Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 23: Hận chị thấu xương



Đúng thế, có một vài chuyện, Lệ Đế Minh vừa nói rõ vừa ám chỉ với cô ta từ trước.

Đại khái ý của anh là anh không định vướng bận với bất kỳ cô gái nào.

Kể cả cô ta.

Cho dù cô ta là em gái của Bạch Tố Vân cũng đừng hòng được anh đối xử đặc biệt.

Anh cho rằng, dã tâm của cô ta dành cho anh chính là sai lầm cơ bản.

Bạch Tố Mai bị tổn thương bởi câu nói của Lệ Đế Minh, cô ta ngẩng đầu lên, vừa nhìn anh vừa cười khổ: “Đế Minh, tại sao anh phải dừng lại ở quá khứ, không chịu bước qua? Lẽ nào bởi vì chị mất nên anh định ở giá cả đời sao?”

“Tại sao anh phải từ bỏ hạnh phúc của mình vì một người đã chết kia chứ? Tại sao…” Bạch Tố Mai bắt đầu sốt ruột, thế là cô ta ăn nói lung tung.

Ba chữ người đã chết từ trong miệng cô ta khiến cho Lệ Đế Minh nổi giận.

Anh phẫn nộ đá chiếc ghế bên cạnh.

Chiếc ghế này có bánh xe, bị Lệ Đế Minh đá như thế, nó trượt ra xa, tông sầm vào chiếc kệ, làm vang lên tiếng động lớn.

“Cô nói cái gì!” Lệ Đế Minh tóm cổ áo cô ta, ngọn lửa tức giận bốc lên hừng hực trong ánh mắt anh: “Cô ấy là chị của cô, lúc cô nhắc đến cô ấy thì phải để ý một chút!”

“Bạch Tố Mai, tôi có thể cảnh cáo cô, tất cả những gì cô có vào ngày hôm nay đều nhờ ơn chị mình! Nếu như không có cô ấy thì cũng chẳng có cô của bây giờ!”

Cằm của cô ta bị Lệ Đế Minh siết đến đau nhức, nhưng cô ta không hề tỏ vẻ đau đớn.

Thứ duy nhất khiến cô ta thấy đau chính là câu nói của Lệ Đế Minh.

Vào giây phút ấy, cô ta thật sự muốn bật khóc!

“Với lại tôi chỉ có thể nhịn một lần này nữa thôi! Nếu như cô còn làm chuyện ngu ngốc thì tôi sẽ cho cô nếm mùi hối hận!” Lệ Đế Minh trừng mắt nhìn cô ta rồi vòng sang một bên, sải chân đi ra khỏi phòng họp.2078777_2_25,60Anh chưa đi được bao lâu, Bạch Tố Mai đứng sững tại chỗ như một pho tượng.

Phải một lúc lâu sau thì nỗi đau đớn trong lòng cô ta mới tan biến.

Một người kiên cường như cô ta, không ngờ hôm nay lại rơi nước mắt vì câu nói của anh.

Cô ta giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt của mình rồi ngẩng cằm, nhìn trần nhà với ánh mắt lạnh lùng.

Khóe môi cô ta chậm rãi nhếch cao, đượm vẻ mỉa mai.

May mà sự cố bất ngờ trong kế hoạch của cô ta đã giết chết được chị.

Chứ bằng không, nhất định bây giờ cô ta sẽ rất thê thảm nhỉ?

Kể từ lúc còn nhỏ, chị của cô ta đã ưu tú hơn cô ta nhiều, gần như tất cả mọi người đều quan tâm đến Bạch Tố Vân.

Người nhận được lời khen luôn luôn là Bạch Tố Vân, còn cô ta giống như kẻ vô hình vậy!

Cho dù cô ta có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa, dường như không có ai xem sự cố gắng của cô ta ra gì.

Bởi thế, cô ta thật sự căm hận người chị ưu tú của mình.

“Chị, chị chết cũng đã chết rồi…Tại sao lại còn lởn vởn mãi thế? Trong hai mươi năm, chị chiếm hết sự chú ý của mọi người! Bây giờ…cũng nên nhường lại cơ hội cho em rồi đấy nhỉ? Năm ấy chị bước vào trong bẫy của em, điều đó chứng tỏ rằng chị tình nguyện thỏa mãn mong ước của em…”

Trong lòng Bạch Tố Mai thầm nghĩ như thế, gương mặt cô ta càng lạnh lùng đến đáng sợ: “Em nhất định sẽ sống tốt hơn chị năm xưa, chị cứ đợi đó mà nhìn hôn lễ thuộc về em và Lệ Đế Minh đi!”

“Chị hạnh phúc nhiều năm ròng rã rồi, rốt cuộc cũng đến lượt em.” Bạch Tố Mai nhanh chóng điều hòa tâm trạng, cô ta bước ra khỏi phòng họp một cách kiêu ngạo.

Còn Lệ Đế Minh, lúc đi ra khỏi phòng họp, gương mặt của anh hết sức u ám lạnh lùng, trông có vẻ rất đáng sợ.

Trịnh Nhã Nam đã theo Lệ Đế Minh nhiều năm, anh ta vừa nhìn đã đoán được ngay, chắc chắn Bạch Tố Mai lại đụng chạm điều cấm kỵ của Lệ Đế Minh rồi.

Người phụ nữ ấy luôn luôn dò thám giới hạn chịu đựng của Lệ Đế Minh.

Trịnh Nhã Nam có cảm giác Bạch Tố Mai mà còn tự tìm đường chết như thế thì sớm muộn gì cũng đào hố chôn mình.

“Lệ tổng, chiều nay không có lịch trình đặc biệt gì cả, anh định về nhà hay?” Trịnh Nhã Nam đi theo sau lưng Lệ Đế Minh, anh ta hỏi thăm.

Trong lúc anh ta cất tiếng hỏi, Lệ Đế Minh đã bước vào trong thang máy.

Anh nhìn thẳng về trước, trả lời một cách hờ hững: “Đến câu lạc bộ Lưu Kim.”

Câu lạc bộ Lưu Kim là câu lạc bộ đắt đỏ nhất trong thành phố này, còn Lệ Đế Minh lại là khách VIP của câu lạc bộ, đây là nơi anh cùng bạn bè tụ tập, cũng là nơi anh vui vẻ giải trí.

Vừa khéo ban nãy bạn thân Tống Toàn gọi điện cho anh, bảo rằng mình cùng Nghiêm Thành đang chơi bóng bàn ở câu lạc bộ Lưu Kim, hỏi anh có muốn đến chơi bời chút hay không.

Bạn bè của Lệ Đế Minh không nhiều, nói một cách nghiêm túc, đại khái chỉ có Tống Toàn và Nghiêm Thành mà thôi.

Thân là vệ sĩ của Lệ Đế Minh, nếu như không có chuyện gì đặc biệt, Cố Chiêu Nghi không được phép bước vào tòa nhà quốc tế Thịnh Huy.

Mỗi một vệ sĩ đều phải đứng canh ở bên ngoài, dù có gió to nắng gắt thế nào đi chăng nữa.

Bởi vậy, công việc vệ sĩ rất vất vả.

Cũng chính vì vậy, chắc chắn sự vất vả của bọn họ rất xứng đáng với mức lương này.

Hôm nay người phụ trách bảo vệ cho Lệ Đế Minh chính là Cố Chiêu Nghi, cô nhìn thấy Lệ Đế Minh bước ra từ tòa nhà bèn vội vàng bước đến bên xe, mở cửa, đồng thời cung kính đứng chờ bên cạnh, đợi Lệ Đế Minh lên xe.

Lúc Lệ Đế Minh đợi thang máy, Trịnh Nhã Nam đã gọi điện thoại cho Cố Chiêu Nghi, kêu cô lái xe từ trong bãi ra.

Sau khi Lệ Đế Minh bước lên xe, Cố Chiêu Nghi vòng đến đầu xe, bước vào ghế lái.

Ngoại trừ làm vệ sĩ cho Lệ Đế Minh, cô còn kiêm chức cả tài xế.

Thực ra sau khi gặp tai nạn xe, cô vẫn luôn sợ hãi xe cộ.

Nhưng để được nhận công việc này, cô bèn ép mình khắc phục nỗi sợ hãi.

Chiếc xe chậm rãi khởi động, chạy về con đường bên cạnh.

“Đến câu lạc bộ Kim Lưu.” Trịnh Nhã Nam ngồi bên ghế phó lái, nói địa điểm cho Cố Chiêu Nghi nghe.

“Dạ.” Cố Chiêu Nghi đã rành rẽ con đường dẫn đến nơi Lệ Đế Minh thường hay đi.

Bởi thế, không cần hướng dẫn thì cô cũng chuẩn bị lái xe đến điểm đến.

Vì công việc này, cô cũng tốn rất nhiều công sức.

Sau khi đến câu lạc bộ Kim Lưu, nhân viên phục vụ dẫn Lệ Đế Minh bước vào trong phòng riêng.

Cố Chiêu Nghi đi theo sau Lệ Đế Minh, bước đến con hành lang xa hoa khác.

Sự bài trí trong câu lạc bộ này hết sức xa hoa, trông lộng lẫy vô cùng, những bức tranh quý giá được treo trên tường, mặt đất được trải thảm mềm mại, đến đèn trên trần nhà cũng hết sức đắt đỏ.

Cô không khỏi thở than từ tận đáy lòng, cuộc sống của người giàu xa hoa thật…

Hở chút là đến câu lạc bộ vung tiền.

Cuối cùng, nhân viên phục vụ dừng lại trước cửa một phòng chờ, đồng thời giúp Lệ Đế Minh mở cửa phòng riêng: “Cậu Tống và cậu Nghiêm đều ở bên trong cả.”

“Ừ.” Lệ Đế Minh đáp lại một cách hờ hững rồi sải chân, ung dung đi vào trong.

rồi sải chân, ung dung đi vào trong.