Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Chương 70-14: Phiên ngoại 12



Sau khi tìm cả thư viện một lần nữa cũng không còn cuốn sách nào viết về vị nữ đế ấy nữa, có lẽ cách duy nhất tìm ra phương thuốc ấy chỉ có thể gặp Huấn Sinh. Dù sao ông ta cũng là người được tứ linh tạo ra nên mọi điều trên đời có lẽ ông ta biết rõ nhất.

Một lần nữa Bạch Diệp Thanh lại phải giao phó chuyện triều chính cho Tô Dĩ Tịch, còn bản thân thì phải đi tìm hiểu về vị nữ đế kia. Nàng thật sự rất nóng lòng muốn tìm ra chân tướng sự thật tại sao nữ nhân cùng nữ nhân lại có thể mang thai, cả đêm Bạch Diệp Thanh không ngủ để có thể sắp xếp công việc ổn thỏa rồi mới có thể đi, lần này không thể đi lâu hơn trước nên có lẽ vài ngày sẽ trở lại.

Sáng sớm hôm sau Bạch Diệp Thanh lại tiếp tục cải trang thành một dân nữ diện bạch y, cùng với tấm khăn che mặt, phóng ngựa một mạch lên núi tìm Huấn Sinh tiện thể nàng muốn xem Hắc Linh Kiều đã hồi phục đến đâu rồi. Thỉnh thoảng Bạch Diệp Thanh trong lúc làm việc lại nhớ đến Hắc Linh Kiều nhớ những lời nói đau lòng của nàng, biết nàng vẫn đang đợi mình trở lại thăm nhưng thật sự là một bậc đế vương thì rất bận bịu, không phải lúc nào cũng có thể thoải mái đầu óc và thảnh thơi được.

Đi một ngày đường, chiều tối liền đến nơi, Bạch Diệp Thanh không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác vui mừng là nóng lòng muốn gặp Hắc Linh Kiều đến vậy là do hiện tại đang rất nhớ nàng ấy sao?

Huấn Sinh đang bận xem bệnh bỗng nghe thấy tiếng ngựa liền nhìn ra ngoài, nhận ra người trên ngựa là Bạch Diệp Thanh liền vui vẻ ra nghênh đón.

Đầu tiên Bạch Diệp Thanh chưa hỏi chuyện về vị nữ đế kia vội mà muốn đi thăm Hắc Linh Kiều trước, Huấn Sinh nói nàng đang đắp thuốc trong nhà bảo Bạch Diệp Thanh cứ tự nhiên vào tìm, còn ông ta còn bận xem bệnh cho người dân.

Vừa vào đến cửa đôi chân mày của Bạch Diệp Thanh liền nhíu lại, sau đó là một cảm giác khó chịu không tả. Một tiểu thôn nữ đang ngồi bên cạnh xoa bóp người cho Hắc Linh Kiều, hơn nữa hai người còn cười nói rất vui vẻ.

" Tỷ tỷ này đến đây tìm ai vậy?" Tiểu cô nương kia nhìn thấy bóng người ở cửa liền nói.

Vẫn im lặng.

Tiểu cô nương kia bị người ở cửa không để ý đến thì hơi buồn bực muốn hỏi lại lần nữa thì Hắc Linh Kiều liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy Bạch Diệp Thanh trong lòng Hắc Linh Kiều như muốn nhảy múa, trai tim đập thình thịch vì vui mừng, nàng cuối cùng cũng quay lại.

Vừa định ngồi dậy vết thương trên lưng lại hơi nhói đau, Hắc Linh Kiều liền kêu lên một tiếng khiến cả hai nữ nhân kia đều vội vàng đến đỡ lấy.

Nhưng Bạch Diệp Thanh bị tiểu cô nương kia chặn mất nên không thể chạm được vào người của Hắc Linh Kiều, chỉ nhăn nhó mặt đứng nhìn.

" Ngươi cuối cùng cũng trở lại thăm ta, ta thật sự rất nhớ ngươi" Hắc Linh Kiều bám vào chiếc bàn bên cạnh muốn đứng lên chạm vào người của Bạch Diệp Thanh nhưng lại bị người kia lạnh lùng lùi lại vài bước.

" Ta tới tìm Huấn Sinh, tiện thể xem cơ thể ngươi hồi phục ra sao. Xem ra có người chăm sóc tận tình nên ngươi cũng bình phục rất tốt." Bạch Diệp Thanh trừng mắt nhìn Hắc Linh Kiều nói, từng lời nói của nàng đều không hề vui vẻ.

" Đúng vậy, nhờ Tiểu Hoa tốt bụng mỗi ngày đều tới đắp thuốc cho ta nên vết thương đã khá hơn rất nhiều " Hắc Linh Kiều không biết Bạch Diệp Thanh đang giận dỗi, mỗi lời nói không khác gì đang thêm dầu vào lửa.

Vừa nghe đến câu "mỗi ngày đều tới" Bạch Diệp Thanh trong lòng khó chịu đến cực điểm nhưng mà không hề thể hiện một chút ra ngoài mà vẫn giữ vẻ mặt lạnh như một khối băng.

Tiểu Hoa cô nương nãy giờ đứng bên cạnh nhìn hai người kia nói chuyện liền ngượng ngùng không biết nói gì.

"Vậy thì ta phải đa tạ Tiểu Hoa cô nương đã có công chăm sóc cho ân nhân của ta rồi" Bạch Diệp Thanh nói nhưng trong lòng không vui lấy một chút, quay sang tiểu cô nương kia nhún người cảm tạ.

Tiểu Hoa liền ngại ngùng đỡ tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt, sau đó xua tay nói đây là việc nên làm bởi vì nhờ Huấn Sinh mà mẹ của Tiểu Hoa mới được chữa khỏi bệnh nên nàng muốn giúp đỡ ông một phần công việc tại y quán.

Đứng dậy, Bạch Diệp Thanh trừng mắt nhìn Hắc Linh Kiều một cái rồi sang gian phòng bên cạnh tìm Huấn Sinh nói chuyện, cứ ngỡ nữ nhân kia cũng sẽ nhớ mình như mình nhớ nàng ai ngờ lại có một tiểu cô nương bồi bên cạnh, Bạch Diệp Thanh không hiểu sao cả ngày sau khi nhìn thấy cảnh Hắc Linh Kiều cùng Tiểu Hoa thân thiết lại khó chịu trong lòng, đứng ngồi không yên, nhìn mặt Hắc Linh Kiều lại thấy chán ghét.

Nhận lấy ánh mắt sắc như dao găm của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều lớ ngớ không hiểu chuyện gì, ánh mắt đó là sao? nàng có phải hay không trong người không khỏe. Hắc Linh Kiều đuổi theo muốn nói chuyện nhưng chỉ nhận lại được cái quay mặt lạnh lùng của Bạch Diệp Thanh, đến đây nàng lại càng không hiểu? có phải Diệp Thanh đang tức giận? hay trong người nàng không khỏe? đích thị là đi cả ngày đường mệt mỏi liền thấy khó chịu trong người.

Hắc Linh Kiều bây giờ đi lại cũng gần như bình thường, chỉ có điều thỉnh thoảng cử động mạnh thì tấm lưng lại đau đớn, nhưng nàng cũng đã nấu cơm được rồi.

May mắn nguyên liệu cho bữa tối vẫn còn nhiều, Hắc Linh Kiều hôm nay đặc biệt nấu rất nhiều món ngon, nàng không muốn để Bạch Diệp Thanh phải chịu mệt mỏi, cảm giác gặp lại người mình thích không nghĩ trong lòng lại hưng phấn đến vậy. Mọi khung cảnh trước mắt như thêm rực rỡ hơn rất nhiều, nhìn đến mấy cây rau cũng giống như là đang nhảy múa cùng nàng vậy, từ lúc Bạch Diệp Thanh đến, nụ cười trên môi Hắc Linh Kiều chưa hề tắt.

Huấn Sinh cuối cùng cũng xong việc, ông sau đó liền ra ngồi ở chiếc bàn gỗ nhỏ trước cửa nhà đón khí trời dịu êm, rót một ly nước mời Bạch Đế dùng.

" Hôm nay ta đến đây là muốn hỏi ông về vị nữ đế ở Thanh Quốc" Bạch Diệp Thanh đưa chén nước lên uống một ngụm nhỏ rồi nói.

Sắc mặt của Huấn Sinh sau khi nghe đến " nữ đế ở Thanh Quốc " liền thay đổi sắc mặt, ông đã từng nghĩ đến vấn đề này, xem ra bản thân đã đoán đúng rồi, Bạch Diệp Thanh sẽ lại giống như vị nữ đế kia.

"Để ta đoán, ngươi đến muốn hỏi ta về phương thuốc giúp cho nữ nhân cùng nữ nhân có thể sinh con có đúng không?" Huấn Sinh vuốt râu thở dài nói.

" Ông biết nó? thứ thuốc đó có thật sao?" Bạch Diệp Thanh trong lòng vội vã hỏi.

"Có... Có.... ta là người luyện thành nó mà"

Bạch Diệp Thanh tròn mắt, nàng có phải đang mơ không? một thứ như vậy mà cũng tồn tại trên đời này sao?

" Ta muốn có nó" Bạch Diệp Thanh nói.

Huấn Sinh ôm đầu chán nản, cơn ác mộng lại lặp lại sao?

" Ông làm sao vậy? có gì không ổn với thứ đó sao?" Bạch Diệp Thanh nhìn sắc mặt Huấn Sinh lo lắng.

"Không, cái không ổn chính là nguyên liệu làm ra nó" Huấn Sinh mệt mỏi kể lại.

Bạch Diệp Thanh không hiểu, nguyên liệu thì có gì mà không ổn.

" Sinh Tử Đan được tạo thành từ năm loại thảo mộc khó kiếm nhất trên đời, thứ nguyên liệu quan trọng nhất vẫn là Bạch Liên Hoa, mà ngươi có biết thứ thảo dược ấy một ngàn năm mới nở một lần hay không? Muốn kiếm đủ năm loại thảo dược trân quý nhất ấy ta đã phải sống dở chết dở với nó một lần, bây giờ ta đã già đến vậy e rằng không thể kiếm đủ số thảo dược ấy cho ngươi" Huấn Sinh lắc đầu nói.

"Ta sẽ kiếm... dù khó khăn đến đâu ta cũng sẽ đi tìm những thứ đó cho ông, chỉ cầu xin ông giúp ta luyện thành đan dược" Bạch Diệp Thanh cầm tay Huấn Sinh vội vàng nói.

Huấn Sinh nhìn khuôn mặt tràn ngập ý trí của Bạch Diệp Thanh thì hết cách, đành gật đầu. Bây giờ tảng đá lớn nhất trong lòng Bạch Diệp Thanh cuối cùng cũng nhẹ đi được một phần.

" Theo như lời ông nói, vậy thì không phải ông đã sống được hơn một ngàn năm sao?" Bạch Diệp Thanh bất chợt nhận ra.

" Ta được tứ linh tạo thành từ mây từ đất, từ cây cỏ hoa lá, ban cho ta tinh thông mọi thứ trên đời, giao cho ta nhiệm vụ truyền kiếp, ta sẽ còn phải sống thật lâu nữa" Huấn Sinh uống nước, vuốt râu cười khà khà.