Công Chúa Đại Liêu

Chương 31: Xuất giá



Gia Luật Hoàn Cai hơi buồn ngủ, ngồi một lát liền đến phòng khách nghỉ ngơi, hai nam nhân nãy giờ uống trà cuối cùng cũng đặt rượu lên bàn, uống cạn ly rượu.

“Ta không ngờ có thể gặp công chúa ở đó, nhưng khi nàng đứng ra nói thay cho ta thật sự có khí thế…” Lục Ngạn ngậm ngùi nói.

Tửu lượng của hắn cũng không tốt, ba chén sẽ say, nhưng lại khó cản được sự hấp dẫn của rượu ngon.

“Không ngờ Tiêu Thiệu Củ ngươi có một ngày sẽ có người lập gia đình.” Dừng một lát, hắn lại nói, “Nhưng mà, sinh ra hay đi vào thế gian là do ngươi lựa chọn, chỉ cần không hối hận là được.”

“Ta không hối hận.” Tiêu Thiệu Củ đang xoay chén rượu, nghe vậy thì đặt chén xuống, trịnh trọng nói, “Chuyện đó ta chưa bao giờ hối hận, cho dù làm lại mấy lần, ta vẫn sẽ viết phong tấu chương kia.”

Lục Ngạn trước mặt chàng đã say khướt trên bàn, giọng của Tiêu Thiệu Củ dần dần yếu ớt, giống như lẩm bẩm.

Gia Luật Hoàn Cai vốn tưởng rằng Tiêu Thiệu Củ đang nói giỡn, nhưng khi nàng từ Thượng Kinh trở về, nhìn thấy rương đồ cưới được nhanh chóng mang từ vương phủ đến, lập tức á khẩu không nói nên lời.

Nhìn ngày cưới đang đến gần, nàng vẫn có cảm giác hư ảo như trong mơ, như thể nhân vật chính của cuộc hôn nhân này không phải là mình.

Đêm trước hôn lễ, Gia Luật Hoàn Cai hiếm khi mất ngủ, nàng cười cười, có lẽ đây là chuyện mà mỗi nữ sinh kết hôn nhất định sẽ trải qua.

Gia Luật Hoàn Cai không đánh thức Mãn Ca đang ngủ say, tự mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn bầu trời đêm không trăng, trong lòng cảm thấy tắc nghẽn không nói nên lời.

“Cha, mẹ, ngày mai con sẽ thành thân…” Nàng ngửa đầu im lặng nói, “Mặc dù Tuy rằng những chuyện này phát sinh rất nhanh, nhưng con xác định chàng ấy là người con yêu nhất.”

“Cuối cùng, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, cũng nhớ rõ, chúc phúc cho ta…”

Phải mất một lúc lâu Gia Luật Hoàn Cai mới nằm lại trên ghế dài hồi lâu rồi mới nhắm mắt lại, nhưng nàng không ngờ mình vừa ngủ thiếp đi đã bị đánh thức.

Thấy Mãn Ca không dùng biểu cảm kinh ngạc nhìn mình, Gia Luật Hoàn Cai lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng tỏ dưới mắt mình không có quầng thâm.

Thời đại này bôi nhiều bột chì còn trắng hơn cả người chết, nhưng nếu không lau đi, nghĩ đến việc thành thân với hai đốm trắng đen sẽ xấu hổ.

Mãn Ca nhìn Gia Luật Hoàn Cai ngày càng trở nên xinh đẹp động lòng người sau khi trang điểm, miệng cũng sắp cười đến mang tai, “Công chúa hôm nay thật sự là nữ tử đẹp nhất Đại Khiết Đan.”

Phải không? Gia Luật Hoàn Cai cười cười, đây là câu mà mọi phụ nữ khi kết hôn thường nghe thấy nhất, nàng theo bản năng nhìn vào gương, hơi sững sờ.

Nữ tử trong gương mày cong lá liễu, đôi mắt như nước, mang theo ý cười mà chính nàng cũng chưa từng nhận ra.

“Công chúa, trang điểm khóc hoa sẽ không đẹp.”

Đến lúc Gia Luật Hoàn Cai hoàn hồn, thì mới phát hiện trên mặt mình có thêm hai dòng nước mắt.

Mãn Ca nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, vì thế nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Gia Luật Hoàn Cai, “Công chúa, chúng ta nên đi ra ngoài.”

Theo quy củ, phò mã nên tổ chức bữa tiệc cho Gia Luật Long Khánh và Tần quốc phi, mà Gia Luật Long Tự đến, không thể nghi ngờ làm cho toàn bộ bữa tiệc càng thêm sống động.

Gia Luật Hoàn Cai hành lễ với Gia Luật Long Tự trên ngự tọa, từ từ ngồi xuống dưới sự hướng dẫn.

Áo Cô ngồi ngay ngắn bái áo lễ trên ghế chủ tọa, nhìn tuổi cũng không nhỏ, nghe nói là một nữ nhân rất có thân phận trong hoàng tộc, Gia Luật Hoàn Cai lặng lẽ nhìn thoáng qua, đang đối diện với ánh mắt của nàng ấy.

Áo Cô nọ có khuôn mặt nhân hậu, khi nhìn thấy Gia Luật Hoàn Cai thì ánh mắt cười cười tỏ vẻ thân thiện, làm cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh.

Nói là một bữa tiệc, nhưng quá trình này rất đơn điệu và kéo dài, Gia Luật Hoàn Cai nhìn người đưa dâu không biết phải bái Áo Cô[1] và xung quanh bao nhiêu lần, đi bao nhiêu vòng rượu thì mới tính là chấm dứt.

[1] Áo Cô: một phong tục cổ của người Khiết Đan. Tại tiệc cưới, một nữ hòa thượng được chọn ngồi làm Áo và chủ trì hôn lễ, được gọi là “Áo Cô”.

Sau bữa tiệc cuối cùng, Gia Luật Hoàn Cai đến trước mặt cha mẹ mình, tiếp nhận lời dạy cuối cùng.

Tần quốc phi nói tượng trưng hai câu, sau đó mới dẫn đến chủ đề chân chính.

“Hai năm trước Tiên Âm lập gia đình, năm nay lại là con, hai bảo bối của nương hiện tại đều vào nhà người khác.” Tần quốc phi vẫn duy trì dáng vẻ, nhưng bàn tay nắm Gia Luật Hoàn Cai lại run rẩy.

Gia Luật Hoàn Cai hiểu được tâm tình của nàng, ở thời đại thông tin giao thông không thuận lợi này, một khi tách ra, chỉ sợ vài năm cũng không gặp được.

Nàng giữ chặt tay Tần quốc phi, “Nương đừng đau khổ, sau này con sẽ trở về thường xuyên.”

Tuy rằng lời nói có chút nhu nhược, nhưng lại có hiệu quả trấn an cảm xúc trong lòng Tần quốc phi.

“Sao phụ thân không nói lời nào.” Gia Luật Hoàn Cai này vừa trấn an Tần quốc phi, đảo mắt thấy Gia Luật Long Khánh nghiêng người đứng.

Gia Luật Long Khánh hôm nay ăn mặc cực kỳ ăn mừng, nhưng tính tình của ông lại bình thường, lẳng lặng đứng trong góc hồi lâu.

“Cha chỉ là, hơi mệt…” Thấy nữ nhi đến tìm mình, Gia Luật Long Khánh hoảng hốt trong lòng, xoay người, sau lưng nữ nhi thì thào nói nhỏ.

Gia Luật Hoàn Cai cười nhạo, nếu không phải nàng liếc mắt nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Gia Luật Long Khánh, có lẽ sẽ tin là thật mất.

Nàng nhìn lão già nhỏ bé khó chịu này, mềm lòng, đi lên trước nhẹ nhàng ôm ông.

“Cha, con cũng sẽ nhớ cha.”

“Mau đi đi.” Khuê nữ được ôm trước mặt đồng liêu cùng huynh trưởng, Gia Luật Long Khánh mặt đỏ lên, vẫy vẫy tay nhanh chóng đuổi người đi.

Sau khi Gia Luật Hoàn Cai ngồi vào xe ngựa, vén rèm lên, đột nhiên thấy Gia Luật Long Khánh đứng cách đó không xa, chắp hai tay, im lặng nhìn mình.

Gia Luật Hoàn Cai cười cười với ông, lặng lẽ vẫy vẫy tay.

“Nếu Tiêu Thiệu Củ khi dễ con thì nói cho phụ thân, để cho phụ thân xử hắn.” Khi xe ngựa chậm rãi khởi động, Gia Luật Long Khánh rốt cuộc cũng đem những lời nghẹn thật lâu nói ra.

Gia Luật Hoàn Cai cắn chặt môi, không dám mở miệng, chỉ gật đầu liên tục.