Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 17: Một Chút Đổi Thay



Lê Dực Định nhếch nhẹ khoé môi rồi đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngô Phục. Nghiến chặt răng, hắn gằn từng chữ:

- Ngô Phục, ngươi biết bổn nguyên soái đã tìm được gói thuốc kia ở đâu không?

Ngô Phục lắp bắp:

- Th... Thần không tỏ... Là tiện nhân kia nói bậy. Vu oan cho thần...

Lê Dực Định nổi cơn thịnh nộ cầm hai gói thuốc ném xuống đất rồi quát:

- Bổn nguyên soái tìm được trong lều trại sau khi ngươi đã rời đi vào ba tháng trước. Ngày hôm nay ngươi đến đây cốt lõi chính là muốn xem bổn nguyên soái đã sống chết ra sao, còn mang theo thứ này để phòng bị. Khá khen! Khá khen cho một kẻ phàm phu không biết trời cao đất rộng. Bổn nguyên soái cho truyền Lục ngự y chính là muốn ngươi bước chân vào tròng. Những tưởng ngươi còn chút khôn ngoan nào ngờ lại là kẻ ngu dốt và hấp tấp. Người đâu!

- Có mạc tướng!

- Tháo mão quan, treo hắn cùng tên nội gián lên phơi nắng hai ngày lấy đó làm gương.

- Nguyên soái, làm như vậy thần sẽ mất mạng... Thần không biết... Thần không làm... A...!

Ngô Phục chưa nói xong thì Lê Dực Định đã liếc mắt, vung chân đạp hắn thêm một lần ngã nhào ra.

- Ngươi còn sống thì xem như mạng lớn, nếu không giữ được mạng thì đó chính là số kiếp của ngươi. Bổn nguyên soái còn chưa nói hết.

Lê Dực Định quay lưng lại với hắn, một tay đặt ở đai lưng phía sau. Từng chữ thốt ra như chứa đầy mũi đao nhọn hoắt.

- Sau khi thả xuống lập tức đánh cho đến chết. Lôi đi!

- Dạ!

- Nguyên soái! Nguyên soái tha mạng... Nguyên soái... Hạ thần không làm...

Chỉ Ni đứng một bên chứng kiến hết tất cả mọi thứ. Nhớ lại những tên thổ phỉ cũng bị xử tử ngay tại chỗ mà lạnh hết cả sống lưng. Đúng là họ đã làm sai, chuyện hạ độc Lê Dực Định không phải vài lời nói là có thể giải quyết ổn thỏa được. Nhưng chính mắt chứng kiến những chuyện này khiến Chỉ Ni cảm thấy rất sợ hãi.

Cũng may là lúc đầu không có bằng chứng chứng minh nàng là gian tế, bằng không Lê Dực Định có lẽ đã xử trí nàng không khác gì những người kia.

Nam nhân này... Hành xử không ngờ quá điềm tĩnh. Chỉ vì muốn bắt kẻ hạ độc mà lặng lẽ giăng ra một cái bẫy suốt ba tháng trời.

Thở từng hơi gấp, Chỉ Ni cúi đầu tâu:

- Đã không còn chuyện gì nữa, dân nữ xin được cáo lui.

Chỉ Ni vừa lùi vài bước thì Lê Dực Định đã cất giọng:

- Đến lều trại của bổn nguyên soái.

- Dạ!

Lặng lẽ lui ra ngoài. Nghe tiếng la hét thất thanh của Ngô Phục cùng tên nội gián đã bắt vài ngày trước không khỏi khiến Chỉ Ni chú ý.

Đưa mắt nhìn sang, Chỉ Ni thấy chúng đã bị cởi triều phục, hai tay bị trói chặt vào nhau, vài binh sĩ cùng nhau kéo sợi dây thừng cỡ to, kéo cả hai treo lên một cây sào cao tầm năm mét.

Không thể nhìn nổi nữa, Chỉ Ni vội vàng đi lấy chén thuốc đã sắc xong rồi đến lều trại của Lê Dực Định để bình tâm. Thà rằng không thấy thì thôi, chứ mắt thấy tai nghe như lúc này quả thật trong lòng không chịu nổi.

Chẳng bao lâu sau Lê Dực Định quay về lều trại thì thấy Chỉ Ni đang đứng khép nép đợi mình, bên cạnh còn có chén thuốc vẫn còn ấm nóng.

- Dân nữ...

- Miễn lễ!

Thấy hắn đã ngồi xuống giường, Chỉ Ni bưng chén thuốc đi đến như thường lệ. Mỗi ngày Lê Dực Định đều phải uống một chén thuốc để ép chất độc ra ngoài, vậy nên mới xuất hiện triệu chứng ho như thường thấy.

- Nguyên soái uống thuốc kẻo nguội.

Lê Dực Định quay sang nhìn thì thấy Chỉ Ni vẫn cúi gằm mặt. Đôi mày rậm khẽ nhíu, hắn gắt giọng:

- Ngước mặt lên!

Không thể không nghe theo. Chỉ Ni ngước mặt lên một chút, vừa đủ để thấy dung nhan như hoa như ngọc.

- Vẫn giận sao?

Thấy Chỉ Ni đối với mình càng kiêng nể hơn ngày thường nên Lê Dực Định nghĩ nàng vẫn còn ấm ức vì bị quát vào buổi tối hôm trước.

Chỉ Ni lắc đầu phủ nhận:

- Dân nữ không dám.

Ấm ức chuyện hôm trước chỉ là một phần. Nhìn thấy cảnh tượng của những tội nhân đó càng khiến Chỉ Ni e dè với hắn hơn gấp bội.

Nhìn Chỉ Ni đối với mình dần dà trở nên kinh sợ, Lê Dực Định bất chợt dịu giọng hơn phần nào.

- Chỉ Ni!

Có đôi chút bất ngờ về tiếng gọi dịu dàng khác hẳn mọi ngày. Vì thế nên Chỉ Ni đã theo bản năng, giương đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.

- Nàng đang giận ta!

Hai đôi mắt nhìn nhau. Chỉ Ni có thể thấy rõ sự kiên định từ ánh mắt ấy. Nó khiến nàng cảm thấy trong lòng dâng lên biết bao cảm xúc khó mà giải bày.

Khẳng định một câu song Lê Dực Định cầm lấy chén thuốc uống tu tu một hơi cạn sạch. Đưa nó lại cho Chỉ Ni. Nàng vẫn chưa hoàn hồn thì hắn đã đứng dậy cởi giáp trụ để châm cứu như mọi ngày.

- Nguyên... Nguyên soái... Có thể đợi một chút không? Dân nữ cảm thấy trong người không được khoẻ.

Thật sự thì Lê Dực Định mang bất ngờ dồn dập ập đến khiến Chỉ Ni có chút hoa mắt, chóng mặt. Hai mắt cứ mở to nhưng nàng lại ngỡ bản thân đang mơ một giấc mơ lạ kỳ.

- Nàng không khoẻ thì ngồi xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ xem binh thư trước vậy.

Nói là làm, Lê Dực Định không mảy may mà cầm binh thư lên đọc. Nam nhân này quả thật rất khô khan. Suốt ngày hắn chỉ biết thao luyện cho binh tướng còn không lại đọc binh thư, nghiên cứu bản đồ, đời sống thường ngày không hề xuất hiện bóng dáng của nữ nhân.

- Đa tạ Nguyên soái!

- Sau này không cần gọi ta là Nguyên soái, cứ gọi thập nhất công tử đi.

Chỉ Ni lại bất ngờ giương mắt nhìn thì thấy Lê Dực Định đang đọc binh thư một cách bình thản, câu nói vừa thốt ra cứ như lẽ thường tình.

Đôi môi mềm khẽ mím, chẳng hiểu sao lúc này nàng lại sợ hắn đến run cả người.

- Dân nữ... Dân nữ không dám ngoại lệ. Nơi đây là quân doanh, gọi người một tiếng Nguyên soái là hợp lý nhất.

- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.

Lê Dực Định lại dửng dưng như chẳng có việc gì trong khi Chỉ Ni lại sợ đến xanh cả mặt. Chỉ trôi qua một đêm mà hắn thay đổi nhiều quá. Thay đổi đến mức nàng sợ đây sẽ là một cái bẫy đang đợi mình bước vào.

Nhưng nơi đây là đâu chứ? Là quân doanh. Bên ngoài còn treo cả chiến kỳ của Lê Dực Định. Ở đây hắn chính là quyền, một lời nói ra như đinh đã đóng cột.

- Nguyên soái... Ừm... Công tử, có thể châm cứu rồi.

Lê Dực Định không nói gì, chỉ cởi giáp trụ và áo ra rồi nằm sấp xuống giường.

Lần nào hắn làm như thế này Chỉ Ni cũng nhắm chặt mắt không dám mở. Với một nữ nhân vừa tròn đôi tám như nàng thì quá là bại hoại.

Nhẹ nhàng cầm kim châm cứu, Chỉ Ni vẫn làm như mọi ngày nhưng những lần này đã ít kim hơn.

Hai mắt nhắm nghiền, Lê Dực Định cất giọng hỏi:

- Còn phải châm cứu bao ngày nữa?

Nàng thưa:

- Bẩm công tử, còn khoảng năm ngày nữa. Thuốc thì phải uống liên tục nửa năm không được ngưng.

- Nhanh thật!

Đúng là rất nhanh! Mới ngày nào Chỉ Ni vừa đến đây mà bấy giờ đã sắp được một tháng. Ban đầu dự tính chỉ châm cứu khoảng hơn mười ngày nhưng độc tính trong người Lê Dực Định quá mạnh, buộc Chỉ Ni phải châm cứu liền tù tì một tháng.

Hai mắt vẫn nhắm lại một cách điềm nhiên, hắn hỏi:

- Loại độc này xuất xứ từ Thành Vu. Tại sao nàng có thể am hiểu vậy?

Chỉ Ni không do dự mà nói một tràng ra:

- Trong nhà dân nữ có rất nhiều y thư, không những của Qui Nam mà còn có Thành Vu và Mê Nhuẫn, cùng các y thư cổ. Từ nhỏ đích thân cha đã dạy chữ, quyển y thư nào cũng cho dân nữ xem qua, thêm việc thường xuyên theo cha đi chẩn bệnh nên biết được nhiều thứ. Mặc đặc cát xưa kia hoàn toàn không có cách trị, được xếp vào những loại độc bị cấm lưu hành, nhưng sau này đã tìm ra phương pháp giải trừ bằng cách kết hợp thuốc của Qui Nam và châm cứu của Mê Nhuẫn là có thể từ từ giải được độc tố.

- Nàng biết chữ à?

Câu hỏi này của Lê Dực Định kèm theo một chút kinh ngạc. Hắn ngạc nhiên cũng đúng. Qui Nam bấy giờ chỉ có Hoàng tộc hoặc những phú hộ mới cho nữ nhân học chữ, còn không thì đại đa phần họ chỉ nghĩ cho tiền đồ của nam nhân là chính. Chỉ Ni là dân nữ thôn quê nhưng lại biết chữ khiến hắn có chút để tâm.

- Là cha đã dạy dân nữ. Thôn nhà hẻo lánh, muốn tìm thầy đồ phải đi lên trên huyện. Cha sợ đường xá xa xôi nên không cho đi. Trong thôn cũng có không mấy người biết chữ.

- Cha của nàng có vẻ rất giỏi.

- Đương nhiên rồi! Đối với dân nữ thì cha chính là người tuyệt nhất.

Nhắc đến Lưu Thuận là Chỉ Ni lại nở mặt nở mày. Là danh y có tiếng khắp vùng, Lưu Thuận đi đến đâu đều được người người kính nể đến đó.

- À phải rồi! Dân nữ đã phơi xong kha tử, công tử cho thể nghiền nhỏ pha uống cùng nước ấm hoặc lấy một ít ngậm vào miệng, sẽ giúp cho người đỡ ho nhiều lắm. Với lại quả tầm bóp có thể giúp người giải độc, thanh nhiệt cơ thể, nhất định không được quên ăn chúng đâu đó.

Bất giác Lê Dực Định đã cong nhẹ khoé môi tạo ý cười. Chỉ Ni xem vậy mà rất chu đáo. Làm gì cũng suy tính kỹ càng, sau khi xong việc còn dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.

Càng lúc Lê Dực Định càng thắc mắc nhiều hơn, rốt cục thì nàng đã được nuôi dạy như thế nào?