Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Chương 70-3: Phiên Ngoại 2



Bạch quốc sau khi Bạch Diệp Nhan xuyên đến thế giới hiện đại.

Vốn dĩ Bạch Diệp Thanh từ lâu đã biết việc Bạch Diệp Nhan sẽ bỏ lại mọi thứ để đến thế giới của Triệu Phương An, nhưng Bạch Diệp Thanh vẫn không nghĩ là mọi thứ là sự thật. Khi Bạch Diệp Nhan nói với nàng Triệu Phương An là người của thế giới khác, Bạch Diệp Thanh hoàn toàn không tin có một nơi nào khác ngoài tứ quốc, cho đến khi Huấn Sinh tìm được cách mở ra cánh cổng có thể khiến con người ta lưu lạc ngoài hư không mà trong sách cổ đã từng ghi chép.

Ngày Bạch Diệp Nhan đi, chỉ có Bạch Diệp Thanh cùng Huấn Sinh ngoài ra còn có Chu Trịnh Nhiên, Bạch Diệp Nhan nàng đã chuẩn bị hết thảy mọi thứ để rời đi, mặc dù muốn đưa Trịnh Nhiên và Trịnh Lan theo nhưng trên người Trịnh Nhiên lại mang ấn ký của Chu Tước, hắn không thể rời đi khỏi đây, còn Trịnh Lan là em gái song sinh của Trịnh Nhiên, cả hai đều có một sự liên kết nhất định, giống như hoàng tử Chu Cảnh Trịnh trước, nếu Trịnh Nhiên cùng Trịnh Lan bị tách ra quá lâu, điều đấy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của cả hai.

Mặc dù không lỡ để con của mình ở lại nhưng Bạch Diệp Nhan không còn cách nào khác, nếu nàng không đến, Triệu Phương An sợ rằng sẽ sống cô độc cả đời, bảy năm qua là quãng thời gian Bạch Diệp Nhan chịu đủ mọi giày vò. Cứ mỗi khi nhắm mắt, nàng lại mơ đến ngày mà Triệu Phương An bị tan biến đi, Trịnh Nhiên và Trịnh Lan cả hai đều đã đủ hiểu biết, còn có Diệp Thanh tỷ sẽ giúp nàng chăm sóc cả hai.

Trịnh Nhiên hoàng tử từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, tiểu hoàng tử cũng là người luôn thấy được sự thống khổ trong đôi mắt của mẫu hậu mình, mặc dù không muốn nhưng Trịnh Nhiên hiểu đây là cách tốt nhất để chấm dứt sự đau khổ trong lòng mẫu hậu, mặc dù sẽ rất buồn nhưng Trịnh Nhiên biết nó là sự giải thoát.

Trước khi đi Bạch Diệp Nhan giao phó Trịnh Lan và Trịnh Nhiên cho Bạch Diệp Thanh như vậy mới khiến nàng an tâm. Về phần Bạch Diệp Thanh, sau khi Bạch Đế thoái vị, Bạch Diệp Thanh lên ngôi, mặc dù ban đầu có rất nhiều mệnh quan triều đình bàn tán nhưng sau này nàng không khiến phụ hoàng phải mất mặt.

- -----------------------------------------------

1 năm sau.

"Bệ Hạ, chúng thần đều muốn ngài suy nghĩ đến hôn lễ, nếu không Bạch Quốc làm sao có người nối dõi" các vị đại thần đều cúi người nói.

Bạch Diệp Thanh dạo gần đây luôn bị thúc ép việc tìm phu quân, mặc dù trong lịch sử Bạch Quốc chưa từng có nữ đế, bằng tài cầm quốc của mình, cuối cùng nàng cũng khiến phụ hoàng thấy an tâm khi giao Bạch Quốc lại cho mình, nhưng chẳng thể nào trốn tránh được việc hôn sự. Quan cận thần, phụ hoàng, mẫu hậu... tất cả mọi người đều suốt ngày lải nhải vấn đề này khiến Bạch Diệp Thanh thật đau đầu.

"Đây là vấn đề của ta, không khiến các ngươi quản" Bạch Diệp Thanh đập bàn, các quan đại thần phía dưới run rẩy cúi người.

" Nhưng mà đây là liên quan đến cả Bạch Quốc, chúng thần đều mong hoàng thượng suy xét" mấy tên quan lại tiếp tục lảm nhảm.

Đưa tay xoa bóp hai thái dương, Bạch Diệp Thanh không muốn nghe thêm gì nữa liền phất tay bãi triều. Trở về Thanh Phong Cung, Bạch Diệp Thanh mệt mỏi cởi hoàng bào rồi nằm xuống giường, từ ngày Triệu Phương An đi Bạch Diệp Thanh cũng chưa để ý thêm người nào khác. Tất cả mọi người đều ép nàng thành hôn với Ngô Tử, nhưng tình cảm không có thì làm sao mà yêu đây, vả lại nàng đã từ chối Ngô Tử nhiều lần, hắn đã bỏ cuộc và tìm được một nữ nhân dành cho mình.

Ở hoàng cung mệt mỏi quá, Bạch Diệp Thanh muốn sang Chu quốc gặp Trịnh Nhiên và Trịnh Lan. Để sang Chu quốc thì rất mất thời gian nên Bạch Diệp Thanh đã phải thức cả đêm để phê duyệt hết tấu chương, còn phải sắp xếp công việc của vài ngày tới cho ổn thỏa. Sau đó thì nhờ Tô Dĩ Tịch trông coi hoàng cung, còn nàng muốn đi thư giãn vài ngày.

" Mấy tên đại quan này thật to gan, tấu chương nào cũng có mục mong muốn hoàng đế tuyển phu" Bạch Diệp Thanh đang rất mệt mỏi mà còn phải phê duyệt mấy cái tấu chương này thật là muốn người ta tức chết mà.

Mấy ngày sau mới có thể bắt đầu chuyến đi của mình, Bạch Diệp Thanh cải trang thành một tiểu thôn nữ mặc bạch y, xinh đẹp và thanh thoát chỉ đem theo một vài thuộc hạ, công việc ở hoàng cung đều phó mặc cho Tô Dĩ Tịch, vốn dĩ với võ công của Bạch Diệp Thanh cũng chẳng cần phò tá.

Bên ngoài hoàng cung, Bạch Diệp Thanh đi được nửa ngày đường liền rẽ vào một khách điếm nghỉ ngơi. Trong khi ngồi đợi đồ ăn lên, Bạch Diệp Thanh nghe lén được bên cạnh mình là một bàn rượu của mấy tiểu bạch kiểm, bọn chúng ngồi bàn tán việc nữ đế không chịu tuyển phu thì Bạch Quốc làm sao có người nối dõi được, mấy tên khác cũng hùa nhau vào nói theo.

Bạch Diệp Thanh cảm thấy ra khỏi hoàng cung mà cái vấn đề này cũng không yên được. Thuê một gian phòng, Bạch Diệp Thanh nhanh chóng đi nghỉ ngơi, nằm trên giường, nàng đưa tay xoa bóp hai thái dương rồi mệt mỏi thiếp đi.

Sáng hôm sau, cùng mấy thuộc hạ ăn điểm tâm thật nhanh rồi lại lên đường, Bạch Diệp Thanh cuối cùng cũng đến ngọn núi nơi Huấn Sinh ở, đã một năm từ ngày Nhan nhi đi cô cùng ông ta chưa có gặp lại.

Hai người thuộc hạ đi trước mở đường, Bạch Diệp Thanh cùng hai người thuộc hạ khác đi đằng sau, bốn người này đều là binh lính tinh nhuệ nhất của hoàng cung nên Bạch Diệp Thanh rất yên tâm.

Đi thêm một đoạn đường nữa, bỗng nhiên hai thuộc hạ ở phía trước bị rơi xuống một hố bẫy bỏ mạng, hai tên thuộc hạ sau liền thuận thế đem Bạch Diệp Thanh lùi về phía sau. Từ trên mấy thân cây lớn, một đám người mặc hắc y nhân nhảy xuống dùng trường kiếm hướng Bạch Diệp Thanh mà động thủ.

Bọn chúng đông hơn ba người Bạch Diệp Thanh rất nhiều nên dù có võ công cao thì cuộc chiến này nàng vẫn rất khó khăn. Trong đám hỗn loạn ấy, từ đâu một tên hắc y nhân rút một lưỡi kiếm lóe sáng, Bạch Diệp Thanh giật mình, đó là kiếm được rèn từ đá diệt hồn, bọn người này rốt cuộc là ai?

Hai người thuộc hạ của Bạch Diệp Thanh sau một hồi giao chiến thì bị thương không hề nhẹ, chỉ còn lại Bạch Diệp Thanh cầm cự. Nàng dù mạnh đến đâu cũng không thể né tránh được những đường kiếm từ tứ phía, một khắc không để ý, Bạch Diệp Thanh liền bị kiếm diệt hồn kia chém trúng cánh tay.

Cơn đau mà nó mang đến giống như bị ngàn cả ngàn vết chém cộng lại, tê liệt và thấu xương, Bạch Diệp Thanh ôm lấy cánh tay đầy máu, bạch y vốn tinh khiết mà giờ liền muốn biến thành huyết phục. Cơn đau lan đến tận đại não của nàng khiến Bạch Diệp Thanh không thể đứng dậy tiếp tục đánh mà chỉ có thể phòng thủ, đỡ được một lần, hai lần... Nhưng nàng không thể một hồi đỡ được tất cả mọi đường kiếm lao vào cùng một lúc.

Ngay lúc này một nữ nhân mặc bạch y khác trông rất quen từ trên cao nhảy xuống, dùng trường kiếm của mình quét một vòng cung về phía đám hắc y nhân khiến bọn chúng phải lùi lại. Bạch Diệp Thanh vốn dĩ mất máu quá nhiều không thể đứng vững được, liền muốn ngất xỉu, nữ nhân kia đưa tay đỡ lấy tấm thân mỏng manh của nàng.

Trước khi mất đi ý thức, khuôn mặt của nữ nhân kia rất gần với nàng, và rồi Bạch Diệp Thanh nhận ra đây là nữ nhân của Hắc Đạo Hội. Bạch Diệp Thanh liền muốn thoát khỏi vòng tay này nhưng mà trên người cơ bản không còn ý thức được mà ngất xỉu.