Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 12: Mộng đẹp Long Sơn Động



Liễu Không mang theo một thân bùn nhỏ giọt, một đường đụng đụng chạm chạm, rốt cục hoàng hôn buông xuống thì cũng đến được Long Sơn Nhai.

“Ai, y phục này đúng là không còn cách nào mặc tiếp được.” Liễu Không vuốt tay, cúi đầu cởi tăng bào của mình ra, toàn thân cao thấp mỗi một chỗ đều lôi thôi.

Theo đường nhỏ, Liễu Không đi vào Long Sơn Động, “Ta nhớ nơi này có vài đế nến, ở đâu rồi?”

Dựa ánh sáng bên ngoài tìm kiếm khắp nơi trong sơn động.

“Di, đây là cái gì?” Dưới chân dường như vô ý đá phải vật gì vậy, đinh đinh đương đương vang lên.

Cúi người xuống nhặt vật đó lên, “Đúng là đế nến, còn có hỏa chiết tử*!”

*vật dùng để thổi lửa thời xưa

Chỉ vậy thôi cũng có thể khiến Liễu Không vô cùng vui vẻ, tổng cộng có ba cái đế nến, Liễu Không lần lượt thắp lên hết, nhất thời, sơn động lúc trước còn có chút tối đen ngột ngạt, bổng chốc trở nên sáng sủa ấm áp, ngẩng đầu nhìn bốn phía, kỳ thực trong lòng nàng vẫn có chút hưng phấn, trước đây lúc đưa cơm đến cho những sư huynh bị phạt mới tới đây, mỗi lần đều đến đi vội vàng, chưa nhìn kỹ nơi này, lúc này đến phiên mình ở đây, nên tỉ mỉ xem xét.

Bất quá việc quan trọng trước mắt không phải là dạo chơi sơn động, mà là thay y phục bẩn trên người, Liễu Không vẫy vẫy những đám bùn trên y phục), đều đã kết cứng lại, thở dài, được rồi, ngày mai vẫn nên tìm con sông nào đó giặt một chút.

Bỏ bao y phục trên tay xuống, lấy ra một bộ tăng bào sạch sẽ mặc vào.

“Cũng may trung y không ướt, bất quá trong động này có chút lạnh a.” Liễu Không vốn yếu ót, bị một trận gió thổi qua liền lay động, cấp tốc lột hết y phục bẩn trên người, mặc y phục sạch sẽ vào.

Liễu Không cầm lấy một cái đế nến, đi về phía bên trong, tuy rằng hiện nay mắt có thể thấy rõ, bất quá xét thấy nàng có bệnh đụng đâu té đó, Liễu Không đi đường vẫn dị thường cẩn thận, rất sợ giẫm lên vết xe đổ, quan trọng nhất là nếu bộ tăng bào trên người lại bẩn, nàng sẽ không còn gì để mặc.

Lúc mới vừa vào cửa động thì Liễu Không còn cảm thấy từng trận gió lạnh lạnh, thổi trúng người liền run cầm cập, nhưng hiện tại càng đi vào trong, lại có thể cảm thấy có chút ấm áp phả vào mặt.

“Sao lại có hai cái giường a?” Kỳ thực giường chỉ có một, cái còn lại là một khối đá dài.

Liễu Không ở trong lòng suy nghĩ lợi sư phụ nói, đã đến sám hối, nên khổ tu, nếu khổ tu, làm sao có thể ngủ giường đây.

Bước chân lướt qua giường, đi thẳng đến khối đá.

Khối đá hình chữ nhật, bên trên có trãi cỏ tranh, tay sờ lên còn rất mềm.

Không đúng, Liễu Không đẩy cỏ tranh ra, đưa tay sờ lên khối đá, hoảng hốt nói: “Khối đá này lại nóng!”

Liễu Không chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm từ lòng bàn tay chậm rãi lan tràn khắp toàn thân, nhưng dòng nước ấm này dường như không chỉ chuyển khắp thân thể nàng, phảng phất còn phân tán trong nội tâm của nàng, nhất thời Liễu Không chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái không gì sánh được, thật giống như được yêu thương bao quanh, vui vẻ không nói nên lời.

Vốn chỉ là tay áp lên, nhưng bất tri bất giác, cả người Liễu Không đều đã nằm lên khối đá, mà cỏ tranh trên khối đá sớm đã bị nàng đẩy xuống đất, ấm áp vây quanh, Liễu Không liền ngủ thiếp đi.

Đêm đó, trong giấc mộng, Liễu Không có được một giấc mộng mà trước giờ nàng không dám nghĩ đến, nàng mơ thấy nhà của mình, trong nhà có cha nương, có huynh đệ, còn có tiểu muội muội chưa đầy tháng, khóe miệng cong lên một độ cong chưa bao giờ có.

“Hắt xì!” Ngay thời khắc quan trọng trong giấc mộng đẹp, Liễu Không bị một cái nhảy mũi đánh thức.

Mở ra đôi mắt mê mang ngái ngủ thì nhìn thấy một con sóc nhỏ, đuôi vừa vặn rơi vào trên mũi của mình, hèn chi nhột như thế, bị một vật toàn lông như thế quét tới quét lui, đổi là ai cũng phải nhảy mũi.

Con sóc nhỏ kia cũng đủ hiểu biết, nó cảm thấy bản thân quấy rầy mộng đẹp của người khác, quay mông bỏ chạy, một tiếng chào hỏi cũng không có.

Ngồi dậy, dùng chút lực xoa xoa cái mũi còn ngứa ngáy, nhìn chung quanh một lần, gãi đầu một cái: “Kỳ quái, cả ngày đường đi đến cũng không phát hiện cây tùng nào, sóc ở đâu ra đây?*”

*nguyên văn Tùng thụ: cây tùng, tùng thử: sóc. Có lẽ loại sóc này chỉ sinh sống trên cây tùng:)

Trời đã sáng choang, tia sáng ngoài động không ngăn nổi chiếu vào phía trong động.

Liễu Không xuống khỏi giường đá, quay về phía tia sáng duỗi thắt lưng một cái, nàng cảm thấy hiện tại toàn thân tràn đầy khí lực, tinh thần cũng rất sảng khoái, hôm qua người đi đường mệt mỏi, tất cả đều giải trừ, đây cũng đều là công lao của giường đá đi, quay đầu nhìn về phía giường đá, nhặt cỏ tranh lên, trải lại trên gường.

Từ trong bao y phục lấy ra một cái bánh ngô ngậm lên miệng, lại tìm ra cái “Tăng bào bùn”, xoay người đi ra bờ sông nhỏ cách đó không xa.

Cúi người xuống, cầm quần áo bỏ vào trong nước, dùng sức chà xát, trong chốc lát, y phục vốn đầy bùn đã trở nên sạch sẽ.

“Di.” Liễu Không đang chuẩn bị lấy y phục ra khỏi nước, liền thấy một con cá nhỏ bơi vào y phục của mình.

Nhẹ nhàng lấy tay bưng nó lên, lắc đầu, “Con cá nhỏ này, cũng may là gặp được Liễu Không hòa thượng ta, đổi thành người khác chắc chắn sẽ mang ngươi về nấu ăn.”

“Mau bơi đi.” Liễu Không phóng sinh còn cá vào trong nước, lúc này mới nhớ đến y phục của mình.

Dùng sức vặn khô, ngẩng đầu nhìn mặt trời, cười cười: “Trời hôm nay không tệ, chừng nửa canh giờ chắc sẽ khô.”

Tìm nhánh cây treo y phục ở ngoài động, Liễu Không suy nghĩ hôm qua quá mệt mỏi, đụng giường liền ngủ, thừa dịp hôm nay tinh thần tốt, lại về trong sơn động nhìn thật kỹ.

“Đây là kiếm pháp sao?” Liễu Không nhìn trên hình người được vẽ trên vách tường, cầm trong tay rõ ràng là kiếm nha.

“Đây là quyền pháp?”

“Đây là đao pháp?”

“Đây là cái gì pháp?”

“...”

Liễu Không dọc theo tường đi thẳng, mỗi một chỗ đến thì có một loại võ công.

“Thảo nào Từ sư đệ thích bị phạt đến Long Sơn Nhai như vậy, suy nghĩ cả nửa ngày thì ra đây là một nơi để luyện võ.” Liễu Không cái hiểu cái không gật đầu, “Từ sư đệ là một võ si*, ở đây với hắn mà nói tự nhiên là một nơi rất tốt, bất quá, ta không biết võ công lại không có nội lực, cho ta những thứ này cũng không dùng được a, chủ yếu là sư phụ nói, không cho ta học võ.” Liễu Không lắc đầu, chỉ cần là sư phụ nói, nàng sẽ nói gì nghe nấy.

*người mê luyện võ

Không chút nào lưu luyến tiếp tục đi vào bên trong.

Liễu Không coi như là đi hết, bởi vì cửa động trước mặt bị một tảng đá thật lớn chèn vào, đường này nhất định là có người cố ý phong kín, người có thể di chuyển được tảng đá to như vậy, võ công nhất định là khó lường, bất quá ai lại phong kín chỗ này đây?

Liễu Không bĩu môi, quan tâm ai phong làm gì? Dù sao cũng không liên quan đến mình, đáng tiếc chính là hình vẽ trên tường, nếu như mình có thể xem hiểu, cũng có thể học nhất chiêu bán thức, có thể cường thân kiện thể cũng tốt a.

Bất quá như đã nói qua sư phụ không cho ta học võ, nhất định là tốt với ta, nếu sư phụ cũng đã nói như vậy, ta còn suy nghĩ nhiều như vậy làm chi.

“Sư đệ! Liễu Không!” Ngoài động truyền đến tiếng người.

“Ai! Ta ở đây!”

Người tới chính là Liễu Trần, tay cầm một giỏ xách.

“Ta đến đưa cơm cho ngươi, đây đều là thức ăn chay ngươi thích.” Liễu Trần bĩu môi.

“Ta chỉ biết sư huynh sẽ không bỏ mặc ta.” Liễu Không nhận lấy giỏ xách.

“Ngươi có thể mặc kệ sư huynh, nhưng sư huynh không thể không quan tâm ngươi, nói như thế nào chúng ta cũng cùng nhau lớn lên.” Vài chục năm cảm tình này cũng không phải giả, người khác Liễu Trần không dám nói, nhưng chỉ cần là chuyện của Liễu Không, hắn nhất định sẽ là người đầu tiên xông lên.

“Sư huynh, lúc đó ta chỉ thuận miệng nói, đừng đa nghi, sao ngươi còn nhớ dai như vậy a.” Liễu Không vội vàng giải thích.

Liễu Trần ngước mắt nhìn nàng, “Sư huynh đùa với ngươi thôi, mau mau ăn cơm trước đi.” Xoay mặt nhìn chung quanh sơn động một chút, nói: “Long Sơn Nhai không thể so với trong tự, không dễ chịu chút nào đi.”

Liễu Không lấy thức ăn ra, không để ý tới ai nói cái gì, bắt đầu ăn, sáng sớm chỉ ăn một cái bánh ngô, căn bản cũng không đứng vững, lúc này đã sớm đói không chịu được.

“Ai ai ai, không ai giành với ngươi, từ từ ăn.” Liễu Trần thực sự là bất đắc dĩ, thói quen ăn uống kiểu này đến bao giờ mới có thể sửa đổi a.

Trong chốc lát, cơm nước Liễu Trần mang tới đã bị Liễu Không quét sạch.

“Ở đây tạm được, cũng chỉ có một năm, rất nhanh sẽ qua, ợ.” Vừa mới dứt lời liền ợ một cái.

Liễu Trần cất chén bát không vào giỏ, quay đầu nói với nàng: “Sư huynh phải nhanh trở về, ta kêu Từ sư đệ thay ta, nếu để cho sư phụ phát hiện, ta sẽ rất thảm, ngươi không biết đâu a, quét hết mấy cái sân mệt biết bao nhiêu a! Xương cốt của ta cũng sắp gảy hết!”

“Chờ ta trở lại, ta giúp sư huynh quét.” Trên mép Liễu Không còn dính mấy hạt cơm.

Liễu Trần liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi nói nhớ giữ lời!”

Liễu Không dùng sức gật đầu.

“Được, không cần tiễn, ngươi tự thân bảo trọng, ban đêm đừng để bị cảm lạnh.” Liễu Trần dặn dò vài câu, liền vội vã ly khai.

Liễu Không nhìn bóng lưng của Liễu Trần, mũi có chút đau xót, ngoại trừ sư phụ ra, sư huynh là người thân cận nhất trên đời này của nàng.