Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 14: Giấc Mơ Xa Vời



Chỉ Ni nhận lấy những gói thuốc của Lưu Thuận rồi quay về lều trại của mình.

Trong thư gửi về Chỉ Ni đã nói rõ tình trạng của Lê Dực Định và nhờ Lưu Thuận kê đơn thuốc giúp. Quả thật là đơn thuốc mà Lưu Thuận kê giống với thuốc mà Chỉ Ni đã bốc bấy lâu nay. Chỉ có điều còn thiếu đi một loại thảo dược để bồi dưỡng thể chất.

Không cần nghĩ ngợi nhiều. Nhân tiện vẫn còn sớm, Chỉ Ni vội lấy chiếc gùi đeo lên lưng rồi đi ra ngoài. Vẫn như mọi lần, cứ nói đi hái thuốc thì Chỉ Ni sẽ được tự do ra vào doanh trại.

Ngước mắt xa xa nhìn thấy Lê Ngọc Thiền đang dắt đội quân đến thao trường thì Chỉ Ni lại mỉm cười nhẹ. Gần đây thì nàng ấy đã an phận hơn, không một mực muốn ra chiến trường như những ngày vừa đến nữa.

Thôi không nhìn theo, Chỉ Ni đi một mạch đến bờ sông để hái một số thảo dược. Tình trạng của Lê Dực Định mới là thứ đáng quan tâm hơn hết.

- Lưu cô nương!

Vừa bước được vài bước đã nghe tiếng gọi. Chỉ Ni không khỏi thắc mắc mà quay đầu nhìn lại xem là ai.

Trực Hoành bước đến gần Chỉ Ni, sắc mặt lúc này có phần e dè đôi chút.

Mỉm cười tươi tắn, Chỉ Ni cất lời:

- Tả tiên phong, người tìm dân nữ có chuyện gì sao?

Trông thấy Chỉ Ni đối với mình vẫn dịu dàng như thường lệ, Trực Hoành không khỏi ái ngại trong lòng, ấp úng nói:

- Ta muốn đến đây mong Lưu cô nương thứ lỗi, ngày hôm đó là ta đã không kềm chế được mình.

- Ngài đừng nghĩ nhiều như vậy. Dân nữ biết ngài rất lo lắng cho nguyên soái nên không để tâm chuyện gì đâu. Ngày hôm đó dân nữ cũng không còn nhớ đến nữa.

Chỉ Ni vẫn cứ nhẹ nhàng như cánh hoa bay lơ lửng theo làn gió. Đối với nàng thì những chuyện nhỏ nhặt như vậy không đáng để bận tâm. Huống hồ chi trước giờ họ vẫn còn hoài nghi nàng là gian tế.

- Vậy ta không vướng bận cô nữa. Sau này có việc gì cần nhờ vả thì cứ đến tìm ta.

- Dân nữ cảm tạ tả tiên phong! Xin phép cho dân nữ được cáo từ.

Chỉ Ni cẩn trọng lùi lại vài bước rồi rời đi. Trực Hoành nhìn theo một lúc thì cũng quay lưng đi vào doanh trại.

Ngay tối hôm qua, sau khi nghỉ ngơi xong thì Lê Dực Định đã triệu Trực Hoành vào mắng cho một trận té tát. Hắn cũng biết được máu mang màu đen kì lạ mà Lê Dực Định nôn ra chính là loại độc đang bị tống ra ngoài. Tuy rằng đã nôn nhiều như thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ hẳn.

- Động lòng rồi à?

Bỗng có một tiếng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Trong ánh mắt của Trực Hoành có đôi chút dao động nhưng rồi lại dửng dưng như thường ngày.

- Hàm hồ!

- Chẳng phải thế sao? Nữ nhân đó đừng có dại mà trêu chọc.

Dương Hựu từ một bên lều trại bước ra rồi đi cạnh Trực Hoành.

Theo như Dương Hựu biết thì Lê Dực Định là một người rất khó đoán, không ai biết được tiếp theo hắn sẽ làm gì. Nếu như là những người khác, chỉ cần hoài nghi là gian tế thôi cũng đủ để tống vào thiên lao chờ tra xét, nhưng đối với nữ nhân này thì lại nhẫn nại một cách đầy khó hiểu.

Có hai chiều hướng mà Dương Hựu đang nghĩ tới. Đầu tiên là Lê Dực Định đang ngấm ngầm tính toán dựa trên thân phận của Chỉ Ni. Thứ hai là do ở trong quân doanh toàn là nam nhân, quanh năm suốt tháng cứ hết huấn luyện rồi lại dẫn binh xuất chiến nên lúc bấy giờ có sự xuất hiện của nữ nhân như đã mang đến một bầu không khí lạ, trong lòng cũng đã chớm nở hoa.

Trực Hoành xua tay bác bỏ:

- Làm sao lại không được trêu chọc? May là nguyên soái độ lượng, bằng không thì nàng ta đã sớm không giữ được cái mạng nhỏ rồi.

Nhìn nét mặt của Trực Hoành bỗng chốc ánh mắt của Dương Hựu ánh lên vài tia bài xích. Cái tên này đúng là làm gì cũng bộp chộp, lòng dạ dễ thay.

- Mấu chốt là cái đó! Chính là Nguyên soái đã quá độ lượng.

Dương Hựu nheo hai mắt bí hiểm rồi lại bước đi trước, bỏ mặc Trực Hoành với gương mặt ngờ nghệch ở phía sau. Hắn vẫn chưa hiểu được câu nói của Dương Hựu là có ý gì.

Nói đúng hơn là Trực Hoành lòng thẳng còn hơn ruột ngựa, còn Dương Hựu lại có cái tánh đa nghi, suy viễn mọi chuyện theo rất nhiều chiều hướng.

Đến chiều, lúc này Lê Dực Định vừa mới dắt đội quân ở thao trường trở về. Dẫu rằng trước đó đã được dặn dò kỹ lưỡng là phải nghỉ ngơi, làm những việc nhẹ, không để lao lực quá sức. Nhưng với một nguyên soái nắm trong tay binh quyền như hắn thì không thể mắt nhắm mắt mở, qua loa, không chú tâm đến việc thao luyện cho binh lính.

Bước xuống ngựa, điều đầu tiên mà Lê Dực Định chú ý đến lại là nơi sắc thuốc của Chỉ Ni ở cánh bên trái quân doanh. Mỗi ngày trở về từ thao trường thì hắn vẫn luôn thấy nàng bận bịu bên siêu thuốc. Hôm nay không thấy, có lẽ đã sắc xong sớm hơn mọi ngày rồi.

Quay lại lều trại, sau khi cở bộ giáp trụ trên người, Lê Dực Định không mảy may mà nằm phịch xuống chiếc giường thô cứng.

Không ngờ loại độc này lại mạnh đến vậy. Hắn biết sau khi được Chỉ Ni chữa trị thì bản thân đã khá hơn rất nhiều, những lần đau đớn do chất độc phát tác đã không còn thống khổ như lúc trước. Nhưng cũng vì đã ép được loại độc ấy ra một ít mà bản thân đã mất khá nhiều sức lực.

Chưa khi nào cảm thấy mệt nhoài như bấy giờ. Chỉ trong thoáng chốc mà Lê Dực Định đã chìm vào giấc ngủ khi nào cũng chẳng hay.

[ - Bà phi Hiền, người nên nghỉ ngơi sớm thì hơn, nô tì sẽ ở đây trông thập nhất Hoàng tử thay người.

Cung nữ đứng bên cạnh lên tiếng khuyên ngăn. Cát Hiền phi đã trông nom Lê Dực Định cả một ngày, đến giờ đây đã là nửa đêm vẫn chưa nghỉ ngơi một giây một khắc nào cả.

Nhìn hài tử cứ nóng sốt triền miên, Cát Hiền phi không khỏi thấp thỏm trong lòng mà xua tay từ chối:

- Bổn cung không sao.

Bàn tay áp nhẹ lên trán Lê Dực Định, Cát Hiền phi hốt hoảng thốt lên:

- Sao hoàng tử vẫn còn sốt như vậy chứ?

- Bà đừng lo, ngự y đã nói hoàng tử chỉ là phong hàn, tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi.

- Làm sao mà bổn cung không lo cho được.

Nhìn hài tử đang nằm trước mặt mà Cát Hiền phi không kèm nén được nước mắt. Đã mê man lâu như vậy vẫn chưa thể tỉnh lại dù chỉ là một giây.

- Cửu Hoàng tử cũng thật là, chỉ vì vài cái bánh đã đẩy thập nhất Hoàng tử xuống hồ rồi. Dạo gần đây mẫu tử Thần phi cũng rất ngang ngược. Có lần nô tì còn nghe Thần phi cùng chúng hậu phi khác chế giễu Hoàng hậu khi Hoàng thái tử không may bạc mệnh, trưởng công chúa từ khi sinh ra thể trạng cũng không được tốt.

- Đừng nói nữa! Sau này ngươi cũng không được nói. Đây là phạm tội đại bất kính, mười cái mạng của bổn cung cũng không cứu nổi ngươi. Đã sống trong cung thì tốt nhất nên cẩn thận cái miệng, các chúng hậu phi khác có nói gì cũng không được tung tin đồn lung tung.

- Nô tì không dám nữa.

Cát Hiền phi thở dài rồi lại xem Lê Dực Định đã ra sao. Mê man cả một ngày như vậy thật biết cách làm người ta lo lắng.

Một đứa trẻ vừa mới ba tuổi đã phải sốt cao li bì, gương đều đã đỏ lên như gấc.

- Mẫu phi... Mẫu phi...

Nghe Lê Dực Định gọi, Hiền phi vội vàng bế lên tay mà liên tục vỗ về, tâm can lại quặn đau như ai cào ai xé.

- Định ngoan, Định ngoan! Có mẫu phi ở đây rồi... Mẫu phi sẽ luôn ở đây với con.

- Mẫu phi...

Bàn tay bé nhỏ siết chặt tà áo mỏng manh. Mỗi lần được Hiền phi ôm vào lòng thế này thì hắn luôn cảm thấy mình như là cả thế giới của người vậy.

- Định ngoan! Có mẫu phi đây, không đau nữa. ]

- Mẫu phi... Mẫu phi...

Cả gương mặt lấm tấm mồ hôi nhễ nhại. Lê Dực Định bật người ngồi dậy khi màn đêm đã buông xuống từ lúc nào.

Từng nhịp thở hỗn hển một cách đầy nặng nề, hắn cố gắng định thần lại bản thân song mọi thứ trong giấc mơ ấy lại quá chân thực. Lúc nãy đúng là rất ấm áp, ấm áp đến mức hắn cứ ngỡ Cát Hiền phi vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Bàn tay thô ráp đưa lên không trung. Lê Dực Định lặng lẽ ngắm nhìn những vết chai sạn trong tay mình.

Vì đâu mà lại cố gắng như vậy? Chính là vì danh dự của Cát Hiền phi. Lê Dực Định không tranh giành. Hắn chỉ muốn mọi người công nhận mình là một nhân tài, văn thông võ thạo, vị quốc vong thân, và sinh mẫu của hắn chính là Cát Hiền phi Chu Thị.

Bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Bao nhiêu lâu nay Lê Dực Định chỉ biết cống hiến hết mình vì giang sơn xã tắc, không hề tính toán chi li với những mưu hèn kế bẩn. Nhưng giờ đây Hoàng thái tử đã muốn dồn mình vào con đường chết giống như Cát Hiền phi năm xưa vậy. Đã đến lúc nên cho Hoàng thái tử biết, người hắn đang mạo phạm chính là ai.

- Chủ tướng! Chủ tướng! Không hay rồi!

Bên ngoài vọng vào giọng của một binh sĩ. Lê Dực Định đưa tay xoa nhẹ thái dương rồi cất lời:

- Chuyện chi?

- Bẩm chủ tướng, đã đến giờ đóng cổng quân doanh nhưng ti chức vẫn chưa thấy Lưu cô nương quay về.

Vừa nghe hắn nói thì Lê Dực Định đã mở to đôi mắt, trong lòng bất chợt cảm thấy vô cùng phức tạp.

- Cái gì!?