Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 122: Hòa thuận vui vẻ



Mật báo được đưa đến công chúa phủ, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái sau khi xem qua thì đều rất vui vẻ. Nhưng ngược lại nghĩ đến ý định của Thái Tử cố ý đưa phong mật báo này tới, Kỳ Dương lại không khỏi có chút sầu lo, thậm chí trách cứ Lục Khải Phái lúc trước làm việc quá mức lỗ mãng.

Lục Khải Phái ném mật báo đi, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Kỳ Dương rồi cọ cọ cần cổ nàng: "A Ninh hà tất lo lắng như vậy? Chờ Tạ Viễn vừa chết thì ta sẽ lập tức từ quan, Thái Tử dù cho có hoài nghi nhưng nể mặt muội muội nàng, nhất định cũng sẽ không làm gì ta." Nàng nói, hơi hơi nhắm mắt lại, giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều: "Đến lúc đó ta sẽ dẫn nàng du sơn ngoạn thủy, đi khắp Đại Lương được không?"

Như vậy đương nhiên là tốt, Kỳ Dương cũng không phải là người xem trọng quyền lợi, nàng nghe được Lục Khải Phái nói thì trong lòng cảm động, lập tức đáp ứng: "Chờ nàng từ chức quan, chúng ta liền đi du ngoạn, sau này cũng không cần hồi kinh, chơi đủ rồi thì quay về đất phong của ta đi."

Lục Khải Phái nói, khi Tạ Viễn chết thì nàng sẽ lập tức từ quan, mà xét theo tin tức trên phong mật báo này, Tạ Viễn đại để cách cái chết cũng không xa. Kỳ thật ngày đó Vinh Đế ở trong cung vây giết hắn, bình thường mà nói hắn đều sẽ trốn không thoát, nhưng nháo cho tới cục diện như bây giờ, Lục Khải Phái thậm chí hoài nghi là nhân thủ hoàng đế lưu ở bắc Vinh đã làm gì đó, lúc này Tạ Viễn mới có thể bảo toàn một mạng, khiến cho hắn cùng Vinh Đế trở mặt thành thù, thậm chí binh nhung tương kiến.

Nhưng mà không sao, những chuyện này không ảnh hưởng đến đại cục, có thể mượn việc này tiêu hao quốc lực của Vinh Quốc cũng là một chuyện tốt. Nói không chừng tin tức truyền đến Lương Quốc mấy ngày nay, Tạ Viễn đã đầu mình hai nơi?

Lục Khải Phái không hề có chút bi thương vì phụ thân của mình chết đi, ngược lại nếu giờ phút này nàng thu được tin tức Tạ Viễn đã chết, nàng e là càng muốn đốt pháo chúc mừng. Rốt cuộc, ngọn núi lớn này đã đè nặng ở trong lòng nàng lâu lắm, thế cho nên khó được có thêm một cơ hội nữa, nàng cùng Kỳ Dương lại không thể không lãng phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực trên người hắn.

Chỉ có sớm dọn hắn đi, các nàng mới chân chính có được cuộc sống mới!

Kỳ Dương không có chú ý tới Lục Khải Phái thoáng chốc thất thần, nàng an tâm dựa vào lòng Lục Khải Phái, nói tiếp đề tài lúc nãy: "Sống qua hai đời, nhưng ta vẫn còn chưa từng rời khỏi kinh thành, nơi xa nhất mà ta từng đi chính là suối nước nóng ở hành cung và khu vực săn bắn. Chờ sau này chúng ta đi ra ngoài du ngoạn, nàng dẫn ta quay về Giang Nam được hay không? Ta muốn nhìn xem, nơi đó đến tột cùng là như thế nào mới có thể dưỡng ra người ưu tú như A Phái."

Lục Khải Phái nghe được câu cuối nàng khen ngợi, khuôn mặt mạc danh có chút đỏ. Nhưng Kỳ Dương muốn đến quê hương nàng nhìn xem, nàng kỳ thật cũng rất cao hứng, lập tức vứt bỏ tâm tư khác, cười đáp: "Được. Giang Nam non xanh nước biếc, A Ninh sẽ thích."

Hai người tiếp theo liền hàn huyên chút nhàn thoại, Lục Khải Phái nói cho Kỳ Dương nghe cuộc sống nàng thuở nhỏ ở Giang Nam, Kỳ Dương cũng nói cho nàng nghe những chuyện thú vị của nàng ấy khi còn bé. Hoàn cảnh trưởng thành của các nàng hoàn toàn bất đồng, nhưng ai cũng đều say mê lắng nghe đối phương.

Kỳ Dương cuối cùng thở dài: "A Phái, nàng nói vậy khiến cho ta đều muốn lập tức tới Giang Nam nhìn xem."

Đáng tiếc cũng không thể. Kỳ thật trong lòng Kỳ Dương minh bạch, liền tính Tạ Viễn hiện tại đã chết, nàng cũng không có khả năng lập tức lôi kéo Lục Khải Phái đi từ quan. Rốt cuộc hiện giờ thân thể của hoàng đế không khỏe, không biết khi nào người sẽ không còn, người làm con như nàng không có khả năng đi xa vào lúc này.

Trong lòng Kỳ Dương tính toán một chút, cảm thấy chờ tân đế đăng cơ lại đi mới là thời cơ tốt nhất. Đến lúc đó hết thảy đã trần ai lạc định [1], sự phòng bị của Thái Tử đối với Lục Khải Phái cũng còn không có gia tăng thành nghi kỵ, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang mới là lựa chọn tốt nhất đối với hai người các nàng.

[1] Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Trong lòng Lục Khải Phái cũng biết rõ, nhưng sau cuộc trò chuyện này, nàng cảm thấy nên chuẩn vị viết tấu chương từ quan trước cũng không sao.

Vào lúc ban đêm, thừa dịp Kỳ Dương đang chơi với Lục Sanh, Lục Khải Phái liền lưu tại trong phòng múa bút thành văn.

- --

Thời gian cuối năm luôn trôi qua cực kỳ nhanh, dường như chỉ là trong nháy mắt, hoàng đế liền tuyên bố hạ bút để nghỉ đông.

Theo lệ thường của Lương Quốc triều đình, hoàng đế hạ bút bình thường là từ 27 tháng chạp mãi cho đến 9 tháng giêng, ngẫu nhiên sẽ có độ lệch, nhưng số ngày nghỉ thì vẫn xấp xỉ nhau. Mà đối với triều thần mà nói, kỳ nghỉ chừng nửa tháng này quả thực quý giá. Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có lần này, ngày hội còn lại như đông chí, hay tỷ như vạn thọ đều chỉ hưu triều một ngày, còn không nhất định có thể nghỉ ngơi.

Năm trước, trong kinh lại có hai trận tuyết rơi, bao phủ thiên địa dưới một mảnh thuần trắng, nhưng như vậy cũng không ngăn được mọi người hào hứng ăn Tết, sau khi vào đông, những đường phố đã yên lặng hồi lâu đều theo không khí năm mới tới gần mà trở nên náo nhiệt lên.

Đương nhiên, sự náo nhiệt cũng không chỉ là bên ngoài đường phố, phủ đệ các gia cũng đều khí thế ngất trời bắt đầu trang trí tân niên.

Công chúa phủ hai ngày nay cũng trở nên náo nhiệt hơn, có thể thường xuyên nhìn thấy Chỉ Đinh đứng ở trong viện, phân phó người hầu bố trí nơi này lại chuẩn bị nơi kia, bận đến tối mày tối mặt. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy tiểu đoàn tử đi theo phía sau nàng, chạy đông chạy tây nhìn xem náo nhiệt đến vui vẻ vô cùng.

Tiểu hài tử đều thích xem náo nhiệt, Lục Sanh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Đặc biệt, một năm này nàng được Kỳ Dương giáo dưỡng rất khá, không còn câu nệ như ban đầu, tính tình cũng trở nên hoạt bát thêm. Mà cuối năm, mọi người đều rất bận, Chỉ Đinh vội vàng khiến người chuẩn bị phủ đệ, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái ở cùng một chỗ thương lượng danh mục quà tặng ngày Tết. Người sau so với người trước mà nói, có vẻ không quá thú vị, cho nên tiểu hài nhi đương nhiên chạy theo Chỉ Đinh.

Trước mắt, Chỉ Đinh đang chỉ huy người tháo đèn lồng cũ ở hành lang xuống, đổi sang đèn lồng đỏ thẫm mới tinh. Nàng dọc theo hành lang gấp khúc đi một vòng giám sát mọi người làm việc, tiểu đoàn tử liền ngưỡng đầu nhỏ xem náo nhiệt, vẻ mặt hứng thú bừng bừng.

Năm ngoái Lục Sanh vẫn ăn Tết ở Lục phủ, khi đó nương nàng đã bệnh nặng, ăn Tết đối với nàng mà nói cũng không có lưu lại bao nhiêu ấn tượng. Nhưng nàng vốn dĩ còn nhỏ tuổi, hiện giờ dáng vẻ nương nàng ra sao nàng cũng chỉ nhớ được mơ hồ, càng miễn bàn là việc ăn Tết lúc trước. Cho nên tiểu đoàn tử hiện tại nhìn thấy cái gì đều cảm thấy mới mẻ, cái gì náo nhiệt cũng đều muốn tham gia.

Ôm con thỏ ngưỡng đầu, ánh mắt tiểu hài nhi trông mong nhìn người đổi đèn lồng, không có chút nào chú ý tới phía sau bỗng nhiên xuất hiện tiếng bước chân. Mãi đến khi có một đôi tay luồng qua nách nàng rồi ôm cả người nàng lên, rơi vào cái ôm tràn đầy hương hoa mai: "A Sanh đang nhìn cái gì vậy?"

Lục Sanh cười, trở tay ôm lấy cổ Lục Khải Phái, giọng nói giòn tan đáp lại: "Xem treo đèn lồng."

Mấy đèn lồng cũ được tháo xuống đã chất thành đống, còn đèn lồng mới màu đỏ thẫm diễm lệ đang được người hầu treo từng cái dưới hành lang. Hành lang gấp khúc không cao cũng không thấp, chỉ là treo đèn lồng thôi, cũng không cần người bắc cái thang chậm rãi treo lên từng cái một, mấy người hầu cầm cây gậy trúc thật dài, chỉ cần cài vào móc trên đèn lồng thì có thể trực tiếp treo ở trên móc nối dưới hành lang.

Kỳ thật không có gì lạ, nhưng Lục Sanh xem rất hứng thú, Lục Khải Phái thấy thế liền hỏi nàng: "A Sanh muốn tự mình thử không?"

Tiểu đoàn tử nghe vậy đôi mắt thoáng chốc sáng lên, ôm con thỏ rồi gật đầu: "Muốn thử, muốn thử."

Lục Khải Phái hiếm khi được nhàn rỗi, cũng rất vui bồi nàng chơi, cho nên làm người hầu cầm cây gậy trúc và đèn lồng lại đây. Lục Sanh thấy vậy lập tức đẩy con thỏ cho người hầu, tự mình giơ lên cây gậy trúc nóng lòng muốn thử. Chỉ là nàng vẫn còn quá nhỏ, duy nhất sức lực vẫn do hai tháng ôm con thỏ luyện ra, nàng giơ lên cây gậy trúc thật dài câu lấy đèn lồng đong đưa lúc lắc, hoàn toàn không thể tiến được tới hành lang.

Cây gậy trúc treo đèn lồng màu đỏ lắc lư qua trái rồi lại qua phải một chút, người hầu ở bên cạnh nhìn thấy đều lui về phía sau, sợ một khi không cẩn thận thì bị cây gậy trúc quét phải. Đến nỗi ai cũng đều không thèm để ý đèn lồng có thể bị hư hay không, phò mã đùa giỡn vui vẻ với hài tử, một cái đèn lồng không tính là gì.

Đèn lồng không tính là gì, nhưng tiểu hài nhi hứng thú bừng bừng muốn treo đèn lồng lại không chịu được đả kích. Một lát sau liền có chút ủy khuất, quay đầu lại đáng thương vô cùng nhìn Lục Khải Phái: "Bá phụ, đèn lồng không nghe A Sanh nói, nó muốn chạy!"

Lời nói vô tri của trẻ con chọc đến Lục Khải Phái bật cười, nàng cũng xem đủ náo nhiệt, rốt cuộc ra tay giúp đỡ: "Vậy bá phụ giúp ngươi."

Một tay ôm tiểu đoàn tử, một tay đỡ cây gậy trúc, Lục Khải Phái chỉ dẫn cho Lục Sanh dùng sức vài lần, cuối cùng cũng treo được đèn lồng dưới hành lang trước khi nó bị hỏng.

Lục Sanh thấy thế tức khắc bỏ qua cây gậy trúc, mừng rỡ vỗ tay, dường như nàng vừa làm được đại sự khó lường nào đó.

Lục Khải Phái bật cười, Kỳ Dương ở bên cạnh nở nụ cười, cũng không biết nàng đã nhìn náo nhiệt được bao lâu. Nàng thuận tay cầm lên một cái đèn lồng mới, quơ quơ ở trước mặt Lục Sanh: "A Sanh muốn treo đèn lồng hà tất phiền toái như vậy? Trực tiếp để bá phụ ngươi ôm ngươi treo là được."

Đèn lồng chiếu sáng hữu hạn, cho nên đèn lồng treo dưới hành lang không được quá cao, khi nó rũ xuống cũng chỉ có thể cao hơn đầu người một thước. Người có vóc dáng cao, trực tiếp duỗi tay treo đèn lồng là được, chỉ là nếu tầm nhìn bị cản trở thì sẽ phiền hơn là dùng cây gậy trúc. Nhưng ôm tiểu hài nhi treo đèn lồng, này cũng không phải là vấn đề gì, Lục Khải Phái lúc trước không nói, cũng là đùa giỡn Lục Sanh chơi.

Mà giờ phút này, Kỳ Dương đưa đèn lồng tới trong tay Lục Sanh, tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ, ánh mắt lập tức sáng ngời nhìn về phía Lục Khải Phái.

Lục Khải Phái cũng không cự tuyệt, nàng ôm Lục Sanh đi đến dưới chỗ một cái đèn lồng khác, mỉm cười giơ tiểu hài nhi lên. Lục Sanh liếc mắt một cái liền thấy móc nối dưới hành lang, dễ như trở bàn tay treo đèn lồng trong tay lên.

Này so với lúc nãy nhanh hơn nhiều, Lục Sanh tức khắc hưng phấn, vừa vỗ tay vừa la lớn: "Lại treo một cái, lại treo một cái!"

Lục Khải Phái ôm nàng lại thay đổi vị trí, Kỳ Dương thuận tay đưa cho Lục Sanh cái đèn lồng mới, sau khi Lục Sanh nhận lấy lại nâng treo lên cao... Này tuy là việc nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng ba người ở chung hoà thuận vui vẻ, phảng phất thật là phụ mẫu mang theo nữ nhi chơi đùa.

Tết nhất, tiếng tiểu hài nhi hoan hô cười nói rất là phấn khởi, Lục Khải Phái tốt bụng nâng lên Lục Sanh cho nàng treo vài cái lồng đèn. Cuối cùng vẫn là Kỳ Dương lo lắng Lục Khải Phái mệt, kêu ngừng chuyện này: "Được rồi, treo đèn lồng có cái gì hảo ngoạn, vẫn là giao cho những người khác đi làm đi. A Sanh nếu là thích đèn lồng, chờ đến nguyên tiêu chúng ta lại đi xem hội đèn lồng a."

Tiểu hài nhi sẽ xem sắc mặt của người khác, cho dù chơi rất là vui vẻ, cũng không biết Kỳ Dương nói hội đèn lồng là cái gì, nhưng nàng nghe vậy vẫn là ngoan ngoãn không náo loạn. Nàng bị Lục Khải Phái một lần nữa ôm trở về trong lòng, thực mau lại bị Kỳ Dương tiếp qua.

Lục Khải Phái biết Kỳ Dương là sợ nàng bế tiểu hài nhi mệt mỏi, vẫn là không khỏi bật cười. Nàng tiến đến bên tai Kỳ Dương, thấp giọng nói với nàng: "Ôm một mình Lục Sanh mà thôi, làm sao có thể mệt nhanh như vậy, A Ninh nàng còn không biết sức lực của ta sao?"

Kỳ Dương đỏ mặt, tiện tay đem người đẩy ra: "Ngươi tránh ra, nói hươu nói vượn gì vậy chứ."

Lục Khải Phái thuận tay nhận lấy con thỏ của Lục Sanh từ chỗ người hầu, ý cười trên mặt lại càng sâu thêm. Đến nỗi Lục Sanh, nàng vừa vặn đến gần nên nghe được hai người nói chuyện, lại hoàn toàn không biết thâm ý trong đó, chỉ dùng ánh mắt vô tội lại ngây thơ nhìn hai người.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khải Phái (kiên định): Ta phải từ quan nhanh một chút!

Kỳ Dương (chờ đợi): Ta muốn mang theo phò mã du ngoạn.

Thái Tử (...): Ta giống như nghe được âm thanh flag dựng lên...