Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 24: Về Đến Quê Nhà



Sau khi rời khỏi doanh trại thì Chỉ Ni phải đến chiều tối mới đến được chợ phiên. Không còn cách nào khác nên ở lại quán trọ rồi hôm sau mới thuê xe ngựa về nhà. Đoạn đường về nhà vẫn như vậy nhưng Chỉ Ni lại cảm thấy rất nặng lòng, không hề thoải mái như lúc vừa đến được Đại Dư.

Trôi qua vài ngày thì cũng đã về đến được Định Phong. Chiếc xe ngựa dừng trước cổng thôn. Chỉ Ni nhìn ngắm phong cảnh một lúc rồi mới đi vào.

Thôn dân gặp Chỉ Ni đều cởi mở cười nói, ai nấy cũng dường như đều rất thân thiết cả.

- Chỉ Ni!

Nghe vọng lại tiếng gọi của Thanh Thanh, Chỉ Ni mỉm cười nhìn nàng ấy đang đi về phía mình.

- Cuối cùng thì em cũng về rồi!

Thanh Thanh nắm lấy tay của Chỉ Ni mà không khỏi phấn khích. Chỉ Ni bật cười, siết chặt bàn tay của nàng ta.

- Không ngờ vừa quay về đã gặp được chị.

Hai người vui vẻ cùng nhau đi vào sâu trong thôn. Vừa đi vừa trò chuyện, lâu lâu còn cười nói với thôn dân náo nhiệt vô cùng.

Về đến nhà đã không thấy Lưu Thuận đâu. Chỉ Ni để Thanh Thanh ngồi ở tiền sảnh, còn mình thì ra sau bếp pha một ấm trà.

Mọi thứ bên trong vẫn không có gì thay đổi cho đến khi thấy một mảnh giấy chưa được đốt hết ở dưới bếp lò. Tò mò cầm nó lên xem, trong giấy còn một nửa dấu mộc đỏ kì lạ. Nhìn ngắm một lúc vẫn không hiểu là gì, Chỉ Ni nghĩ chắc là các đơn thuốc hay gì đó của Lưu Thuận nên cũng đặt vào bếp lò đốt đi.

Mang ấm trà ra tiền sảnh. Chỉ Ni rót cho Thanh Thanh một tách rồi ngồi xuống bên cạnh, hỏi:

- Chuyện hôn sự của chị ra sao rồi?

Thanh Thanh nhàn nhã hớp một ngụm trà, trông sắc thái dường như rất thỏa mãn.

- Chu Đức đối với chị rất tốt, dăm ba bữa lại sang nhà thăm hỏi, tứ thân phụ mẫu đôi bên cũng rất hài lòng. Đầu xuân năm sau sẽ làm lễ thân nghinh.

Trong lòng mừng thầm cho Thanh Thanh, Chỉ Ni nhẹ nhàng nắm lấy tay của nàng ấy.

- Không dễ gì gặp được ý trung nhân tốt, hai bên cũng môn đăng hộ đối với nhau. Xem như phần đời còn lại của chị đã đầy phước đức.

- Ta cũng mong là vậy. Mong rằng Chu Đức sẽ luôn tốt với ta như hôm nay.

Thanh Thanh mỉm cười dịu dàng khi nghĩ đến Chu Đức. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng hơi sát gần lại thì thầm với Chỉ Ni:

- À phải rồi! Vài ngày trước Trần Hành đã được cử đi đến biên cương, nghe nói gần đây chiến sự ở đó rất căng thẳng. Phương Liên không muốn hắn bán mạng chốn sa trường mà ngày đêm mất ngủ cho người chạy vạy khắp nơi, đặc biệt nhờ thân phụ giúp đỡ cho hắn trở về.

Biên cương chẳng phải nơi mà Lê Dực Định đang đóng quân doanh hay sao? Vừa từ đó về làm sao Chỉ Ni không biết được. Lê Dực Định ngày đêm mất ăn mất ngủ, liên tục tìm cách để khắc chế quân thù. Sáng bản đồ, chiều binh thư. Xem đến mòn cả mắt nhưng vẫn không hề nản chí.

Chỉ Ni vốn không còn vương vấn với Trần Hành. Chuyện hắn làm bấy giờ cũng chỉ vì thôn dân. Đến được biên cương thì tốt. Nhưng với tính khí của Lê Dực Định thì khi biết chuyện của Trần Hành ắt sẽ không dung thứ.

Tướng lĩnh còn phải nể hắn vạn phần thì với một Trần Hành đã là gì?

Đưa mắt nhìn Thanh Thanh, nàng nói:

- Trần Hành giữ chức Vệ úy đã mang dị nghị không ít, làm quan nhưng không có công lao lại càng hữu danh vô thực. Phương Liên làm vậy không phải giúp Trần Hành mà là khiến mạng của hắn càng thêm khó giữ.

- Giờ đây chỉ trông chờ vào chính bản thân hắn có muốn thăng quan tiến chức hay là lại về gia thất ôm chân thê tử sống an yên. Ta nghĩ cứ đà này sớm muộn công danh cũng nhanh chóng lụi tàn.

- Đừng nghị luận chuyện của người ta nữa. Chị thật không biết kiêng nể gì.

Chỉ Ni bật cười trách nàng ta vài câu. Bật cười không phải vì chuyện Thanh Thanh đã nói mà là dáng vẻ khi ấm ức của nàng ta. Chuyện của nàng đã qua lâu như vậy mà nàng ấy còn thấy uất ức giúp cho nữa.



- Hồi bẩm Nguyên soái, trận địa lần này giữa núi rừng eo hẹp, quân Tế Linh lại mang theo kha khá chó săn, lần này quân ta quả là lợi bất cập hại.

Lê Dực Định liếc mắt nhìn bản đồ rồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Trên địa hình này kỵ binh rất khó dàn trận nhưng lại rất có lợi cho cung thủ và các thế trận tập kích. Lần này giặc còn mang theo cả chó săn thì khó khăn lại chất chồng lên gấp bội.

Lê Ngọc Thiền nhíu mày, đôi mắt nhìn thế trận cũng rất tinh thông.

- Dẫu rằng với địa hình này rất thuận tiện cho cung thủ và mai phục từ trước nhưng cũng không thể mai phục được quá nhiều quân. Nếu không đánh lùi quân giặc ở khe Thành Đồ, để đúng tiến đến Tô Khê thì chắc chắn quân ta sẽ trở tay không kịp.

Lê Ngọc Thiền nói không sai. Không đánh được ở khe Thành Đồ thì buộc quân ta phải đánh trực diện tại Tô Khê. Tế Linh là quân thiện chiến nhất phía Bắc, vốn xuất thân vùng núi đồi hoang vu nên địa hình này không thể làm khó được chúng.

Lê Dực Định gằng giọng:

- Cầm tặc cầm vương, mà để cầm vương thì phải lấy thế mạnh nhất của hắn để trị chính bản thân hắn.

Những ngón tay thon dài không ngừng gõ lên mặt bàn, ánh mắt ngày một sâu thăm thẳm, Lê Dực Định trầm ngâm một lúc rồi tiếp lời:

- Chuẩn bị bột ớt và tiêu đen, càng nhiều càng tốt, bổn nguyên soái muốn ăn thịt nướng vào mùng ba tháng sau.

Bàn luận chiến sự thêm một canh giờ thì các tướng lĩnh mới rời khỏi lều trại. Trong căn lều bấy giờ chỉ còn mỗi Lê Dực Định cùng các quyển binh thư chất chồng.

- Khụ khụ… Khụ!

Cơn ho liên tục kéo đến khiến thần trí của hắn có đôi phần xao nhãng. Dẫu rằng không còn ho thường xuyên nữa nhưng vẫn phải dùng thuốc kéo dài.

Lính gác vén tấm vải bạc, Triệu Ngự y đi vào trong, trên tay còn mang theo một khay thuốc.

- Nguyên soái, đến giờ uống thuốc rồi.

Triệu Ngự y đặt chén thuốc xuống bàn tuy nhiên Lê Dực Định lại không mảy may đá động đến. Tay xoa thái dương, nhắm hờ hai mắt, hắn trầm giọng:

- Lui đi!

- Dạ!

Trong lều lại còn một mình Lê Dực Định. Đưa mắt nhìn chén thuốc vẫn còn ấm nóng trên bàn mà không khỏi chán ghét.

Mọi ngày Chỉ Ni đều mang thuốc đến không chậm trễ một giây, còn không ngừng càm ràm liên tục từ chuyện lớn cho đến chuyện nhỏ. Dẫu rằng trong lòng vì nàng mà khó chịu nhưng hắn cũng giận lắm chứ. Không biết nàng đã quy an rồi hay chưa? Đường xa trắc trở, không người hộ tống. Thật biết cách làm người khác bất an trong lòng.

- Khụ… Khụ khụ!

Lấy một ít kha tử cho vào miệng. Chỉ Ni từng nói cứ ngậm thứ này một thời gian ắt bệnh ho sẽ khỏi nên Lê Dực Định rất lưu tâm đến chuyện này. Cũng không biết đã thành thói quen từ lúc nào mà trong người luôn mang theo kha tử, mỗi lần ho đều có thể dụng chúng ngay.

- Cấp báo! Cấp báo!

Tiếng hô hào bên ngoài vang lên động trời đất. Lê Dực Định nhíu mày nhìn ra ngoài xem có chuyện gì.

Một binh sĩ hối hả chạy vào trong. Chưa kịp thở đã quỳ xuống bẩm rằng:

- Bẩm nguyên soái, Hữu tiên phong đã tiếp cận được lương doanh của quân địch. Hiện đang mai phục cách đó năm dặm ở phía Tây Nam, dự mọi chuyện thuận lợi thì hai ngày sau kế hoạch sẽ được tiến hành.

Lê Dực Định không ngừng cảm thán:

- Tốt! Tốt lắm!

Không ngờ thế trận lại có thể thuận lợi đến như vậy. Cứ theo chiều hướng này ắt quân ta sẽ toàn thắng.

- Ngươi truyền tin đến Hữu tiên phong, không được lơ là khinh suất. Năm ngày sau bổn nguyên soái sẽ đưa quân chi viện hội ngộ ở núi Kê Sơn.

- Dạ!