Cộng Điểm Cho Cây Kỹ Năng Yêu Phi Như Thế Nào

Chương 8



Thu Minh Thù thầm mắng trong lòng, nhưng mà đối phương chỉ là cái hệ thống lạnh lẽo không có bất kì cảm xúc gì, hắn chỉ có thể cắn răng đem những lời đó nuốt vào trong bụng.

Sau đó hắn mới nhớ ra mà nhìn người trước mặt.

Hắn ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh có chút bất lực cùng ý cười khổ.

Đôi mắt thật ra rất xinh đẹp, chỉ là không biết vì sao, lại có thứ gì đó khiến chúng trông có vẻ bình thường, Thu Minh Thù nhìn tiếp ngũ quan của người này, sau khi nhìn rõ, không biết tại sao trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Đáng tiếc người này rõ ràng có đôi mắt đẹp, nhưng không biết tại sao khi kết hợp với nhau lại không hề có gì đặc biệt.

Giống như chỉ cần ném y vào trong đám người, y lập tức có thể hoàn toàn biến mất, không bao giờ trở lại.

Thu Minh Thù giật mình, đột nhiên nhận ra bản thân hắn hình như đang chịu ảnh hưởng của hệ thống Yêu Phi, cho nên lúc hắn nhìn người, hắn luôn chú ý đến diện mạo một cách vô thức, hắn tỉnh táo lại, lúc này mới thoát khỏi lòng ngực của người nọ, sau đó nói tạ ơn với đối phương.

Tuy rằng, không rõ người này là ai, nhưng chắc chắn không phải là thứ mà hệ thống tạo ra từ không khí, chỉ là hắn vừa lúc kích hoạt kĩ năng "Ngã xuống đất", nên đối phương xuất hiện là do hệ thống tạo ra sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Thu Minh Thù thành tâm cảm tạ, đối phương lại không để ý cười cười, lúc này mới nói: "Không có gì, ta chỉ là vừa lúc đi đến đây, nhìn thấy ngươi sắp té ngã."

Người này tuy rằng nhìn không có vẽ bắt mắt lắm, nhưng thanh âm lại trầm thấp, rất dễ nghe.

Thu Minh Thù nhịn không được lại suy nghĩ, bắt đầu tự hỏi thanh âm đó có thể tăng giá trị kinh diễm của hắn hay không.

Sau một lát, Thu Minh Thù tỉnh táo lại, hắn nhìn người cứu mình vừa rồi, cảm giác được từ trong ánh mắt người nọ truyền ra sự quan tâm chân thành cùng thân thiết, nhịn không được mở miệng hỏi: "Ngươi ở cung nào?"

Đối phương không lập tức trả lời, giống như có chút do dự, không biết nên như đáp lại như thế nào, Thu Minh Thù vì thế bổ sung tiếp: "Ngươi là nương nương của cung nào?"

Người đối diện: "Ta......"

Thu Minh Thù thấy đối phương như có lý do khó nói, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.

Chẳng lẽ đối phương không phải là phi tử? Mà là thái giám?

Từ từ, ánh mắt Thu Minh Thù đột nhiên thay đổi, hắn nhìn chằm chằm tên thanh niên phổ thông này, trong đầu nhớ tới lời đồn về hoàng đế đại Nghiêu quốc.

Ngoại hình bình thường vô hại.

Không có cảm giác tồn tại.

Tính tình rất tốt, không có khí chất.

Dường như mỗi một cái đều trùng khớp với người này......

Thu Minh Thù: "......"

Hắn lần nầy nhờ kỹ năng 100% được đỡ khi ngã xuống đất, chẳng lẽ người được triệu hồi lại đây chính là đương kim hoàng đế Nghiêu Quốc?!

Sắc mặt hắn lập tức khẽ thay đổi.

Tuy rằng đã học thuộc làu thông tin của hoàng đế Nghiêu Quốc, hơn nữa cũng đã chuẩn bị gặp mặt đối phương, nhưng đối với Thu Minh Thù mà nói, nếu có thể không thấy, hắn đương nhiên là hy vọng không chạm mặt. Tuy rằng đã tiếp nhận sự tồn tại của cái hệ thống họa quốc Yêu Phi này, nhưng Thu Minh Thù vẫn coi từ "Yêu phi" như một loại thuộc tính hơn là một thân phận.

Cho nên tuy rằng biết chính mình là phi tử trong hậu cung của đại Nghiêu Quốc, trong lòng Thu Minh Thù cũng chưa bao giờ để ý đến chuyện đặt mình cùng hoàng đế Nghiêu Quốc chung một chỗ.

Nhưng hiện tại, hoàng đế đang đứng trước mặt, sự tồn tại của người này luôn nhắc nhở Thu Minh Thù rằng, hắn cùng đối phương có mối quan hệ không thể tách rời, tuy rằng loại quan hệ này cũng không quá vững chắc, nhưng bất luận nói cách nào, hai người bọn họ vẫn là quan hệ "Phu thê".

Hoặc có thể nói là quan hệ "Phu phu".

Hắn cùng người trước mặt này là phu phu......

Hiện giờ, sự hiểu biết của Thu Minh Thù đối với loại quan hệ này rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thu Minh Thù có chút xấu hổ.

Nghe nói hoàng đế bệ hạ rất ít đến hậu cung, cũng rất ít quản chuyện hậu phi, tại sao hôm nay y lại xuất hiện ở chỗ này?

Nếu hai người bọn họ tiết lộ thân phận, hắn nên đối mặt với hoàng đế như thế nào? Phi tử hậu cung ở cùng với hoàng đế như thế nào? Chẳng lẽ muốn hắn hầu hạ người này như nữ nhân?

Tuy rằng thẩm mỹ đã bị hệ thống huỷ hoại, nhưng loại chuyện này, Thu Minh Thù không tài nào làm được.

Lúc này, trong lòng Thu Minh Thù suy nghĩ, đã đưa ra quyết định nhanh chóng, hắn quyết định làm bộ không nhận ra đối phương, người không biết vô tội, như vậy hắn liền không cần tốn tâm tư đối phó với y, mà vị hoàng đế nổi tiếng tính tình tốt này cũng sẽ không so đo.

Sau khi quyết định, Thu Minh Thù tiếp tục vấn đề trước đó: "Ta ở tại Hòe Ngọc Cung này, vừa mới tiến cung không bao lâu, hy vọng tương lai tỷ tỷ có thể chiếu cố nhiều hơn."

Người đối diện: "......"

Y trầm mặc một lát, cất tiếng hỏi: "Tỷ tỷ?"

Thu Minh Thù chớp chớp mắt, chẳng lẽ phi tử hậu cung không phải xưng hô như vậy sao?

Hắn đang chuẩn bị nói thêm vài câu, người ở đối diện cũng đã bình tĩnh mở miệng: "Ta không phải phi tử hậu cung."

Da đầu Thu Minh Thù hơi hơi tê dại, không muốn đối phương nói ra thân phận của y, nhanh chóng nói: "Có thể xuất hiện tại hậu cung, trừ bỏ thái giám cùng phi tử, còn ai vào đây?"

Lời của hắn còn chưa dứt, đột nhiên ho hai tiếng, sặc ra một ngụm máu tươi.

Người đối diện giật mình, tựa hồ hoảng sợ đối với việc Thu Minh Thù ho ra máu: "Ta thật không phải phi tử, ngươi có khỏe không......"

Thu Minh Thù bình tĩnh lau khóe môi dính máu, gương mặt tái nhợt hiện ra ý cười: "Không có việc gì, hộc máu mà thôi."

Người đối diện lại trầm mặc lần nữa, tiếp theo mới giải thích nói: "Ta không phải phi tử, ta tên Hoàn Ý, là hoàng đế Nghiêu Quốc."

Thu Minh Thù: "......"

Hắn như thế nào cũng chưa kịp chuẩn bị, chuyện hoàng đế xưa nay thích ngụy trang thân phận, thử nghiệm người khác có thật lòng đối với hắn không, tại sao lại ở nơi này gấp gáp, chờ không nổi nói ra thân phận của y.

Sắc mặt Thu Minh Thù có chút phức tạp, giãy giụa nói: "Đừng nói giỡn, ngươi sao có thể là bệ hạ, bệ hạ trăm công ngàn việc, sẽ không xuất hiện ở mấy nơi này......"

"Ta là hoàng đế thật mà." Người đối diện nghe Thu Minh Thù nói cũng không nóng nảy cãi cọ, y chậm rãi tìm mấy món đồ từ trong túi, từng cái đưa đến trước mặt Thu Minh Thù: "Đây là thư từ ta viết, ngươi đối chiếu xem sẽ biết đây là bút tích của ta, còn có đây là bút mà ta lấy ra Ngự Thư Phòng, mặt trên bút có khắc tên của ta, còn có đây là ngọc tỷ, thứ này không thể là giả, ta chính là hoàng đế."

Thu Minh Thù: "......"

Đối phương hoàn toàn cự tuyệt chuyện hắn làm bộ diễn kịch không quen biết.

Trên đời này có hoàng đế nào như thế này? Mang theo đồ tùy thân nhiều như vậy chỉ để chứng minh thân phận của mình? Hơn nữa còn mang theo ngọc tỷ trên người?

Tựa hồ nhìn thấy sắc mặt khiếp sợ của Thu Minh Thù, Hoàn Ý có chút ngượng ngùng cười cười, bất đắc dĩ nói: "Bởi vì thường xuyên bị người khác nhận sai, cho nên có thói quen mang theo mấy thứ này trên người để giải thích."

Đến tận lúc này, Thu Minh Thù cũng không biết hắn phải nói cái gì.

Hắn do dự, che miệng ho khan hai tiếng, lại là một dòng máu tươi chảy xuống.

Mí mắt Hoàn Ý hơi giật giật, nhịn không được hỏi: "Ngươi thật sự không sao chứ?"

Thu Minh Thù lắc lắc đầu, nhớ đến lễ nghi khi phi tử nhìn thấy hoàng đế, đang muốn hành lễ, Hoàn Ý đã giữ chặt cổ tay của hắn nói: "Không cần, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi."

Hắn nói như vậy, cũng không chờ Thu Minh Thù trả lời, trực tiếp kéo người vào trong Hòe Ngọc Cung, thời điểm đi qua cửa cung, tỳ nữ Tú Hạ như thường lệ đến đón, khi nhìn thấy Hoàn Ý, nàng nhịn không được mở to hai mắt hét lên, Hoàn Ý liếc mắt nhìn lại, nàng mới vội vàng che miệng.

Hoàn Ý quen cửa quen nẻo, mang theo Thu Minh Thù tiến vào phòng, giống như quen thuộc cung điện này vô cùng, tâm tình Thu Minh Thù phức tạp mà đi theo hắn, nhìn đến nơi này lại không khỏi có cảm thấy kỳ quái.

Tại sao hắn cảm thấy người này giống như đã từng tới cung điện của hắn?

Hai người không nói chuyện.

Thu Minh Thù là bởi vì không biết phải nói gì, mà Hoàn Ý lại không có ý muốn nói.

Sau khi hai người đi vào cung, Hoàn Ý tìm được một chiếc khăn tay sạch sẽ ở trong phòng, đưa tới trước mặt Thu Minh Thù.

Thu Minh Thù có chút nghi ngờ nhìn Hoàn Ý, trong ấn tượng của hắn, dù cuộc đời của hoàng đế có tệ đến đâu, suy cho cùng y cũng có thân phận tôn quý, tất nhiên sẽ không thiếu người hầu hạ, nhưng hiện tại vị hoàng đế bệ hạ này quan tâm hắn như vậy, còn tự mình đem hắn quay về trong phòng, còn tìm khăn tay cho hắn?

Sử dụng sức lao động của hoàng đế dễ như vậy sao?

Thu Minh Thù nhớ lại tin tức về Hoàn Ý mà hắn được nghe qua, nghĩ đến hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn của đối phương, nhanh chóng hiểu rõ.

Sau đó lại nhìn về phía Hoàn Ý bằng một chút cảm thông phức tạp.

Đối phương đã từng ở thâm cung không người chăm sóc, chuyện mất tích lớn như vậy mà qua mười ngày sau mới có người phát hiện, hơn nữa nghe nói sau đó y còn lưu lạc ăn xin ở bên ngoài, nhiều năm sau mới trở lại hoàng cung.

Nghĩ đến vị hoàng đế bệ hạ này hẳn là đã từng chịu quá nhiều khổ, cho nên mới có thói quen, bất cứ cái gì chuyện gì cũng tự tay làm?

Thu Minh Thù cho rằng hắn đã biết rõ sự thật, nhưng càng rõ chân tướng, hắn liền càng cảm thấy khó xử.

Hoàng đế trước mặt tính cách chất phác, đối nhân xử thế thân thiện nhiệt tình lại chất phác, sao hắn lại giống như đang dùng hệ thống ức hiếp người tốt bụng, loại cảm giác làm hắn thật sự có chút ngượng ngùng.

Hắn nghĩ những việc này nên không lập tức nhận lấy khăn tay Hoàn Ý đưa tới, trong mắt Hoàn Ý, cho rằng Thu Minh Thù là bị bệnh không có sức lực, cho nên mới không động đậy, vì thế y kiên nhẫn mà cúi người nâng tay lên, chủ động dùng khăn tay lau vết máu bên môi của Thu Minh Thù.

Thu Minh Thù: "......"

Hoàn Ý mỉm cười, đứng thẳng lại: "Được rồi."

Thu Minh Thù không nói gì, hai mắt nhìn Hoàn Ý như cũ, chỉ là ánh mắt có chút mờ mịt chớp chớp.

Bộ dáng Thu Minh Thù hoàn mỹ không thể nghi ngờ, hắn hai mắt đen tuyền, giống như là hai viên đá quý màu đen xinh đẹp, lông mi mảnh dài, khoảnh khắc chúng khẽ run có ảo giác giống như cánh bướm đang vỗ nhẹ.

Động tác của Hoàn Ý chậm rãi dừng lại.

Thu Minh Thù cũng đồng thời ngơ ngẩn.

Bởi vì lúc này hắn thấy, trên người Hoàn Ý hiện ra con số "+10".

Thu Minh Thù: "?"

Hắn phản ứng nhanh chóng, lấy ra giao diện giá trị kinh diễm, quả nhiên thấy giá trị kinh diễm tăng lên 10 điểm trong nháy mắt.

Điều này làm Thu Minh Thù rất kinh ngạc, trong nhiều ngày qua, hắn đã thử rất nhiều biện pháp để kiểm điểm kinh diễm, lúc trước, mỗi người chỉ có thể sinh ra 1 điểm một lần, chỉ khi chờ đến hết CD, mới có thể tiếp tục sinh ra giá trị kinh diễm. Mà mỗi người đều có CD khác nhau, nhìn chung là có liên quan với tính cách của người đó, ví như CD của Tú Hạ là năm giờ, mà CD của vị phi tử thích nuôi động vật là bảy giờ.

Nhưng bất luận như thế nào, chưa từng có ai sinh ra giá trị kinh diễm cao hơn 1 điểm.

Sự khiếp sợ làm Thu Minh Thù càng thêm mờ mịt, mà ngay lúc này, hắn đột nhiên phát hiện trên người Hoàn Ý lại chậm rãi xuất hiện con số "+5".

Thu Minh Thù càng thêm chấn động, lúc này đã hoàn toàn hiểu được.

Vị hoàng đế trước mặt này, y rõ ràng không giống với người khác, hệ thống tên là họa quốc Yêu Phi, hắn sớm nên nghĩ đến, hoàng đế đương nhiên sẽ khác hẵn.

Ở trên người hoàng đế, hắn có thể tìm được càng nhiều giá trị kinh diễm so người bình thường, mà hoàng đế hoàng toàn không cần thời gian CD, tuy rằng vẫn chưa thử nghiệm, nhưng rất có khả năng, giá trị kinh diễm cũng không có giới hạn cao nhất!

Thu hoạch giá trị kinh diễm vô hạn?

Trong đầu Thu Minh Thù xẹt qua ý tưởng này, nhưng lại mau chóng do dự.

Nhìn bộ dáng hoàng đế nhiệt tình lại chân thành, thật sự làm hắn có chút không xuống tay được......

Trong đầu hắn có vô số ý nghĩ bay loạn khắp nơi, sau đó nghe thấy Hoàn Ý kêu: "Thù Ngọc công tử? Ngươi có khỏe không? Cần ta kêu thái y không?"

Thu Minh Thù hoàn hồn lắc đầu, vội vàng đáp: "Không cần."

Hắn nhìn Hoàn Ý, lại cảm thấy có chút tò mò.

Từ số liệu vừa rồi mà hệ thống truyền đến, vị hoàng đế bệ hạ này chỉ trong một thời gian ngắn đã cống hiến cho hắn tận 15 điểm giá trị kinh diễm, nhưng tại sao đối phương có vẻ hết thảy đều như thường, tựa hồ như không bị ảnh hưởng gì?

Là bởi vì y rất giỏi che giấu cảm xúc? Hay là hệ thống phán định y khác đối với người thường?

Sau đó bọn họ hàn huyên hai câu, nhưng trong lòng Thu Minh Thù có quá nhiều chuyện, cũng không nghiêm túc nghe Hoàn Ý nói, chờ đến khi khôi phục lại tinh thần, Hoàn Ý đã đứng dậy tính rời đi.

Thu Minh Thù cũng không có giữ lại, tuy rằng hắn còn muốn thử nghiệm một chút, còn có sự tình chưa rõ, nhưng hắn cũng không vội, vị hoàng đế này, tuy rằng có vẻ bình dị gần gũi, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, hắn không hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, tiếp xúc nhiều chỉ làm gia tăng khả năng hắn bị bại lộ.

Huống chi hắn còn có cái kỹ năng may mắn " 100% được đỡ khi ngã xuống đất", nếu muốn nhìn thấy vị hoàng đế bệ hạ này, chỉ cần lại ngã một lần là được.

Chờ đến khi thân ảnh Hoàn Ý hoàn toàn biến mất ở Hòe Ngọc Cung, một lúc sau Tú Hạ mặt đầy hưng phấn chạy tới, đi bên người Thu Minh Thù nói: "Nương nương! Nương nương người thế mà nhìn thấy bệ hạ? Y tới gặp riêng người sao?"

Thu Minh Thù lắc lắc đầu, tuy rằng hắn không nỡ dập tắt sự cao hứng của Tú Hạ, nhưng Thu Minh Thù vẫn nói: "Không phải, chỉ là tình cờ gặp được."

"Không phải là tình cờ." Tú Hạ chớp chớp mắt, tươi cười nói, "Có tình cờ một lần, nhất định sẽ có tình cờ hai lần, hoặc là càng tình cờ nhiều lần!"

Thu Minh Thù hơi hơi mỉm cười, không biểu lộ ý kiến.

Không cùng Tú Hạ nói quá nhiều về chuyện liên quan đến Hoàn Ý, Thu Minh Thù lấy cớ thân thể không thoải mái muốn nghỉ ngơi, bảo Tú Hạ ra ngoài, lúc này mới một mình nằm ở trên giường bắt đầu xem giá trị kinh diễm hiện tại của hắn.

Hắn đã có 403 điểm, đó là số điểm tích luỹ được từ trước đến giờ, bởi vì dẻo dai yêu cầu quá nhiều điểm để thăng cấp, mặt khác các thuộc tính còn lại Thu Minh Thù tạm thời nhìn không ra là tốt hay xấu, cho nên hắn trước sau tích luỹ vô dụng.

Mà hiện tại hắn chuẩn bị thử dùng số điểm này thăng cấp thuộc tính cơ bản khác.

Thu Minh Thù nhìn chằm chằm tên của những thuộc tính, phỏng đoán chức năng thật của những thuộc tính trông bình thường này.

Nhưng mà lúc hắn đang nghĩ như vậy, hắn đột nhiên nghe thấy hệ thống nói: "Kiểm tra đo lường giá trị kinh diễm của ký chủ đã vượt qua 400 điểm, hãy bật chức năng rút thăm trúng thưởng, tốn 500 điểm giá trị kinh diễm sẽ được một lần rút thăm trúng thưởng, ký chủ có cơ hội rút được đạo cụ quý."

Thu Minh Thù căn bản không có hứng thú đối với lời nói của hệ thống, nhưng khi nghe được mấy chữ cuối, sắc mặt hắn không khỏi thay đổi.

Đạo cụ quý, đối với hắn mà nói vô cùng hấp dẫn.

Hắn là người ở thời đại tinh tế, dĩ nhiên rõ ràng rằng đạo cụ có tác dụng trong sinh hoạt cùng chiến đấu, có đôi khi chỉ cần một món đạo cụ cũng có thể thay đổi cục diện trận đấu.

Mà trong hệ thống này, đạo cụ quý rốt cuộc là gì?

Mặc dù có khả năng hắn sẽ phán đoán sai, nhưng đạo cụ là có thật, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn?

Hệ thống thành công làm Thu Minh Thù chú ý với công cụ rút thăm trúng thưởng, đối với hắn, cho dù giá trị kinh diễm có thể lấy bằng các phương pháp khác nhau, một lần tiêu mất 500 điểm thì vẫn là một con số lớn, nhưng chỉ cần mấy ngày là có thể lấy lại.

Mà đổi lấy đạo cụ rút thăm trúng thưởng, không giống như thăng cấp thuộc tính, không thể huỷ ngay khi không mong muốn.

Nếu đạo cụ này là một cái bẫy, hắn hoàn toàn có thể vứt bỏ, sẽ không tạo thành bất kì thương tổn nào đến cơ thể.

Suy xét xong những việc này, Thu Minh Thù từ bỏ ý định đêm nay sẽ thăng cấp thuộc tính khác, quyết định chờ đến ngày mai, kiếm thêm điểm giá trị kinh diễm, sau đó thử hệ thống rút thăm trúng thưởng mới.

Buổi tối nằm trong chăn, Thu Minh Thù sắp xếp lại chuyện phát sinh ban ngày, khó tránh khỏi suy nghĩ bay tới hoàng đế bình thường kia.

Ngày mai muốn kiếm gần 100 điểm, có lẽ nên thử từ trên người hoàng đế.

Ý tưởng này bị Thu Minh Thù mau chóng phủ định, hắn buồn cười lắc lắc đầu, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

·

Ngày hôm sau, Thu Minh Thù thức dậy từ sớm.

Phun ra mấy ngụm máu như thường lệ, sau khi ăn sáng xong, Thu Minh Thù bắt đầu tiến hành kế hoạch càn quét giá trị kinh diễm hôm nay.

Thu Minh Thù càn quét rất thành công, bởi vì bên trong hậu cung vừa lúc đang đấu lôi đài, vũ khí của hậu phi trong cung bị hư hỏng nặng, nên người tìm đến thợ rèn cũng đông nghịt, Thu Minh Thù lắc lư hai vòng ở cung điện của thợ rèn, nhận được không ít giá trị kinh diễm, tiếp theo hắn đi đến cung của đệ nhất đao hoàng thành cùng ba gã sư huynh đệ, tốn thời gian tiếp cận nữa ngày, hệ thống cuối cùng nhắc nhở hắn đã thu thập đủ điểm, có thể mở ra tính năng rút thăm trúng thưởng đạo cụ.

Hắn căn bản là liều mạng thu thập giá trị kinh diễm để có được đạo cụ, hiện tại rốt cuộc cũng tích góp đủ, Thu Minh Thù đương nhiên không chậm trễ, mau chóng trở về cung điện của mình mở ra giao diện rút thăm trúng thưởng.

Giao diện rút thăm trúng thưởng vẫn là một mảnh ngôi sao như cũ, chẳng qua sao trời này tối hơn nhiều so với ngôi sao trên cây kỹ năng trong bản đồ sao, Thu Minh Thù đem tay phải đặt ở trên sao trời, tâm trí khẽ động, 500 điểm giá trị kinh diễm theo đầu ngón tay của hắn, nhanh chóng hoà tan vào biển sao mênh mang, làm chúng sáng lấp lánh.

Mà ở trong tia sáng đó, Thu Minh Thù thấy một chấm kì lạ xuất hiện.

Chấm nho nhỏ đó ngày càng to lên ở trước mặt Thu Minh Thù, qua một lát, biến thành một quả cầu màu trắng to bằng nửa cái nắm tay.

Thu Minh Thù theo bản năng vươn tay khám phá quả cầu trước mặt.

Ngay khi ngón tay hắn chạm vào quả cầu, hắn cảm giác đầu ngón tay của hắn chạm được thứ gì đó.

Đầu ngón tay của hắn hơi hơi gập lên, nắm giữ trong lòng bàn tay, hắn không do dự, tay phải dùng sức kéo xuống, sao trời trước mắt chợt biến mất, mà hắn lần nữa quay đầu lại nhìn tay phải của mình, liền thấy giữa lòng tay phải là một viên cầu trắng bằng nửa cái nắm tay, giống hệt quả cầu mà hắn vừa nhìn thấy qua ảo giác.

Thứ xuất hiện trong đầu, nhưng giờ lại thật sự được hắn nắm trong tay.

Trong lòng Thu Minh Thù không thể tưởng tượng được, bất quá trải qua nhiều việc như vậy, hơn nữa có loại chuyện xuyên qua đầy ly kỳ, Thu Minh Thù nghĩ lại liền cảm thấy cái này cũng không tính là gì. Hắn nhìn qua cầu trong lòng bàn tay, trong tầm mắt xuất hiện tư liệu thuộc tính của quả cầu này.

Hình cầu này cũng không phải là đạo cụ quý mà Thu Minh Thù chờ mong, chỉ là một đạo cụ thường, tên của nó là quả cầu biến thân, nghe nói chỉ cần mở ra đạo cụ này, là có thể thay trang bị trong chớp mắt, giả dạng thành một bộ dáng khác.

Cái này hẳn là đạo cụ dùng để cải trang, tạm thời thay đổi ngoại hình.

Đối với Thu Minh Thù mà nói, đây đúng là đồ vật mà hắn rất cần trong thời gian sắp tới.

Bởi vì muốn hiểu biết thêm về thế giới này, Thu Minh Thù vẫn luôn muốn đi càng nhiều nơi càng tốt, nhưng mà vì lo ngại cơ thể cùng thân phận hiện tại và hệ thống hoạ quốc Yêu Phi, bất cứ khi nào mà hình tượng bị tiêu hao hắn liền sẽ ngã xuống, Thu Minh Thù muốn đi ra ngoài thật sự không phải một việc dễ dàng, nhưng nếu có cải trang giả dạng, vậy là một chuyện hoàn toàn khác.

Hắn có thể lợi dụng ngụy trang làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa ở trạng thái ngụy trang, nếu hình tượng bị hao tổn, sẽ không bị trừ giá trị kinh diễm.

Tuy rằng không phải là pháp bảo quý, nhưng có được quả cầu biến thân này, Thu Minh Thù cũng khá thỏa mãn.

Hắn cầm quả cầu biến thân rồi nhìn một lát, lại chú ý tới phía dưới quả cầu có một dòng chữ lưu ý nhỏ: quá trình biến thân cần phải ở nơi không người.

Thu Minh Thù hơi hơi nhướng mày, đối với chuyện này cũng không để ý, quá trình cải trang giả dạng đương nhiên không thể bị người khác nhìn thấy.

Sau khi có được quả cầu biến thân cầu, có chút chuyện mà trước kia Thu Minh Thù không làm được, hiện tại cuối cùng có thể bắt đầu.

Hắn bắt đầu kế hoạch sử dụng quả cầu biến thân tạm thời rời khỏi cung điện.

Trong kế hoạch của hắn, sau năm ngày, hắn sẽ có thể tiến hành.

Nhưng Thu Minh Thù lại không ngờ rằng, chỉ cần sau hai ngày, hắn lại ngoài ý muốn mà sử dụng quả cầu.