Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 134: Bằng phẳng



Kỳ Dương trầm mặc suốt một đoạn đường, mãi đến khi trở về công chúa phủ, nằm ở trên giường bắt đầu ngủ bù, nàng cũng không tiếp tục nói gì thêm.

Lục Khải Phái cũng trầm mặc. Nàng không có vì chính mình biện giải cái gì, cũng không có quấy rầy nỗi lòng của Kỳ Dương, chỉ đơn thuần vẫn luôn bảo vệ nàng ấy. Bảo vệ nàng ấy hồi phủ, trông chừng nàng ấy đi vào giấc ngủ, mà bản thân nàng cùng nàng ấy nằm trên một chiếc giường, dù cho mỏi mệt đến cực điểm thì vô luận có làm thế nào cũng đều ngủ không được.

Ngược lại, tuy rằng Kỳ Dương có rất nhiều tâm sự, nhưng ngoài ý muốn rất nhanh ngủ thiếp đi.

Lục Khải Phái nghe được bên gối nhè nhẹ thở ra, trái tim thấp thỏm bất an rốt cuộc dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng lại nghe tiếng hít thở rồi đợi một hồi lâu, cuối cùng trước khi cơn buồn ngủ ập đến, nàng trước tiên cẩn thận xốc lên chăn gấm mà xuống giường.

Kỳ Dương không bị đánh thức.

Lục Khải Phái một lần nữa ăn mặc chỉnh tề, lại phủ thêm áo choàng màu tối, lúc này mới lặng yên không một tiếng động ra cửa.

Giống như những gì Kỳ Dương đã hỏi, lần này chuyện ở Triêu Dương lâu hơn phân nửa có thể liên quan đến Tạ Viễn. Tuy rằng hắn đã chết, nhưng lại không đại biểu thế lực do thủ hạ của hắn quản lý cũng sụp đổ theo, đặc biệt là ở Lương Quốc, thế lực của Tạ Viễn căn bản không chịu chèn ép. Mà Lục Khải Phái biết, khao khát muốn báo thù của Tề bá chưa từng thay đổi, mà Lục gia và thế lực của Tạ Viễn kỳ thật cũng vẫn chưa được tách ra hoàn toàn rõ ràng.

Nếu Tề bá liên lạc với thế lực còn sót lại của Tạ Viễn, mưu hoa lần ám sát này... Dưới tiền đề hoàn toàn tránh đi thế lực của Lục gia, Tề bá muốn giấu diếm Lục Khải Phái mà hành sự cũng không phải không có khả năng.

Tâm tình Lục Khải Phái trở nên trầm trọng. Sở dĩ nàng không đủ tự tin trước mặt Kỳ Dương, cũng không phải bởi vì Tạ Viễn là phụ thân của nàng, mà phần lớn là bởi vì Tề bá, bởi vì Tề bá đã lộ ra dị thường khi bọn họ gặp mặt vào đầu năm, nhưng nàng lại không có quá coi trọng.

Nếu, nếu nàng lúc ấy để bụng, nghiêm tra thì có phải sẽ không phát sinh việc hôm qua hay không?

Cái ý niệm này từ khi xuát hiện trong đầu Lục Khải Phái đã khiến nàng bồi hồi không thôi. Nó khiến nàng áy náy, khiến nàng bất an, khiến nàng một khắc cũng chờ không được, đêm đó liền muốn đi đến Lục phủ hỏi Tề bá cho ra lẽ!

Lục Khải Phái nghĩ như vậy, mà nàng cũng làm như vậy, hơn nửa đêm nàng lại đi đến Lục phủ.

Trên đường, nàng đã nghĩ tới muốn mở miệng chất vấn như thế nào, nhưng mà chờ đến khi xe ngựa ngừng ở Lục phủ, nàng xuống xe thì lại giật mình. Thượng Nguyên vừa đi qua, đó là vì vui mừng, trước cửa nhà khác đều treo đèn lồng đỏ thẫm. Chỉ có Lục phủ, trước cửa lại treo hai cái đèn lồng màu trắng, trong cảnh sắc vui mừng, nó có vẻ phá lệ tịch liêu và quạnh quẽ.

Theo lệ thường, bên ngoài cửa phủ treo đèn trắng thì đều là do trong phủ có tang. Nhưng mà bên ngoài Lục phủ chỉ có đèn lồng trắng mà không treo cờ trắng, hơn nữa chủ nhân Lục phủ cũng chỉ có một mình Lục Khải Phái. Hiện giờ Lục Khải Phái còn an ổn, nhưng đèn trắng bên ngoài Lục phủ đại biểu cho cái gì, liền có vẻ vi diệu.

Lục Khải Phái sững sờ nhìn đến đèn lồng trắng, nàng chợt nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt khẽ biến.

Nàng tiến lên vài bước, gõ vang cửa lớn, người gác cổng rất nhanh đã mở cửa ra, Lục Khải Phái lại chú ý tới bên hông của đối phương quấn bố chịu tang. Người gác cổng thấy nàng đêm khuya trở về thì cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhường đường vào cửa: "Công tử đã trở lại?"

Lục Khải Phái chau mày, hỏi: "Đèn lồng ở ngoài cửa, còn có bố chịu tang bên hông ngươi, chuyện này là như thế nào?"

Người gác cổng nghe nàng hỏi như vậy thì ngược lại có chút kinh ngạc, liền đáp: "Là Tề bá. Tề bá lớn tuổi, sáng nay liền mất. Buổi trưa, trong phủ đã lệnh người đến công chúa phủ để thông bẩm, chỉ là công tử lúc ấy không có ở trong phủ... Công tử không nhận được truyền báo sao?"

Lục Khải Phái nghe vậy, đôi mắt khẽ nhúc nhích, sau đó hiểu rõ. Hẳn là đêm nay, khi nàng và Kỳ Dương hồi phủ thì sắc mặt vô cùng khó coi, khiến cho người hầu công chúa phủ không dám thông bẩm đi? Rốt cuộc nói đến cùng, Tề bá cũng chỉ là một quản gia ở Lục phủ mà thôi, Lục Khải Phái còn không quá thân cận với Lục phủ. Đối với người bên ngoài mà nói, hắn thật sự không đáng xúi quẩy đến công chúa và phò mã.

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Lục Khải Phái lại vẫn không thể tin Tề bá liền chết như vậy. Một người có thể là đầu sỏ gây tội chết trong thời khắc mẫn cảm như vậy, chết trước khi nàng tìm tới cửa yêu cầu một lời giải thích!

Có chút không tin lại có chút kinh ngạc, nhưng khuôn mặt Lục Khải Phái vẫn bình tĩnh, nói với người gác cổng: "Mang ta qua đó nhìn xem."

Người gác cổng không nghi ngờ gì, hắn đóng lại cửa phủ rồi dẫn Lục Khải Phái đi đến linh đường.

Tuy nói Tề bá chỉ là quản gia Lục phủ, nhưng lão nhân của Lục phủ lại có ai không biết. Ba đến bốn mươi năm nay, toàn bộ Lục gia đều là dựa vào Tề bá chống đỡ. Nếu không có hắn trung thành, đừng nói là tỷ đệ Lục Khải Phái, ngay cả mẫu thân các nàng cũng đã sớm chết non. Cho nên, dù hiện giờ Tề bá giao quyền, Lục Khải Phái tiếp nhận thế lực của Lục gia, địa vị của Tề bá ở Lục phủ cũng bất đồng.

Cho nên hắn đã chết, không cần Lục Khải Phái hạ lệnh, bên ngoài Lục phủ liền treo lên đèn lồng trắng, Lục phủ theo đó bố trí linh đường, ngay cả hạ nhân Lục phủ cũng đều tự giác chịu tang.

Khi Lục Khải Phái bước vào linh đường, người hầu bên cạnh túc trực linh cữu cầm trong tay một cái bố chịu tang, cũng không biết có nên đưa qua hay không.

Từ xưa đến nay, không có một vị chủ nhân nào để tang cho hạ nhân. Nhưng mà địa vị của Tề bá lại có chút bất đồng, trước khi Lục Khải Phái tiếp nhận, hắn kỳ thật đã là chủ nhân chân chính của Lục gia. Nhưng hắn vẫn nuôi lớn tỷ đệ Lục Khải Phái, thậm chí cũng đem quyền lợi trả lại cho bọn họ, lúc trước Lục Khải Phái và Lục Khải Thành cũng xem hắn là trưởng bối mà tôn kính đối đãi.

Đáng tiếc, kia cũng chỉ là lúc trước, trước đây Lục Khải Phái tuy rằng có chút sợ hãi Tề bá, nhưng lại thật sự xem hắn là trưởng bối, là người tốt. Mà hiện giờ hai bên cơ hồ xé rách mặt, Tề bá càng có thể để lại cho Lục Khải Phái một cục diện rối rắm, ngẫm lại đều khiến người đau đầu.

Lục Khải Phái liền làm lơ người hầu, nàng nhìn quan tài ở trước linh cửu, bước qua đó.

Linh cữu đặt ở linh đường, quan tài tất nhiên còn không có niêm phong. Lục Khải Phái đi đến bên quan tài rồi dừng lại, nàng nhấp môi nhìn chằm chằm quan tài một lát, khi người ngoài còn không rõ nguyên do, nàng bỗng nhiên duỗi tay đẩy nắp quan tài ra.

Người hầu bên cạnh thấy vậy thì giật nảy mình, muốn ngăn lại cũng không dám, đành phải trơ mắt nhìn Lục Khải Phái làm.

Theo một tiếng vang nặng nề, nắp quan tài đóng chặt từ từ được đẩy ra. Lục Khải Phái dừng tay sau đó thì thăm dò, quả nhiên nhìn thấy Tề bá nằm ở giữa. Sắc mặt hắn bình thường, hai mắt nhắm nghiền, thần thái bình thản mà an tường, phảng phất như chỉ đang yên giấc.

Lục Khải Phái hơi giật mình, nàng bỗng nhiên đưa tay vào quan tài dưới ánh mắt khó tin của người khác.

Nàng dò xét hơi thở của Tề bá, lại thử mạch đập của Tề bá, cuối cùng thậm chí còn sờ mặt hắn để xác định không có dấu vết dịch dung, lúc này mới không thể không tin được Tề bá thật sự đã chết. Hắn chết đột ngột như vậy, khiến người không kịp phòng ngừa!

Trầm mặc một lát, Lục Khải Phái nghiêng đầu hỏi: "Này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tề bá đang khỏe mạnh, vì sao đột nhiên mất đi?"

- --

Mãi đến khi từ Lục phủ trở về, Lục Khải Phái cũng hoàn toàn không hiểu Tề bá rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Hiển nhiên, Tề bá chết vào lúc này không phải trùng hợp. Nhưng Lục Khải Phái đã hỏi qua người hầu trong phủ, bọn họ đều nói Tề bá khi chết rất an tường, hắn nằm ở trên giường, không có bệnh mà chết. Hắn không bị người mưu hại, nếu không có tự nhiên chết đi thì hẳn là tự sát.

Mới vừa thành công ám sát hoàng đế và Thái Tử nên lập tức tự sát sao? Là sau khi báo được đại thù không còn gì tiếc nuối, hay vẫn là không muốn liên lụy càng nhiều nên tự mình kết thúc? Lục Khải Phái nghĩ không rõ, trong lòng lại càng buồn phiền vô cùng, cả người đều chìm vào mờ mịt và rối rắm.

Thế cho nên khi trở lại công chúa phủ, nàng cũng không có nghỉ ngơi, lại ngồi yên lặng ở trước cửa sổ một đêm.

Buổi sáng hôm sau, Kỳ Dương tỉnh giấc, nhưng bên người lại không có hơi ấm quen thuộc. Nàng ngủ rất trầm nên đầu óc còn có chút ngốc, ngồi dậy theo bản năng liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Khải Phái, mãi đến khi thấy người ngồi ở phía trước cửa sổ, lông mày nhíu chặt lúc này mới thư hoãn lại.

Có lẽ là trải qua một đêm nên tâm tình nàng đã bình tĩnh rất nhiều, có lẽ là căn bản vô pháp đối với người trước mắt sinh ra ngăn cách. Kỳ Dương đứng dậy đi qua, hỏi: "Nàng sao lại thức dậy sớm như vậy?"

Lục Khải Phái nghe vậy thì quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng lại đi chân trần trong khi trời lạnh, theo bản năng trước tiên ôm người lên. Nhưng sau đó lại nhớ tới đêm qua Kỳ Dương lãnh đạm, vì thế cả người đều cứng đờ. Nàng liếc nhìn thần sắc Kỳ Dương, thấy trong mắt nàng ấy cũng không chán ghét hay bài xích, thân thể cứng đờ căng chặt lúc này mới thoáng thả lỏng, rồi sau đó lại ôm nàng ấy trở về giường, một lần nữa an trí tốt.

Đầu ngón tay Kỳ Dương xẹt qua mắt nàng, mày nhíu chặt: "Mắt nàng sao lại xanh đen như vậy?" Nàng nói lại sờ sờ một nửa bên giường lạnh lẽo, hỏi: "Nàng tối hôm qua lại không ngủ?!"

Lục Khải Phái rũ mắt, không biết nên trả lời thế nào, sau một lúc lâu mới nói ra lời: "Hôm qua Tề bá mất."

Kỳ Dương nghe vậy cũng sững sờ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, nàng thậm chí ngây ngô bật thốt một câu: "Chẳng lẽ việc này không quan hệ đến hắn sao?" Lời vừa nói ra liền biết không đúng, nếu thật không quan hệ thì sao lại trùng hợp như vậy?

Tề bá đã chết, nhưng bởi vì cái chết của hắn, khẳng định chuyện này tất nhiên có liên quan đến hắn.

Hai người tương đối trầm mặc, bầu không khí buổi sáng vừa vặn chuyển biến tốt đẹp tựa hồ lại quay về thời điểm đóng băng. Cuối cùng vẫn là Lục Khải Phái lấy hết dũng khí, lại lần nữa nói: "Đêm qua ta trở về Lục phủ một chuyến, khiến người tra qua, việc này không một người ở Lục gia nhúng tay."

Kỳ Dương nghe vậy thì nhìn về phía nàng, đối diện với đôi mắt Lục Khải Phái vừa trong sáng lại thấp thỏm, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Nàng đương nhiên là tin tưởng Lục Khải Phái, sẽ không có ai có thể hiểu được người bên gối của nàng hơn chính nàng, nhưng thế cục hôm nay như vậy, muốn trong lòng không có khúc mắc lại là chuyện quá khó khăn.

Thật lâu sau, Kỳ Dương mới dời đi ánh mắt, nói: "Ý của nàng là, Tạ Viễn ở chỗ tối còn có một nhánh thế lực khác đang ngủ đông?"

Lục Khải Phái nghe vậy lại lắc đầu, nói đến chính sự, thần sắc của nàng ngược lại bình tĩnh rất nhiều: "Hẳn là không có. Lần này Triêu Dương lâu xảy ra biến cố, theo ý ta đây là trả thù được ăn cả ngã về không. Những thế lực ẩn giấu ở trong cung hẳn là con át chủ bài cuối cùng của Tạ Viễn, hiện giờ tất cả đều đã bị Đại Lý Tự Khanh làm tan rã. Trừ phi bọn họ còn có biện pháp có thể điều động quân đội, đảo loạn thế cục trong kinh, nếu không đây đã là tử cục."

Bọn họ không có khả năng điều động quân đội, hoàng đế lại không phải là hôn quân. Vô luận là Vũ Lâm trong cung, Kiêu Kỵ Doanh ngoài cung, hay vẫn là quân lính đóng ở ngoài thành, ba chỗ chưởng binh này đều là tâm phúc của hoàng đế. Nếu không có hổ phù [1] thánh chỉ của hoàng đế, người khác muốn điều động căn bản là không có khả năng!

[1] Hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh.

Kỳ Dương nhìn về phía Lục Khải Phái, Lục Khải Phái hơi ngẩn ra một chút, nàng lập tức hiểu rõ, từ trong lòng lấy ra Vũ Lâm lệnh bài đưa cho Kỳ Dương.

Lục Khải Phái làm rất tự nhiên, vẻ mặt cũng không thấy nửa phần ủy khuất hay miễn cưỡng, bằng phẳng đến mức làm người cảm thấy xấu hổ.

Rốt cuộc Kỳ Dương cũng không có tiếp lấy lệnh bài kia, nàng quay đầu đi, đứng dậy: "Nàng vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi. Trong cung xảy ra biến cố như vậy, tùy thời đều có thể truyền triệu. Còn có Vũ Lâm bên kia, cũng cần nàng mau chóng tiếp nhận, lúc sau càng không có nhiều thời gian để cho nàng nghỉ ngơi."

Nói xong lời này, Kỳ Dương đã đứng dậy xuống giường, lần này nàng nhớ rõ mang giày vào.

Lục Khải Phái thu hồi tay, khuôn mặt nàng nhu hòa, thấp giọng đáp ứng: "Được."

Tác giả có lời muốn nói:

Tề bá (vui mừng): Rốt cuộc đóng máy, cơm hộp còn ăn khá ngon.

Thái Tử (xốc bàn): Ăn ngon thì một mình ngươi ăn đi, kéo theo cô làm chi?!