Công Chúa Giả Mạo

Chương 7



13

Trong vài ngày tiếp theo, ta không gặp lại A Thất.

Lục Phi nói rằng chàng có một số tài sản ở khu vực phía đông nam Tấn quốc, chàng định để A Thất sắp xếp chúng và mang về để ta xử lý.

“Trước khi ch.ết, ta sẽ sắp xếp mọi việc, trước tiên để A Thất đưa nàng ra khỏi thành trước, thuyền và xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ đưa nàng bình yên đến trấn nhỏ ở Đông Nam, những tài sản đó cũng đủ để nàng có thể giàu có cả đời. "

Lúc chàng nói mấy lời này thì đã là đêm khuya, ta đang nằm bên cạnh chàng để bình tĩnh lại nhịp thở dồn dập của mình, nghe vậy bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi lợi tóm lấy chàng: “Chàng lặp lại lần nữa?”

Lục Phi hít sâu một hơi, vẫn tiếp tục nói: “... Doanh Chi, ta luôn phải suy nghĩ cho tương lai của nàng."

“Vậy thì chàng nên cân nhắc việc sửa chữa ngôi mộ của mình rộng hơn một chút đi.”

Ta hung tợn trừng mắt nhìn chàng: “Chúng ta sống chung một chăn, ch.ết chung một hố huyệt… đây là ngươi nói, không được đổi ý.”

Lục Phi cuối cùng cũng không phản bác, chàng nắm lấy tay ta, tiến tới hôn ta một cái: “Được, đều nghe lời nàng.”

Ta nghĩ trên đời có lẽ không có đôi phu thê nào như ta và Lục Phi, một người là kẻ mạo danh, một người không sống được bao lâu, lại cố tình sau mỗi lần thân mật, chủ đề thảo luận đều là sự sống và cái ch.ết.

Ta vẫn không chịu bỏ cuộc, kiên trì tìm hiểu về các thần y trên thế gian, đồng thời mở rộng phạm vi từ kinh thành đến toàn bộ Tấn quốc.

Tuy nhiên, trước khi ta có thể tìm được một vị thần y thích hợp, tin tức về tuổi thọ của Lục Phi chỉ còn chưa đầy nửa năm dần dần lan truyền khắp kinh đô.

Ngày hôm đó, A Cửu từ bên ngoài trở về, nói cho ta biết, Mạnh thần y vốn đã từng nổi danh thiên hạ, sống ẩn dật trong núi rừng nhiều năm, đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, đang ngồi khám bệnh tại hẻm nhỏ phía thành tây.

Vì quy định của ông là không đến nhà để điều trị nên ta đã đi tìm Lục Phi và đề nghị chàng cùng ta đến thành tây một chuyến.

Lúc đầu Lục Phi không đồng ý, ta rút khăn tay giả vờ khóc lóc trước mặt chàng một lúc, chàng bất đắc dĩ lắc đầu, đặt bức thư đang viết xuống: “Được rồi, coi như đi dạo với nàng vậy."

Đã mấy ngày không ra khỏi nhà, hôm nay ra ngoài mới nhận ra bầu không khí ở kinh thành có chút nghiêm túc dị thường.

Sau khi xuống xe ở đầu hẻm, ta đẩy Lục Phi đi được hai con phố thì gặp phải ba làn sóng cấm vệ quân Hoàng gia đang tuần tra.

Trong ba đợt cấm vệ quân này, chỉ có một nhóm nhỏ tiến đến hành lễ với Lục Phi: "Bái kiến Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi."

Lục Phi lười biếng nói: "Hiện tại ở ngoài cung, không cần đa lễ như vậy."

Người nọ nghe vậy, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn, lắc đầu nói: "Lễ nghi không thể bỏ được, huống chi Cửu hoàng tử điện hạ đã có ơn tri ngộ với ta."

"Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại.” Lục Phi nhẹ nhàng cười một chút, "Hiện tại ta là một kẻ vô dụng, là ta liên lụy các ngươi mới đúng."

Người nọ nhìn Lục Phi muốn nói lại thôi.

Lục Phi quay đầu lại nói: "Phu nhân, chúng ta đi thôi."

Ta đẩy chàng rời đi, bước vài bước rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Đó là ai?"

“Người đàn ông đó tên là Lâm Thần, hiện tại là tiểu đội trưởng của cấm vệ quân hoàng gia.” Lục Phi nói, hơi dừng một chút, “Trước đây, hắn là phó tướng của ta, đi theo ta và lập được chiến công hiển hách. Nhưng sau này ta bị thương, mất binh quyền, hắn cũng bị giáng chức.”

Ta mím môi: “Còn có một việc nữa … ”

“Hả?"

"Chàng gọi ta là phu nhân nghe rất êm tai, có thể gọi ta thêm vài lần nữa được không?"

Lúc này ta vừa vặn đẩy chàng đến một góc phố không người, hộ vệ mặc áo giáp phía sau còn cách đó vài bước, ánh mắt Lục Phi đảo quanh một vòng, ngoắc ngón tay về phía ta.

Ta vội vàng cúi người xuống.

Nhờ khoác áo choàng lông cáo che chắn, chàng nhẹ nhàng hôn lên tai ta một chút, sau đó thấp giọng cười nói: “Phu nhân đã có mệnh lệnh, không dám trái lời.”

Trời ơi cứu ta.

Nếu không phải ở ngoài đường, ta thực sự muốn Lục Phi giống tối hôm đó mặc bộ cái áo lót mỏng như cánh ve, sau đó... hehehehe...

Ta nhất thời suy nghĩ đến xuất thần thì giọng nói mang theo ý cười của Lục Phi lại vang lên: “Phu nhân.”

"Ah?"

"Lau nước miếng đi."

Ta đột nhiên đứng thẳng dậy, giơ tay áo lên lau lung tung bên môi hai lần, đến khi nhìn thấy đôi mắt nồng đậm ý cười của Lục Phi, ta mới ý thức được chàng lại đang trêu chọc ta.

"Lục Phi!"

Ta tức giận đến mức vỗ nhẹ vào vai chàng, nhưng ta lo lắng cho thân thể chàng nên không dám dùng quá nhiều sức.

Lục Phi bắt được tay của ta, kiên nhẫn dỗ dành: " Là ta không tốt, không náo loạn, chúng ta đi thôi."

14

Lúc ta đẩy Lục Phi tới cửa phòng khám của Mạnh thần y, ta phát hiện ra có hai hàng cấm vệ quân canh cửa, không khí bên trong rất nghiêm ngặt.

Cấm vệ quân vừa nhìn thấy chúng ta đến liền rút kiếm ra ngăn cản, đám lính mặc giáp phía sau vội vàng xông tới, bảo vệ phía trước ta và Lục Phi.

"Thật là to gan? Ngươi dám ngăn cản Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi sao?"

Người trong nhà nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, nhìn thấy ta và Lục Phi, kinh ngạc nhướng mày:

“Nghe nói Cửu ca không còn sống được bao lâu, sao không ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt mà còn dám ra ngoài?"

Lục Phi cũng không thèm nhìn hắn, chỉ giúp ta vuốt phẳng cổ tay áo đã xắn lên, ấm áp nói: “Phu nhân, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Lục Mẫn bị thái độ này của chàng chọc giận.

Hắn sải bước xông tới, rũ mắt nhìn xuống Lục Phi cười lạnh:

"Cửu ca tới tìm thần y Mạnh, chẳng lẽ vẫn còn nghĩ mình có thể khỏi bệnh? Ta nói cho ngươi, đừng có nằm mơ nữa. Đáng lẽ ngươi đã phải ch.ết từ hai năm trước rồi. Bây giờ kéo dài hơi tàn sống lâu thêm hai năm nữa, đã là trời cao thương xót rồi.”

Ta tức giận hung tợn trừng mắt nhìn hắn, Lục Mẫn dường như nhận thấy được ánh mắt của ta, giương mắt nhìn sang:

“Công chúa hoa dung nguyệt mạo bây giờ lại trở thành góa phụ, thật là đáng tiếc. Nếu ngươi cầu ta, thật ra ta có thể thỉnh cầu một đạo thánh chỉ cho ngươi trong phủ của ta làm thị thiếp.”

Lục Phi đột nhiên nói: "Ta Thập đệ hôm nay đột nhiên xuất cung, mang theo cấm vệ quân tới bái phỏng Mạnh thần y, là vì chuyện gì?"

Sắc mặt Lục Mẫn hơi thay đổi.

“Nghe nói Giản quý phi mắc bệnh hiểm nghèo, đã để mất trái tim của phụ hoàng. Thập đệ hiếu thuận như thế, vẫn nên để dành sự quan tâm của mình cho ta và công chúa cho cho chính mẫu phi của mình nhiều hơn đi.”

Lục Phi khóe môi tuy hơi nhếch lên, nhưng thanh âm lại cực kỳ lạnh lùng.

Trong ấn tượng của ta, chàng luôn có thái độ thờ ơ trước mặt Lục Mẫn và nhị hoàng tử Lục Văn.

Đây là lần đầu tiên ta thấy chàng tức giận.

Chẳng lẽ là bởi vì lần này Lục Mẫn nhắc tới ta sao?

Ta đưa tay ra, không tiếng động mà đặt lên vai Lục Phi, ngẩng đầu nhìn Lục Mẫn cười nói: “Trâm ngọc mà Thập đệ dùng để búi tóc cũng không tồi.”

Lục Mẫn cười lạnh một tiếng: “Công chúa thích sao?”

"À không không, không phải ta thích, là ngươi thích."

Ta nhìn hắn mà cười tủm tỉm.

“Đây là quà tân hôn mà trước đây Thập đệ tặng cho ta và Cửu hoàng tử điện hạ. Ta rất cảm kích, nhưng ta không muốn Thập đệ vì chúng ta mà từ bỏ những thứ yêu thích, cho nên liền tìm cơ hội để đem đồ vật trả lại. Thứ đó - tất nhiên là ta đã đặc biệt ra lệnh cho người điêu khắc thành kích thước phù hợp với thập đệ.”

“Nghe nói Thập đệ mỗi ngày đều đeo chiếc trâm này, ta nghĩ chàng hẳn là rất hài lòng phải không?"

Sắc mặt Lục Mẫn lập tức liền đen sì.

Biểu cảm khó coi mà rút chiếc trâm ngọc kia ra, đập nát nó thành từng mảnh trên mặt đất, quay người lại mang theo cấm vệ quân rời đi.

Ta tiếp tục ở phía sau hắn: "Đầu tóc rối bù, dung mạo kém cỏi. Phụ hoàng rất ghét người lễ tiết không chu toàn. Thập đệ nhất định phải nhớ sửa sang chỉnh tề bộ dạng trước khi vào cung yết kiến."

Hắn dừng bước chân lại, quay đầu lại, ánh mắt nhìn ta đầy nham hiểm:

"Thân là công chúa của nước Sở, lại đem những lời hạ lưu này treo ở bên miệng như vậy, quả thực bất kham giống như nữ tử thanh lâu lang thang!"

Nếu như công chúa Nguyên Gia thật nghe được lời này, chắc chắn sẽ tức ch.ết mất.

Đáng tiếc ta vốn là nữ tử thanh lâu, nội tâm không hề dao động.

Thậm chí còn có tâm trạng mỉm cười với Lục Mẫn:

"Việc Thập đệ tự mình làm, chẳng qua là ta nhắc tới một chút liển trở thành nữ tử lang thang bất kham. Thập đệ thật sự là một tấm gương khoan dung với chính mình, nghiêm khắc với người khác."

Cuối cùng, Lục Mẫn rời đi với sắc mặt u ám.