đã mua chuộc người, nhưng bọn họ nhìn lại những người đã từng là đối thủ đều không phải dạng người sẽ dễ bị mua chuộc.

Bước đến bán kết có hết thảy 6 nam nhân và 2 nữ nhân lợi hại, đương nhiên có cả người khổng lồ Dã Trung Kiên kia nữa, tuy chưa luyện đến thành tài nhưng sức mạnh cùng cơ thể đã là một lợi thế hơn hẳn người thường, ít nhiều cũng là một trong những ứng cử viên được trông đợi, bằng chứng là mỗi trận đấu có sự góp mặt, đều rất đông khán giả xem rồi bình luận.

Cuối ngày thi đấu, A Tài đưa lên danh sách 8 người sẽ thi đấu với nhau cho hoàng thượng.

- Muôn tâu hoàng thượng, đây là 8 người xuất sắc tiến vào được bán kết, trong đó cũng có đại phò mã.

Nghe cách gọi của cận thần hoàng thượng cũng đỡ bớt gánh nặng trong lòng, nhẹ nhàng nói.

- Khanh cũng hiểu được lòng trẫm nhỉ!

- Thần theo hầu hạ hoàng thượng từ lúc hoàng thượng chỉ mới là hoàng tử, nỗi lòng của hoàng thường, thần đương nhiên sẽ dốc lòng phò tá.

- Dù được hay không trẫm cũng muốn có hắn, ít nhất cũng phải có người ngoài hoàng thất, để tìm đám ra đám gian tế mà không lo sợ bất cứ điều gì, vị trí đại phò mã thật sự là một nước đi khá mạo hiểm, mặc dù qua nhiều lần thám thính trẫm rất không muốn tin.

- Hoàng thượng, chuyện chưa được chứng thực, thần nghĩ hoàng thượng đừng quá hoài nghi, nếu như để đại công chúa hay tứ hoàng tử biết nhất định sẽ rất đau lòng.

- Trẫm thực sự là một phu quân tồi.

- Hoàng thượng...

- Chuẩn bị đi, 3 ngày nữa tiến hành loại bỏ trực tiếp, càng nhanh càng tốt, 8 người đó sẽ được tự khiêu chiến với hai người ở chung kết, để chứng minh bản thân, nếu như có thể thẳng cũng coi như đủ bản lĩnh để cùng tiến vào, nhưng khi đã thua rồi tuyệt đối phải chấp nhận.

- Thần đã hiểu.

Phủ đại công chúa lúc này lấy cớ chúc mừng mà bày ra bao nhiêu thứ ngon vật lạ, còn cả rượu nữa, cả 7 người đều muốn bồi đắp cho người duy nhất ở bên cạnh cuối đời của muội muội, tỷ tỷ, ái nhân, chính là đại công chúa, cũng có thể coi như dâng lễ vật cảm ơn và chúc mừng đại phò mã tương lai. Cả một đình toàn thức ăn ngon, Tuệ Lâm được Nhật Tú dẫn đến, nhìn những món ăn trên bàn có phần lo lắng quay sang hỏi.

- Thần thật sự có thể ăn những thứ này!

Hải Châu công chúa nhìn biểu cảm đó thì phì cười nụ cười đó khiến Tuệ Lâm ngơ ngác, kéo tay Tuệ Lâm ngồi xuống đích thân gắp thức ăn, nói.

- Nào ngồi xuống, đừng làm phụ lòng bọn họ, chủ yếu chính là để bồi dưỡng cho ngươi, mong ngươi nhanh chóng đoạt được vị trí đứng đầu.

Hành động này khiến cho Tuệ Lâm khẳng định được sự hoài nghi của mình, nếu đã muốn diễn thì cùng diễn vậy.

- Nếu như thần không đoạt được vị trí đó thì sao?

- Thì ngươi gả cho bổn cung, nào nào dùng thứ những món mà đệ đệ đem đến trước, toàn là đặc sản đấy.

- Công chúa nếu như lúc ăn cũng bị nhìn như vậy thì thực sự khá khó chịu đấy!

- Các ngươi lui hết đi.

- Tuân lệnh.

Bọn họ rời đi rồi, Tuệ Lâm trực tiếp tiến sát đến, nếu như là ngày thường thì sẽ bị cười nói trêu chọc nhau nhưng đây Hải Châu công chúa lại ngượng ngùng né tránh, bộ dạng yểu điệu thẹn thùng thiếu nữ này, khiến Tuệ Lâm nhếch mép cười. Nụ cười trăng hoa này khiến cho công chúa trước mắt phải khựng lại, có dự cảm không lành, và bản thân kẻ điều khiển đã cảm nhận được hôn sẽ như nào, cảm nhận được lưỡi đối phương đã khuấy đảo trong miệng mình thế nào.

Cung nữ bên cạnh cửu công chúa thấy bộ dạng khác thường thì lo lắng quan tâm.

- Công chúa, người bị sao vậy! Thần gọi thái y đến nhé.

Tuy rằng rất ngại ngùng nhưng cửu công chúa lại muốn biết thêm, sau một khoảng thời gian ngắn cố gắng trấn an bản thân, nói.

- Bổn cung muốn yên tỉnh một chút các ngươi ra ngoài đi.

- Tuân lệnh.

Cung nữ ra ngoài rồi, lúc này cửu công chúa lại tiến vào cơ thể của đại hoàng tỷ mình, đối diện trước một nam nhân tuấn tú, cũng khá tài năng vừa rồi lại cướp đi cảm giác đầu tiên, nhất thời cảm xúc cùng trí tò mò dâng lên mà chú ý.

- Công chúa của ta, nàng sao vậy! Hay là nàng ngủ không đủ giấc nên ý thức còn mơ hồ.

- Chúng ta đừng hồ nháo nữa Tuệ Linh công tử, ăn một chút đi nào.

- Đồ ăn tuy ngon mắt nhưng ta biết có món ăn chỉ có mình ta có thể đụng đến, công chúa biết là gì không?

- Đồ ăn chỉ mình Tuệ Linh công tử ăn được!

Tuệ Linh tiến sát đến lần nữa, nhẹ nhàng nâng gương mặt của đối phương lên, không vội vàng tiến lại ngày càng gần hơn, đối phương dường như bị gương mặt trước mắt hấp dẫn rất nhiệt tình đáp lại, nhìn gương mặt đang chờ đợi đó, trò chơi không cần tiếp tục thêm nữa, nghiêng đầu nói vào tai đối phương.

- Công chúa, hôm nay nhìn người cũng rất ngon!

Sau đó không quên cắn nhẹ lên vành tai, liếm qua vết thương, lúc này liếm đi dấu vết, cũng đã cắt được toàn bộ sự kết nối với kẻ điều khiển, Hải Châu công chúa lập tức ngã xuống, cả cơ thể trở lại trạng thái hôn mê, may mắn là Tuệ Lâm được sư phụ truyền cho rất nhiều kiến thức, có cả cách khống chế tâm trí người khác, cái này tuy có thể điều khiển được cơ thể người khác nhưng chỉ trong lúc người bị khống chế rơi vào trạng thái mất ý thức, cách kích hoạt vô cùng đơn giản sử dụng một loại bùa hoặc chú đặt lên người muốn điều khiển, mà vừa hay tai của thiếu nữ luôn luôn giấu sau tóc vậy nên đặt lên đó rất ít ai có thể thấy được.

Cửu công chúa bên này bị cảm giác mới lạ chi phối, không cảm thấy sự liên kết bị ngắt, sau khi lần nữa kiểm soát bản thân thì mới phát giác ra chuyện này, cũng biết bản thân rất có thể bị lộ nhưng không thể vội vàng được.

- Chết tiệc! Lại để thoát nữa, người vừa đang cười nói, lại lăn ra bất tỉnh nhất định hắn sẽ nghi ngờ

Lúc này bên tai của cửu công chúa vang lên tiếng nói, cửu công chúa vô cùng hoang mang vì bản thân không phân biệt được giọng nói này là của ai, của nam hay nữ.

- Ta cứ tưởng kẻ ngu ngốc nào dám đụng đến người của ta, thì ra là cửu công chúa, nể mặt cùng hoàng vị, ta sẽ không ra tay hình phạt từ ta sẽ được bỏ qua, nhưng cửu công chúa hãy nhớ kỹ, an phận sống cuộc dời của mình đừng can dự đến người của ta.

- Ngươi là ai?

Nhưng lại không nghe có tiếng trả lời cửu công chúa vô cùng hoang mang, Tuệ Lâm bên này sau khi đã đặt đại công chúa nghỉ ngơi lên giường, dùng thần thức tìm đến kẻ không chế, nói ra lời cảnh cáo của mình thì trở về, nhìn công chúa ở trên giường từng nhịp lên xuống nhẹ nhàng, bản thân cũng thở phào nhẹ nhỏm, lúc đỡ lấy cơ thể người bản thân cũng vô cùng lo lắng, còn nghĩ bản thân đã không chu toàn chút nào, đã khiến công chúa gặp nguy hiểm như vậy.

Kim Oanh dự tính đến dọn dẹp thì không thấy người đâu, lập tức gọi Nhật Tú đi kiếm khắp phòng, vừa hay đến phòng công chúa đã thấy người nằm đó, bên cạnh là Tuệ Linh Lâm, bản thân không ưa mấy tên nam nhân trăng hoa, trong đầu tưởng tượng ra vô số hình ảnh, trực tiếp một cước đã ngã ghế mà Tuệ Lâm đãng ngồi.

- Sao ngươi lại đem công chúa về phòng?

Ngã ra đất cũng khá đau nhưng Tuệ Lâm không trách, ngược lại chỉ cười ngốc đứng lên, nói.

- Ta muốn làm gì thì đâu cần mở toang cửa như vậy.

- Nói mau, đừng có khiến ta bực mình.

- Được được, công chúa bị người khác khống chế, không khi giải thì ngất đi, ta đem công chúa đến đây nghỉ ngơi, chờ công chúa tỉnh lại.

- Là kẻ nào dám!

- Trước mắt đừng nóng vội đợi công chúa tỉnh lại đã, nhờ nhị vị chăm sóc công chúa, ta cần rời đi khoảng vài ngày, đương nhiên sẽ về trước trận đấu.

Chẳng mất bao lâu đại công chúa tỉnh dậy, nhìn quang cảnh xung quanh thì bất ngờ, lúc này Kim Oanh đã ở bên ngoài, Nhật Tú thấy công chúa tỉnh dậy thì nhanh chóng đỡ người.

- Công chúa!!!

- Nhật Tú? Có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bổn cung lại ở trong phủ!

- Lần cuối cùng công chúa nhớ thì đã xảy ra chuyện gì? Kim Oanh lại hoàn toàn không phát giác chuyện bất thường. Công chúa đã bị bất tỉnh, hơn nữa còn có người thông qua đó mà điều khiển cơ thể công chúa, qua lại rất gần với Tuệ Linh công tử, còn gặp riêng hai người với nhau, cách nói chuyện của công chúa có gì đó khác, không hề tự nhiên như trước đây.

- Khiển chú.

Nhật Tú gật đầu đồng ý với với luận điểm đó của chủ tử, đại công chúa nhìn quanh thì phát giác không thấy Tuệ Lâm đâu hết thì hỏi.

- Kim Oanh không làm gì Tuệ Linh công tử chứ?

Nhật Tú nhanh chóng nói đỡ.

- Không có, trước khi rời đi công tử chỉ bảo chúng thần chăm sóc công chúa thật tốt, còn nói sẽ về trước trận đấu, thời gian này để chấc chắn thần nghĩ công chúa không nên có hành động nào, sẽ ảnh hưởng đến mục đích.

- Cũng được, nếu không có chuyện gì bổn cung sẽ không xuất phủ, chuyện bên ngoài giao lại cho hai người.

- Thần tuân lệnh.

Tuệ Lâm cũng phải đi đâu xa, bản thân chính là đi tìm hiểu về những đối thủ của mình, tuy rằng bản thân không muốn đứng đầu nhưng vì cái chết của phụ mẫu, hơn nữa còn danh dự của đại công chúa, buộc bản thân phải chiến thắng, hơn nữa còn phải khéo léo để không lộ ra bất cứ võ kị nào.

Trong một quán rượu về đêm của những nhân sinh buồn chán cần đến chút men quên đi sự đời, Tuệ Linh hoá thành một lão say xưa hoà mình vào.

- Chủ quán, rượu~

Tiểu nhị thấy khách nhân lạ này thì rất nhanh hiếu khách.

- Tới đây, tới đây.

Tuệ Lâm đặt hẳn một đỉnh bạc lên bàn, nói.

- Ta chỉ muốn rượu ngon.

- Vâng, vâng có ngay, có ngay

Đôi lời của 7inh: Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho sự trở lại này.